Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 110: 110





Kinh Dương nằm ở phía Tây Bắc, khá rộng lớn, nội thành sức chứa hơn một trăm vạn dân, ngoại thành các thị trấn, làng xã cũng xấp xỉ con số đó.

Là một trong hai trung tâm giao thương lớn nhất Việt Quốc, nơi đây có phố phường nhộn nhịp, hàng quán tấp nập, những chiếc xe hàng từ khắp nơi đổ về.
Hai nguời khởi hành từ rạng sáng nhưng vì phải chở theo Ma Kim nên sập tối mới đến nơi.
Vì là nhận lời hộ tống Ma Kim đi mua sắm nên Đường Tuyết không về Bạch gia mà thuê hai phòng trong một khách điếm để qua đêm.
Ma Kim giở thói lưu manh, ghé tai nàng trêu chọc, mục đích chỉ là làm nàng ghét hắn thôi.
-Nè, sao không thuê một phòng thôi cho tiết kiệm.
Ai mà ngờ Bạch Đường Tuyết không hiểu vì lí do gì mà lại đồng ý, liền nói lớn:
-Ông chủ, ta nghĩ lại rồi, lấy một phòng tốt nhất cho cả bọn ta là được.
-À đừng đừng, hai phòng, hai phòng đi! (Ma Kim)
-Ngươi sợ à, không ngờ Kim công tử lại là một tên nhát gái.
Thế là tối đó Ma Kim ngủ dưới sàn nhưng có vẻ hắn khá thoải mái.
Đến giữa đêm, Đường Tuyết vẫn trằn trọc "Ta cố tình để một phòng thử lòng.

Ai ngờ lại ngoan ngoãn nằm im dưới đó.

Đúng là một tên chỉ được cái mồm ba hoa."
Cô ta lăn qua lăn lại trên giường vẫn không thôi khó chịu, đành nói vu vơ:
-Này, Kim công tử, ngươi ngủ dưới đó có ngon không? Nếu khó ngủ quá thì lên đây nằm cho êm.
Thấy hắn không trở lời, Đường Tuyết ngó xuống "Ấy vậy mà hắn ngủ say luôn rồi? Đùa ta chắc, bộ ta kém hấp dẫn đến thế à?"
Cô ta tức lắm, dù gì chỉ có một cơ hội duy nhất bên hắn, đành vứt bỏ liêm sỉ, đi xuống sàn nằm cạnh hắn.
Ma Kim lúc ngủ, theo bản năng, thấy có hơi ấm bên cạnh, liền quay người sang, mò mẩm bầu sữa.
Bạch Đường Tuyết nghĩ hắn còn tỉnh, nên nhắm mắt tận hưởng, tay cô ta không kiềm được mà đút vào quần hắn.
Vì hắn bị mấy đạo lữ sa đọa sờ mó lung tung quen rồi, nên con quái vật có tỉnh giấc thì hắn vẫn ngủ say.
Đụng trúng thứ khổng lồ, mắt cô ta mở tròn xoe ngạc nhiên, gương mặt không kiềm lại sự thích thú, tay còn lại cũng tự nghịch ngợm thác nước của riêng mình.
Bạch Đường Tuyết thở gấp rồi rên rỉ, tới lúc nước nôi ào ạt tuôn ra thì tên nam nhân bên cạnh vẫn bất động "Ơ, đang ngủ thật kìa?"
Cô ta bặm môi hờn dỗi, nhìn sang Ma Kim, trong lòng thôi thúc muốn nhìn thấy nhan sắc thật sự của hắn.
Nhưng khi vừa chạm vào, Ma Kim đã nắm lấy cổ tay, cô ta giật mình thót tim, lấp ba lấp bấp nói:
-Ngươi, ta...!ta biết là ngươi đang thức mà!!!
-Ngươi tính làm gì?
-Ta...
-Không có sát khí, nhưng mà lại có mùi dâm khí.

Cô tính cưỡng hiếp ta à?

-Ngươi...!ăn nói hàm hồ, là ngươi đụng chạm ta trước.
-Ồ thế à, xin lỗi nhé, nhưng mà ta đã nằm dưới sàn để phòng ngừa việc đó rồi mà?
-Ta...!đang nằm trên giường, không may té xuống đây.
-Ồ, cũng phải, giường đấy nhỏ xíu.

Hồi nhỏ ngủ với mẹ ta cũng hay té xuống dưới lắm.

Phải kiếm thêm một nữ nhân nằm bên còn lại kẹp giữa mới hết thôi.
-Thế còn sao chưa bỏ tay ta ra?
-Muốn nhìn thấy gương mặt ta à?
-Ừm...!(Mắt Tuyết tròn xoe, khẽ gật đầu)
-Nhắm mặt lại đi!
Bạch Đường Tuyết làm theo, Ma Kim bỏ tay ra, song cũng bỏ chạy ra ngoài luôn.
Cô ta nghe tiếng kéo cửa, liền bật dậy hét:
-Tên khốn khiếp! Đứng lại!
Ma Kim sau một phút liền quay lại, đóng cửa phòng, tới gần an ủi cô nương đang rơm rớm nước mắt ngồi trên giường.
-Ngươi quay lại làm gì? Để cười ta sao?
Ma Kim nói ít làm nhiều, tự mình lột bộ đồ ra, để lộ cơ thể săn chắc, hấp dẫn, để lộ cả quái vật cương mãnh phía dưới khiến nữ nhân trước mặt bỏng cả mắt.
Hắn từ từ kéo mặt nạ xuống và nói:
-Ta cho cô chỉ một đêm duy nhất, có chấp nhận hay là không?
Nhìn thấy gương mặt gợi tình của hắn, Bạch Đường Tuyết không chịu đựng được nữa, liền lao tới ôm lấy hắn và nói:
-Dù chỉ một lần thôi cũng được, hãy cho ta biết cảm giác thế nào là nữ nhân của ngươi!
Hai người hôn lấy hôn để, y phục của tiên nữ kia cũng mau chóng trút bỏ xuống nền nhà.

Ma Kim bế cô ta quăng lên giường rồi bản thân cũng nhảy lên áp chế.

Bỏ qua màn dạo đầu vì cả hai vốn đã thực hiện nó ban nãy, những cú nhấp thô bạo khiến cho Bạch Đường Tuyết nín thở, hắn ở trên cũng nhồm nhoàm muốn ăn hết tất cả.

Bị hắn nấc liên tục liên tục, cả cơ thể của Bạch Đường Tuyết sương tê dại, tu luyện trên núi đã lâu, nhưng đây là lần đầu nàng ta biết thế nào là lên đỉnh.
Ở một góc khác, bản thể Ma Kim của đang tự sướng trong nhà vệ sinh.

Hắn ban nãy chạy ra ngoài chỉ để tráo đổi với phân thân.

Thật ra hắn cũng không muốn "phản bội" đâu, chỉ tại vì Bạch Đường Tuyết làm cái vòi tiểu tiện phình to ra rồi, chỉ còn cách này mới có thể hóa bé lại.
Tuy chỉ duy trí được ba mươi phút nhưng đã khiến cho cô nương ấy có kí ức khó quên trong đời.

Sáng ngày mai, Bạch Đường Tuyết với vẻ vẻ mặt tươi tắn, hạnh phúc nắm tay Ma Kim cùng nhau đi mua sắm.
Đi vào một tòa tháp lớn, Hoàng Bảo Lâu.

Bên trong có rất nhiều người ăn mặc bảnh bao, dù gì thì nơi đây chuyên bán các loại vật phẩm dành cho giới tu chân.
Ma Kim đi tới quầy chính đưa ra một loạt danh sách thứ đồ cần mua, quá nửa trong số đó không bày bán.

Ả nhân viên vẻ mặt khinh rẻ, còn tưởng hắn là một tên dở hơi.

Đường Tuyết đưa thẻ bài Bạch gia nhắc nhở khéo, cô nương kia vội vàng chỉnh lại thái độ tươi cười thân thiện, vội bảo ngươi đi lấy hàng.
Trong lúc chờ đợi, Đường Tuyết nghiêng người ôm tay hỏi hắn, cũng chả biết là tò mò hay kiếm cơ hội tiếp xúc cơ thế.
-Mấy cái công tử mua dùng vào việc gì đó? Với chục cái túi trữ vật, có xài hết không đây?
-À, hai cái này thì dùng để làm dầu thơm, ba cái này thì để tẩy huyết, số này thì để điều chế độc dược.

Còn mấy cái túi mua trữ sẵn, sau này có hỏng thì thay cái mới
-Quao, công tử biết nhiều thật đó, lại còn cẩn thận nữa.
-Nè, đừng gọi là công tử, cứ xưng hô như trước đi.

Dù gì hôm qua cũng là lần cuối cùng rồi.
-Người gì đâu mà vô tình ghê gớm.
-À mà mấy cái nguyên liệu thăng giai mua ở đâu nhỉ?
-Mấy cái đó hiếm lắm, chỉ có ở đấu giá thôi.

Mai mới có lần, hay là chúng ta ở lại thêm một ngày nữa đi!
-Thôi khỏi, ta hỏi cho biết thôi.

(Việc mua mấy cái đó rất dễ sinh nghi, đặc biệt là trong các buổi đấu giá cho nên hắn chờ dịp khác)
-Hứ.
-Nhưng mà ở lại cũng được, ngươi dẫn ta đến nơi nào có nhiều sách đi, ta muốn hiểu mọi thứ ở Hạ Giới.
-Được thôi!
Bạch Đường Tuyết tiếp tục dẫn hắn tới một thư viện rộng lớn, vẫn là chia nhiều tầng y như Tàng Kinh Các, thậm chí là nhiều hơn, có tầng tầng các tủ sách trông rất đồ sộ, Ma Kim không biết kể từ khi nào mà giống như Mộng Dao, thấy sách là mắt sáng rực.
Bên trong này có cả bí tịch, nhưng tất nhiên hắn chẳng quan tâm rồi.


Với danh phận của nữ nhân bên cạnh thì hắn có thể đọc hết toàn chỗ này.
Ma Kim mấy trăm quyển sách vào cái túi dự trữ rồi mang tới một phòng đọc sách riêng biệt.

Hắn bảo cô ta đợi ở ngoài nhưng mà với sự mê trai vô đối thì Đường Tuyết nào chấp nhận.
Thân phận của Bạch Đường Tuyết có vẻ khá lớn, thế nên dã tâm của hắn bắt đầu trỗi dậy.

Ma Kim ngồi gác chân lên ghế, bắt đầu lấy từng cuốn sách ra vừa đọc vừa nói:
-Ta có một bí mật.

Ngươi có thể giữ kín không, nếu được thì ta sẽ thân mật với người thêm một chút nữa.
Cô nương ấy gật đầu lia lịa, trông rất đáng tin.

Hắn búng tay một cái, hai phân thân hiện ra, nhưng cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân, kể cả mặt nạ.
Phân thân kĩ có thể tái hiện giống hệt bản thể, những phụ kiện cũng thế, nhưng có thể tùy biến có hoặc không, và tất nhiên, không cái nào có thể sánh bằng bản thật, ví dụ như lưỡi hái tạo ra không thể có sức sát thương mạnh bằng.
Bạch Đường Tuyết có chút bối rối, hắn cũng chẳng giải thích nhiều, chú tâm đọc sách, để cô ta cho hai phân thân đáng tin xử lý.
Bọn chúng bước tới, tên thì cưỡng hôn, tên thì lột y phục.

Cô ta là cá nằm trên thớt, mặc dù giãy đành đạch nhưng mà tiến trình vẫn cứ diễn ra một cách êm xuôi.
Cơ thể Tuyết tiểu thư mềm nhũn ra, không thể thoát khỏi cám dỗ này, phân thân của hắn điêu luyện không khác gì hắn, chẳng cần hắn phải chủ động chia sẻ giác quan như hồi tối qua.
Phía trên, phía dưới, đằng trước, đằng sau, chỗ nào trên thân thể của Bạch Đường Tuyết đều bị hai phân thân chia ra mà chiếm đoạt.

Một con quái vật đã khiến cô ta nín thở, lúc này miệng dọc, miệng ngang của cô ta đều bịt kín.

Cảm giác dục vọng này, mới thực sự là thứ khoái cảm mà các đạo lữ của Ma Kim đạt tới.
Vì là trong thư viện, chẳng hề cách âm, nên cô ta không dám rên la lớn tiếng, bọn phân thân ép cô sát vào cửa, từ đây có thể nghe được tiếng bước chân, tiếng nói của những kẻ bên ngoài.
-Đừng, không phải chỗ đó.
-Cái màng kia không phải bọn ta khai phá, thì ít nhất hang động khác cũng cho thám hiểm chứ.
Tên phân thân đang tấn công chính diện vội nắm lấy hai đùi nhấc lên.

Tên còn lại áp sát vào lưng của Đường Tuyết, bắt đầu bọc hậu.
-A, đau quá quá đi.
-Chẳng phải khi nãy ta đã kích thích bằng lưỡi rồi sao?
-Aaa...
Tên đằng trước lại khóa mồm, còn tên đằng sau tiếp đâm lút cán.
"Phụp" hết thời gian, phân thân biến mất, rõ ràng Đường Tuyết chưa thỏa mãn.

Nàng bò tới chỗ Ma Kim, ngẩng đầu lên hỏi:
-Làm ơn, nữa đi mà!
Ma Kim vẫn đang đọc sách, nhưng một tay hắn đưa tới, cô ta hiểu ý, mút lấy mút để các ngón.
Hắn hài lòng với phản xạ của cô ta, triệu ra một phân thân, bất ngờ nâng cơ thể của Đường Tuyết, úp lên bàn và nấc điên cuồng.

Đôi mắt của cô ta nhìn về phía Ma Kim đang ngồi thơ thẩn đọc sách, trong cơn khoái lạc vẫn cố mơ mộng "Đêm hôm qua, rõ ràng chỉ là phân thân, ta, ta thực sự chưa chạm được tới chàng, đằng sau mặt nạ ấy, là gì, ta, muốn nó!"
Khi Đường Tuyết sắp thăng hoa thì phân thân dừng lại, điều này khiến cơn thèm thuồng của cô nương ấy dâng lên tột độ.

Ma Kim đã đọc xong đống sách, liền đứng lên, lấy tay vuốt nhẹ lên nụ hoa của nữ nhân mê muội rồi khẽ ngắt nó, hắn hỏi:
-Ngươi, gia nhập giáo phái tu ma không, có vẻ rất hợp đấy!
-Được, ngươi muốn ta làm gì cũng được, làm ơn, đừng dừng lại mà!
Nhận được câu trả lời vừa ý, hắn cúi người xuống tặng cho giáo đồ mới này một nụ hôn ướt át, tên phân thân cũng theo lệnh mà tiếp tục đẩy hông.
-Sau này, gọi ta là chủ nhân.
Xong xuôi, Ma Kim phải cõng Đường Tuyết về, vì lúc nãy thông đạo mới của cô ta bị khoét sâu một cách không thương xót, khó lòng mà đi đứng bình thường được.
Dựa đầu lên vai Ma Kim, Bạch Đường Tuyết ngoan như một đứa trẻ, hạnh phúc đến nỗi thiếp đi.
Ma Kim đưa cô ta về khách điếm, đặt một phòng, khẽ ôm cô ta ngủ trưa.
Đến chiều, bọn họ nắm tay nhau đi dạo.

Bạch Đường Tuyết cũng dẫn hắn đi qua xem thử những quán nước mà cô ta mở ở Kinh Dương Thành, một số địa bàn của các thế lực lớn trong thành, một vài cửa tiệm dành cho tu chân giả.
-Ở đây, nơi nào ngắm hoàng hôn đẹp nhất nhỉ? (Ma Kim)
-Ta không biết nữa, nếu chủ nhân muốn thì chúng ta sẽ bay lên cao.
-À, ta thấy rồi.

Đi theo ta.
Ma Kim kéo tay Đường Tuyết đi tới tường thành phía Đông.

Cô ta thắc mắc:
-Tại sao ngài không chọn tường thành phía Tây, như vậy thì sẽ không bị che khuất.
-Ngươi cứ nhìn xem!
Khung cảnh hoàng hôn đỏ rực, những tòa tháp, ngôi nhà đầy màu sắc giờ đây nửa sáng nửa tối, một bức tranh hai màu đối lập, cảnh tượng làm cho người ta có chút lưu luyến.
Ma Kim ôm chầm lấy Đường Tuyết từ phía sau:
-Này, không có được ta, ngươi buồn không?
-Buồn chứ, đó có thể là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời ta.

Nhưng đổi lại, ta cũng có được những khoảnh khắc tuyệt vời nhất.

Điển hình là phút giây ấm áp này đây.

Buồn như thế, cũng xứng đáng mà.
-Ngươi thật là, có duyên với lí tưởng của ta đấy.

Nhưng thôi, muộn rồi, chúng ta về thôi.
-Vâng.
Tối đó, cả hai chỉ ôm nhau mà ngủ, lần này thì Ma Kim không đeo mặt nạ nữa, vì khi ngủ hắn có mở mắt đâu.