Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 330



CHƯƠNG 330

Tôi nay là một ngày quan trọng cho: Quách Quân Nhi, Lâm Tử Minh cũng lười biếng để đôi co với loại người như này, anh quay lại và đi mà không để ý tới hắn.

Tuy nhiên, hành động rút lui của anh, trong mắt của đối phương lại là một, biêu hiện thiếu tôn trọng, sắc mặt hắn thay đổi, chạy theo bắt Lâm Tử Minh lại, lạnh lùng nói: “ Mày đứng lại cho; taol Một thắng phục vụ lại dám vô lễ với tao như vậy, mày có biết tao là ai không? Chỉ cân tao nói một câu là mày không thể sông ni trong thành phố Hoa này nữa, mày có tin không?”

Những lời hản ta nói có hơi to, ngay lập tức thu hút sự chú ý của vài người xung quanh đó, cộng thêm cái biểu hiện của hắn ta, làm rất nhiều người khác quay qua nhìn, người quen biệt hắn hỏi: ° Lý tổng, có vẫn đề gì vậy?”

Lý tổng chỉ vào Lâm Tử Minh nói: “Thắng phục vụ này vô lễ với tôi, tôi kêu hãn lấy cho tôi một chai rượu lại đấy, mà hắn còn bày cái mặt ra cho tôi coi, bấy giờ những thành phần thấp kém của xã hội lại ngạo mạn như thế này sao?”

Hắn lôi kéo được sự căm ghét của những người xung quanh, đều bắt đấy chèn ép Lâm Tử Minh, bắt Lâm – Tử Minh xin lỗi, hại còn phải quỳ xuống mới được.

Tắt nhiên, Lâm Tử Minh không thể đồng ý, đối mặt có bốn năm người nhà giàu nhỏ bé, anh cười, “mấy cái đồ căn bã như tụi mày cũng dám uy hiếp tao?”

Anh không nói gì còn được, nói ra những câu này. đã trực tiếp sự kích.

thích sự giận giữ , một lúc sau là nỗ tung ra.

Mặt họ thay. đổi ngay tại chỗ, hằm hằm, cắn răng cần lợi, chửi thề nữa.

“Thật là vô lí! Một thằng phục vụ nhỏ nhoi, ở đáy xã hội, mà dám kiêu ngạo với bọn tao sao?Tạo nghĩ chữ chêt mày không biết việt như thế nào đúng không”

“Thằng chó hôi hám, mày chết chắc rồi, không biết trời cạo đất giày là gì đúng không? Mày đắc tội với chúng tao, mày đợi chết đi .

“ Còn đứng đó phí lời với hắn làm gì, gọi quản lý khách sạn ra đấy, tông khứ cái thắng súc sinh này đi!”

” Điều tra xem hắn có danh tính như: thế nào, ở đâu ra cái dũng khí đó, để nói răng chúng tao là đô cặn bãi”

Tất cả họ đều đầy phẫn nộ, hoàn toàn không có những bình tĩnh, kiềm chế của những người thành đạt, mà giống như những tên côn đồ trên đường phố. Thực tế, họ là những.

người mới nồi tiếng, không có giáo dục cao, cũng không có tổ chất, rất tự hào rằng mỗi năm kiêm được hai hay ba triệu, còn những người khác sông cực khổ, không bao giờ lọt vào tầm mắt của họ.

Lâm Tử Minh lắc đâu, cảm thấy răng anh ta quá xui xẻo, vôn dĩ thời gian của anh đã không đủ dùng rồi, bấy giờ còn bị mấy tên này quấy rồi, thật là xui xẻo.

Vào thời điểm này, một người đàn _ ông nhìn thấy Lâm Tử Minh, mặt hắn cho thấy một biêu hiện là rất bất ngờ với vui mừng, lập tức đi qua.

Sự xuất hiện của hắn, khiến mắt của mấy cái tên đang tức giận đúng đó sáng lên, làm gì còn đề tâm đến việc dạy dỗ Lâm Tử Minh, chủ dộng chạy qua đón tiếp : “ Hàn tổng, anh cũng đên rồi.’ “Đúng vậy, Hàn tổng, lần trước từ biệt đã lâu rồi không gặp, sắc mặt anh tốt hơn rất nhiều.”

“ Chào anh, Hàn tổng…”

Trước mặt Hàn tổng, tất cả bọn họ đều làm dáng vẻ của mình rất thấp, trong đó rõ ràng những lời tâng bỗc nịnh nọt, làm gì còn thời gian quan tâm Lâm Tử Minh.

Trước mặt những lời tâng l bốc của họ, Hàn tổng nhẹ nhàng gật đầu, quá lười biêng để nhớ lại, bước tới trước mặt Lâm Tử Minh, cúi xuông thái độ khép nép, nói theo một giọng tâng bốc: “Chủ tịch, anh cũng đên rồi.”