Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 109: 109





Ma Kim vươn vai, duỗi người, hà hơi thoải mái:
-Aaaa, êm xuôi rồi, mệt quá đi thôi!
-Em thấy mọi việc vẫn cứ dễ thế nào ấy! (Hồ Mẫn)
-Muốn chết à cái con này? À phải rồi, có tí việc sáng mai cần làm.
-Đi đâu á? (Hổ Mẫn)
-Kiếm thêm vài con sủng vật!
Nhìn chung thì mấy ngày nay lo ngại tai mắt xung quanh nên hắn không dám ra ngoài, sau khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa thì mới tính tới việc xử lý chuyện ngoài lề.
Ma Kim và Hồ Mẫn bay tới vị trí hôm bữa xảy ra đụng độ với nhện tinh, truy tìm hang ổ của nó.
Lên tới tầm yêu nhân thì há có tầm thường, một canh giờ phân thân rồi tản ra khắp nhưng vẫn không có dấu tích tích của nhện con, Ma Kim đã phân tích biểu cảm ấy nên khá chắc kèo nó còn hậu duệ
Hồ Mẫn chán trường đòi về, Ma Kim tiến tới ôm ấp hôn hít nàng chẳng vì lí do gì cả, chỉ là thấy nàng dễ thương thôi.
-Nè, hay là chúng ta làm một đứa đi! (Hồ Mẫn)
-Làm như nào, chả phải chúng ta ân ái với nhau mười hai lần rồi sao?
-Anh nhớ kĩ thật đó, đúng là trí nhớ siêu phàm có khác.

Nhưng mà em muốn làm mẹ cơ, nghe bảo giữa mẹ và con có thần giao cách cảm.
-Anh cũng có với các đạo lữ mà!
-Hứ, có tí nào đâu.
-Tại vì anh bảo bọc các em quá, có lần nào gặp nguy hiểm đâu.
-À phải rồi, em với Bạch Miêu có không ta?
-Con mèo béo đó thì khỏi bàn, nó trông chả giống vũ hồn tẹo nào.

Không biết sau này em học võ kĩ tới độ dung hợp, nó có kết hợp thành hồn kĩ được hay không nữa.
-Trong lúc phân thân đi dạo tìm, bọn mình lấy nó ra nghịch ngợm tí.
-Tùy em.
Thế là Hồ Mẫn cầm vũ hồn lên, bắn tơ để đu lượn vòng vòng trên những cành cây, phấn khích hét lớn:
-Aaaa, thích quá đi.
Ma Kim đứng nhìn cạn lời, không ngờ nàng có thể nghĩ ra được trò này luôn.
Nhưng hắn phân tích một hồi, bỗng bảo Hồ Mẫn giao con mèo lại.

Hắn đặt tay lên mông Bạch Miêu, niệm thần chú, chiêu này là của Hồ Mẫn, Hồi Khứ Thuật giúp tu chân giả thấy được những sự kiện liên quan nếu như chạm phải một vật gì đó.

Lúc này Ma Kim đang cố đọc thử xem hang ổ của nhện tinh là ở đâu.

Tuy nhiên sau một hồi thì vẫn chả thấy được gì, có thể là năng lực của hắn không đủ, hoặc có thể không đọc được từ vũ hồn.
Tuy nhiên Bạch Miêu lại lần nữa khiến họ bất ngờ, nó bất ngờ chạy đi, Ma Kim bảo Hồ Mẫn đừng thu nó lại.
Sau một hồi, nó cũng đi tới một chỗ đất rồi bắt đầu đào lên.

Dần lộ ra một đám tơ dày đặc, ở dưới cũng có một khoang trống khá lớn, bên trong chứa hàng chục quá trứng.
Ma Kim lôi hết chúng lên, bảo Hồ Mẫn dùng linh lực truyền vào.
Sau khoảng nửa canh giờ, những cái trứng ấy dần nở ra, đại đa số là những con nhện con, có năm trứng nở cuối cùng là hình hài bán nhân.

Hồ Mẫn hốt hoảng:
-Tại sao lại như thế?
-Chắc đây là thành quả của sự kết hợp giữa yêu nhân và yêu quái.

Thì ra con nhện tinh đó bất chấp nguy hiểm tấn công đoàn người, cố gắng không gây vết thương chí mạng là để dành cho những đứa con đoạt xá.
-Ra là như vậy.

Giờ anh tính làm gì đây?
-Em xem giúp anh mấy con bán nhân này con nào đực con nào cái.

Nhìn vào cái vị trí phía dưới bụng á!
-Rồi nè, đây là con đực, đây là con cái.
-Ồ, bên anh thì hai đực một cái.
-Có cần xem luôn mấy con nhện kia không?
-Không cần đâu, giờ cho em chọn này, giữ mạng lại một số để nuôi, hay giết toàn bộ.
-Tất nhiên là giữ lại rồi, tính ra bọn nó là con nít, có biết gì đâu.

Sau đó Ma Kim ẳm ba nữ nhện tinh sơ sinh đi chỗ khác rồi ra lệnh Bạch Miêu ăn thịt hết chỗ còn lại.
Hồ Mẫn liền ngăn lại:
-Này, bọn nhện kia thì không nói, còn hai đứa này đây vẫn mang hình người mà!
-Còn ý kiến nữa thì anh giết luôn ba con này!
...
Ma Kim để ba đứa trẻ sống ở dưới hầm ngục, cho ăn thức ăn nấu chín để kiềm hãm tính khát máu của chúng lại.
Hồ Mẫn khá thích thú trong việc chăm sóc bọn nó, chúng coi nàng là mẹ, hắn là cha.

Nàng vì vậy mà suốt mấy tuần liền ở đây để trông nom.
Ba nữ nhân còn lại cũng biết việc này, rất đồng tình với hành động của Ma Kim, tất nhiên là hắn chỉ kể phân nửa sự thật:
-À thì cái lần đó nhện tinh trước khi chết vẻ mặt rất đau khổ, dường như còn gì đó lưu luyến, nay ta có dịp rảnh rỗi quay lại khu vực đó để dò xét thì phát hiện ra ba bé gái này.
Bốn nàng thay nhau chăm sóc chúng, ba con nhện tinh này cũng khá ngoan ngoãn và vâng lời, lớn nhanh như thổi, mới hai tháng mà đã biết nói chuyện và thao tác như đứa trẻ sáu tuổi của loài người rồi.
Dù sao thì giai đoạn ấp trứng cũng kéo dài tận ba năm, đến mấy phút chót con yêu nữ kia xui xẻo đụng trúng Ma Kim, nếu không thì đã sống hạnh phúc bên đàn con thơ rồi.
Lần lượt mấy bé được đặt tên là Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu.
-Này, còn mùa đông đâu rồi? (Ái Như)
-À ta quên kể mấy nàng vụ này, nhớ con rắn tinh hôm bữa không? (Ma Kim)
-Nhớ chứ! (Ái Như)
-Nó lại sắp có con rồi, nhưng đừng hiểu lầm, không phải con ta, mà là với một thuộc hạ trung thành với ta! Thề, đừng nghĩ bậy bạ, ta chỉ muốn nhận đứa trẻ sắp ra đời làm con nuôi thứ tư! (Ma Kim)
-Làm gì mà thề thốt thế, chàng nếu có thực lực thì đã làm bọn thiếp có chửa lâu rồi! (Ái Như)
-Này, đừng khinh thường ta nhé.

Hay chúng ta làm liền cho nóng! (Ma Kim)
-Đừng mà, có trẻ con ở đây! (Ái Như)
-Thế thì thôi.

Ta đùa đó, hơi sức đâu mà làm.

Dạo này cả ngày phải đi giảng đạo cho đám thuộc hạ.


(Ma Kim)
Bốn nữ nhân lườm hắn, sau đó đồng loạt lôi hắn sang một căn phòng bên cạnh để cưỡng bức.

Thật là đám đạo lữ này không còn tí liêm sỉ gì cả.
Ma Kim cũng chỉ dạy cho ba đứa cách biến thành hình người hoàn chỉnh, như vậy thì có thể đưa vào Kim phủ để tiện chăm sóc.

Bỗng một ngày đẹp trời...
-Cha ơi, con có thể ngủ với cha không? (Tiểu Thu)
-Sao nay lại đòi thế? Phòng riêng của bọn con thiếu gì sao?
-Bọn con đã ngủ với mẹ Như, mẹ Hân, mẹ Khả và mẹ Mẫn rồi, nhưng chưa từng được ôm cha ngủ.

(Tiểu Xuân)
-Các con muốn thì ta chiều thôi.
"Thế bất nào mấy đứa này ngủ với cha nó mà lại khỏa thân thế này, với cả đám nữ nhân kia hôm nay lạ thật, lại dám để ta một mình ở đây.

À khoan đã, theo như phân tích và suy luận, ta có thể khẳng định một điều rằng, bọn họ đang rình rập ngoài kia, ta mà chơi ngu một cái là bị phanh thây ngay.

Cơ mà mấy đứa trẻ này, thơm quá đi, muốn ăn thịt ghê á! Lại thèm hương vị thịt ở Địa Ngục rồi, từ khi xuống Hạ Giới tới giờ, ngoài trừ đớp Hồ Mẫn ra, ta chưa từng đụng đến ai.

Khéo con Bạch Miêu sinh ra nhờ dục khí của ta mới tham ăn đến thế." Ma Kim thơm lên trán từng đứa chúc ngủ ngon.
-Bọn con yêu cha! (Ba đứa nhện tinh đồng thanh nói)
Ngoài vụ nuôi yêu sủng ra, thì về thực lực của Nhật Nguyệt Ma Giáo cũng tăng lên đáng kể khi mà Hổ Trung và Dương Quang, hai tên thuộc hạ xuất sắc nhất được Ma Kim cho thăng lên nhị giai.
Hổ Trung thì xuất ra được vũ hồn là một con sói, còn Dương Quang thì là một con đại bàng.
Hai món vũ khí được chủ nhân ban tặng song đao với cung tiễn khi trước bây giờ mới có đủ năng lực để sử dụng một cách triệt để.
Cùng với đó, toàn bộ giáo đồ đã được trang bị đầy đủ phụ kiện, xét về thực lực, Ma Kim không dạy bọn chúng công pháp nào khác ngoài thân pháp, nhưng các yếu tố khác như tư duy chiến thuật, phương pháp đánh úp, ám sát, điều tra, kĩ nằng làm việc nhóm, trận pháp, độc dược, luyện huyết, luyện dục,...!đều được huấn luyện kĩ càng.
Về lí do Ma Kim không thăng lên nhị giai mà nhường cho thuộc đơn giản là vì hắn có chút tham lam.

Thế lực của hắn phát triển khá nhanh chóng, không việc gì hắn phải nôn nóng lên nhị giai cả, với cả mấy cái nguyên liệu này cũng kém coi, ma thạch và linh thạch của bọn thú nhị giai sơ kì, hắn muốn là trung kì hoặc hậu kì cơ.
Chưa kể, nếu giữ ở nhất giai, hắn còn có thể tăng cường nhục thể, hấp thụ đan dược nhất giai một cách dễ dàng, lại có thể che giấu thực lực, mấy thế lực khác không dòm ngó.
Cái hắn cần là nền tảng mạnh mẽ để sau này còn chinh chiến ở Trung Giới, chứ ở Hạ Giới thì hiện tại đã tạm thời nắm chắc trong lòng bàn tay.
Hai tháng này trôi qua yên ổn, tự nhiên cô nương Bạch Đường Tuyết có cảm tình với hắn, giở chứng quyết định ở lại Kim phủ chơi.

Ma Kim cũng không có cách nào từ chối, nhân cơ hội này nhờ cô ta dẫn đi mua sắm ở Kinh Dương Thành.

Lần này không dắt đạo lữ nào theo cả, vì Thiên Khả đã về tông môn nhận nhiệm vụ rồi, mấy nữ nhân còn lại thì ở lại lo liệu công việc của thương hội và giáo phái, bao gồm cả việc chăm nom ba tiểu yêu kia.
Trên đường phi hành, Bạch Đường Tuyết hỏi hắn:
-Rốt cuộc thì nhan sắc thật sự của ngươi là như nào?
-Nó có quan trọng sao?
-Có chứ.
Ma Kim tiến sát lại rồi ôm Đường Tuyết, cô ta thế mà chẳng phản kháng lại.
Hắn gỡ mặt nạ ra, kề sát má thể hiện gương mặt không tì vết, miệng thì hôn nhẹ lên tai rồi từ từ kéo ra đằng trước mặt, trong lúc đấy, hắn vẫn nhắm chặt đôi mắt.
Hai người cứ thế hôn nhau đắm đuối trong mấy phút liền, tay hắn theo bản năng cũng đã chiếm hết tiện nghi trên cơ thể nữ nhân xinh đẹp.
Xong việc, Ma Kim đeo nạ lại và nói châm chọc.
-Tuyết tiểu thư, thật dễ dãi!
-Ngươi, dám trêu đùa ta.
-Đúng đó, ta trêu ngươi đấy, đối với tình cảm, ta là người xấu đó, đừng dây vào ta.
-Nhưng mấy cô nương kia thì sao, lúc nào cũng nở nụ cười hạnh phúc, ta sống hơn ba mươi năm ở Bạch gia, tuyệt nhiên chẳng hề thấy được bầu không khí ở Kim phủ.
-Đó là chuyện của ngươi, không phải của ta.
-Ngươi! Chẳng lẽ không có tí rung động với ta sao.
-Gái xinh thì tất nhiên là ta hứng thú rồi, chỉ là nếu mà nhiều quá thì không tốt, ta không đủ năng lực để kham đâu.

Người tốt như cô, nên kiếm một tên nào si tình, cả đời chỉ yêu một người, như vậy mới toàn tâm toàn ý lo cho cô nương được.

Chứ như ta đây, lúc nguy cấp, việc chọn lựa ưu tiên là một thứ còn kinh khủng hơn cả việc chứng kiến cái chết của người thương.

Mong Tuyết tiểu thư hiểu lời ta nói.
-Thế hành động lúc nãy là gì chứ?
-Ta chẳng phải nói rồi sao! Là trêu đùa thôi!
-Ngươi là một tên tra nam!
-Thế có muốn làm hơn nữa không? (Ma Kim đưa hai tay bóp bóp vào không trung trông rất đê tiện)
-Tên háo sắc, đừng có mà giở trò bỉ ổi!
"Thật ra thì, số lượng chẳng quan trọng, chỉ tiếc là cô từng có quan hệ với một nam nhân khác.

Thiệt là tội nghiệp!" Ma Kim ban nãy trong lúc thân mật, đã nhanh chóng kiểm tra trinh tiết của cô ta bằng bí thuật của Hợp Hoan Tông, thậm chí để cho chắc chắn, hắn mạnh dạn đưa ngón tay vào kiểm tra thử khe suối kia có còn vách ngăn không, cuối cùng là đưa tay vào miệng nếm thử xem hương vị của âm dịch.