Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 112: 112





-Mấy nàng có chán thì về trước đi.

Luyện cái này lâu lắm, một ngày một đêm lận.

(Ma Kim)
-Em mà về nếu địch đánh tới đây thì ai đèo anh đây? (Hồ Mẫn)
-Đúng đó, mỗi lần rèn binh khí xong chàng đều kiệt sức, thiếp đã chuẩn bị tâm lý ở với chàng cả trăm năm thì sao lại chán mau thế được.

(Ái Như)
-Em cũng vậy! (Tuyết Hân)
Thế là trong lúc chờ đợi, bọn họ ngồi đánh cờ với nhau.

Ma Kim không đi xa nơi này được, vì cứ vài chục phúc lại phải triệu hồi phân thân ra thay thế.
Ngồi cùng nhau vừa chơi vừa trò chuyện, thời gian ấy vậy mà trôi qua một cách chóng vánh.
Gương mặt hắn mồ hôi nhễ nhại, có lúc mém gục xuống, may mà có các nữ nhân truyền động lực, không thì quá trình đã bị gián đoạn.
Món vũ khí mới đã ra lò, những cô nương ngóng lòng tò mò, ban nãy nhiều lần gặng hỏi mà Ma Kim vẫn giấu đến phút cuối.
Tên phân thân xách ra hàng nóng tới phòng chờ.
-Ta đa, nhiệm vụ hoàn thành!
Ma Kim búng tay, phân thân biến mất, để là trên bàn một chiếc khiên lớn hình tròn, nếu chặn dọc sát đất, đường kính của nó có thể che từ chân tới ngực.
Các nữ nhân tất nhiên là rất thất vọng rồi, cứ ngỡ sẽ được chiêm ngưỡng một thanh kiếm sắc bén, có hoa văn tinh xảo rồng bay phượng múa, ai mà ngờ đâu lại là một thứ nhạt nhẽo thế này.
-Nè, chàng tính để muội ấy làm đầu bếp à, sao lại đem cái chảo ra thế này? (Ái Như)
-Có thật không vậy.

Thiên Khả cô nương ấy đã luôn tự ti về vũ hồn không có tính công kích, giờ anh lại tặng cái khiên chắn, thật là...
Quay sang thì Ma Kim đã thiếp dưới đất từ lúc nào không hay.

Hắn đã cố gắng hết sức rồi, dù gì một người nhất giai luyện ra nhị giai linh binh khí đã khó, đằng này còn là tiên binh khí, thứ không phải sở trường của hắn.
-Mọi người nói sao chứ anh ấy nhất định đã có tính toán riêng.


Về khoản tình cảm, đạo đức thì có thể không tin tưởng, nhưng xét về thực lực thì chưa từng khiến chúng ta phải thất vọng.

Cơ mà đúng là cái khiên chắn này có chút...!đơn giản.

(Tuyết Hân)
-Thật ra là nó xấu hơn cái chảo trong bếp nữa.

(Ái Như)
Ma Kim nam nhi đại trượng phu thì không quan trọng bề ngoài đến thế, ngoại trừ mỹ nhân ra.
Thế là trong lúc hắn nghỉ ngơi, các cô nương nghịch ngợm này muốn góp chút sức mọn, đành tụm lại cùng nhau trang trí cho món binh khí mới ra lò này.
Ma Kim mơ màng tỉnh dậy trên cái giường quen thuộc, Tuyết Hân đang ngồi cạnh săn sóc.
-Anh tỉnh rồi, cảm thấy trong người thế nào?
-Mau cởi quần trong ra rồi ngồi lên đây mau.
Tuyết Hân tuy xấu hổ nhưng thao tác thành thục, nhanh chóng úp suối nguồn bổ sung nước tinh khiết cho hắn.
Mặc dù điều này chẳng giúp linh khí lẫn linh lực trong người Ma Kim hồi phục nhiều, nhưng mà tinh thần thì rất thoải mái, có vẻ đây là sở thích biến thái của riêng hắn vào những lúc kiệt sức, có thể lần đầu trải nghiệm cảm giác này với Ái Như đã làm hắn nghiện.
-Ta đã ngủ bao lâu rồi?
-Không lâu lắm mới qua một ngày thôi.
-Thiên Khả về chưa?
-Dạ vẫn chưa, chắc là tỉ ấy sắp về rồi đó
Ma Kim bước ra phòng khách, mấy nữ nhân còn lại vẫn đang chăm chỉ luyện tập.

Có vẻ như các nàng thay phiên nhau canh gác, nếu ai may mắn thì sẽ chạm mặt lúc hắn tỉnh, riêng điều này Tuyết Hân dường như có lợi nhất rồi.
-Cái món binh khí ưng ý của ta đâu rồi.

(Ma Kim)
-Ai bảo là của anh, là của Thiên Khả nhé! (Hồ Mẫn)
Ái Như lấy hộ thuẫn ra từ túi dự trữ, lúc này thì nó đã sáng bóng, còn có nhiều họa tiết hoa văn khắc lên đó, có cả những chữ ký của các nàng.

Ma Kim khá bất ngờ "Ơ sao lại thành ra thế này, nếu như trong lúc ngụy trang, tấm khiên phản xạ ánh sáng thì sao, lại còn viết tên lên, nếu như rơi vào tay kẻ khác há phải lộ danh tính cả bọn à?"
Nhưng khi nhìn lên những đôi mắt long lanh đang chờ đợi sự khen thưởng thì hắn không chịu được nữa, hét lên:
-Mau đưa ta cây bút!
"Ngươi thương của nàng! Ma Kim"
Thiên Khả trở về bình an, trong đầu đã chuẩn bị sẵn hàng trăm lí do để dỗi Ma Kim cho hắn dỗ dành thì thấy nguyên gia đình tủm tỉm đi ra, lại còn cầm trên tay một hộp hình vuông.
"Là gì thế nhỉ, mấy bữa nay ta vòi vĩnh một món vũ khí hoặc bảo y nhưng luôn bị từ chối, chả nhẽ là muốn tạo cho ta bất ngờ, à mà có khi đây là bức họa tuyệt đẹp vẽ riêng cho mình, hay là...aaaaa không đoán nữa."
Nàng hí hửng chạy tới, miệng nở một nụ cười rất tươi:
-Mọi người có quà cho ta sao?
-Không phải nàng chứ ai.

Mau mở ra xem đi.

(Ma Kim)
Tâm trạng hồi hộp, vui sướng, cái miệng mãi chưa khép lại được, Thiên Khả vội mở hộp ra.
Vẻ mặt cho chút bối rối, tay thì cố lật qua lật lại cái thứ to lớn này.
-Aaa, có chữ của mọi người nè, tuy ta vẫn chưa biết ý nghĩa của nó nhưng thật sự khiến ta rất cảm động đó!
-À hèm, xin tự giới thiệu.

Đây chính là một vũ khí toàn diện, vừa dùng để tấn công và phòng thủ, lại còn có dùng nó để phi hành, qua sự phân tích tỉ mỉ đến từng chân lông kẻ tóc, ta nghĩ nó cực kỳ cực kỳ phù hợp với nàng.

Tên của nó là Thiên Thuẫn! (Ma Kim)
-Hể? (Thiên Khả há hốc mồm)
Ba cô nương vội kéo nàng ấy lại nói nhỏ.
-Chàng ấy vì đã rèn nó mà tốn cả một ngày một đêm.

(Ái Như)
-Cũng là lần đầu vì thứ gì đó mà bế quan đấy.


(Tuyết Hân)
-Anh ấy còn bất tỉnh cả ngày, nhưng mà Tuyết Hân muội ấy đã dành mất cơ hội đó rồi huhu.

(Hồ Mẫn)
Biết được tâm huyết của Ma Kim, Thiên Khả tất nhiên gạt bỏ suy nghĩ hắn đang trêu ghẹo.

Nàng tất nhiên rất cảm động, ôm chầm lấy hắn.
-Cảm ơn chàng, ta rất hạnh phúc!
-Uầy, nếu nàng biết về đặc tính của nó nàng còn hạnh phúc hơn cơ?
-Sao á, nói cho ta nghe đi, nóng lòng quá nè!
-À hèm, nó chính là tiên binh khí nhị giai, được rèn bởi thứ kim loại cứng thứ hai Hạ Giới!
-Cái gì!!!!! Nếu nó là một cây kiếm thì nó đã là thiên hạ đệ nhất kiếm rồi! Tại sao lại làm một cái khiên, chàng khinh thường khả năng phòng thủ của ta sao???
Ma Kim cười đểu, xoa đầu nàng và nói:
-Đợi tí.
Hắn cầm hỗ thuận lên, bên mặt lõm có một tay nắm, hắn lấy đó làm điểm cố định giơ lên phía trước
Chiếc khiên có một cơ quan nhỏ, mặt lõm vẫn cứ đứng im, nhưng phía mặt lồi thì đang xoay vòng.

Mặc dù hắn chỉ truyền vào linh lực chứ chưa phải tiên lực nhưng đã giúp vũ khí khuếch đại lên rất nhiều, mọi người liền có thể cảm nhận một áp lực khá lớn, hộ thuẫn cứ xoay nhanh không ngừng, đứng gần có thể cảm thấy một luồng khí đẩy ra.
Ma Kim phải mở rộng tấn mới có thể đứng vững trụ lại sức ép của món vũ khí hắn đang dùng, hắn nói:
-Hồ Mẫn, chạm tay thử vào đây, tí anh cho hút máu.
-Dẹp, mặc dù khi hút máu của anh, cơ thể em có thể lành lại nhưng mà em cũng biết đau mà.
-Cứ tưởng em thích đau đớn.
-Không phải là loại đau đớn này.

À, em lấy cây kiếm cong ra thử nhé.
-À thôi khỏi.

Nhìn đáng sợ quá, anh dừng đây.
Tuyết Hân vậy mà lấy ra một con dao găm đâm tới, phần lưỡi chạm tới đâu liền lập tức bị bào mòn đến đấy, trong tíc tắc chỉ còn lại phần cán đang cầm.
Ma Kim dừng cái món binh khí đó lại, giữ tư thế oai phòng, ngẩng cao đầu mà nhìn xuống dưới.
Bốn nữ nhân lúc này trầm trồ, ngưỡng mộ, Thiên Khả vội chạy tới ôm hôn hắn.
-Moa moa, đúng là ý chung nhân của thiếp, tuyệt vời quá đi!!!

Ba nữ nhân còn lại tất nhiên là ghen tị rồi.
-Này, anh làm cho em một cái.

(Hồ Mẫn)
-Thiếp sắp lên nhị giai rồi mà chưa có vũ khí phòng thân gì hết! (Ái Như)
-Anh làm hỏng cây dao của em rồi, đền đi! (Tuyết Hân)
-Thôi thôi, im lặng nào, để ta phân tích thêm về thứ này.

Như các nàng thấy đấy, có thể vận linh lực vào để khuếch đại, như cái vừa nãy, nếu để ý thì có thể cảm nhận một luồng khí đẩy ra xa, vì ta hơi yếu nên nó không rõ rệt lắm, nhưng nếu là tiên lực truyền vào thì lực đẩy rất mạnh, ngoài ra có thể xoay chiều quay, tạo một lực hút, để làm gì thì tự biết rồi.

Nhưng mà chức năng tấn công này không duy trì được lâu, đơn giản là nó ngốn năng lượng lắm, thêm vào đó nó sinh ra nhiệt, nếu người cầm kháng không đủ thì tất nhiên tự hủy rồi.

Thế nên mục đích chính của nó vẫn là phòng thủ, đảm bảo, chỉ có từ tam giai trở lên mới có thể công phá được thứ này thôi! Tuy nhiên thứ gì cũng có ưu và khuyết, khuyết điểm lớn nhất là không linh hoạt, kẻ địch dễ lợi dụng để công kích từ những hướng khác, nhưng mà Thiên Khả có vũ ổn phòng thủ cực mạnh, có thể khắc phục điểm yếu chí mạng này.
Bọn họ sau đó hớn hớ cùng nhau ra khu rừng phía Đông để xem Thiên Khả luyện tập thứ binh khí lợi hại này.
Đúng như Ma Kim phân tích, vũ hồn con rùa của Thiên Khả có thể cộng hưởng với Thiên Thuẫn, tạo lên một lớp màn phòng thủ kiên cố.
Thiên Khả thử dùng nó để bảo vệ cả bốn nữ nhân, Ma Kim với lưỡi hái trong tay cùng Bạch Miêu dùng toàn lực tấn công vẫn không thể xuyên qua được.
-Sau này chiến đấu, Thiên Khả chỉ cần bảo vệ là chúng ta có thể an toàn tuyết đối!
-Nhưng mà nó có thể tấn công mà, nếu không tận dụng thì uổng phí lắm.

(Thiên Khả)
-Ai bảo thế, nàng có thể dùng nó để nghiền nát kẻ nào có ý định tổn thương tới các tỉ muội mà! Với cả, cho nàng xông lên tiền tuyến cũng có dám chủ động giết người đâu, đến mấy con ma thú trên núi tấn công, nàng còn tha chết.

Cho nên, cứ yên tâm ở sau hộ thuẫn, bảo vệ cho cả gia đình nhỏ của chúng ta.

(Ma Kim)
"Không ngờ chàng ấy lại quan sát và thấu hiểu ta đến thế, thật là...!kiểu gì sau này cũng dùng cách này để cám dỗ mấy cô nương khác cho coi." Thiên Khả bắt đầu lo xa, gương mặt biểu cảm vẻ bực bội.
Ma Kim sao mà đoán ra được, chỉ biết ngu ngơ hỏi:
-Sao thế, lời ta nói sai chỗ nào sao?
-Không thèm chơi với ngươi nữa.
-Thế thì còn hình phạt của ta, có được xí xóa chưa đây?
Nhắc tới hình phạt, mấy nữ nhân liền sáng mắt ra, không muốn luyện tập gì nữa, vội lôi hắn về giường trừng trị.