Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 113: 113





Thi thoảng, Ma Kim giao ba bé nhện tinh qua bên Thanh Thanh và Lam Ngọc, dù gì hai người đó cùng sắp có con rồi, học cách chăm trẻ trước cho quen.
Khi Thanh Thanh dẫn đám trẻ dạo phố, thường hay được hiểu lầm là mẹ con, dù sao thì cô ta cũng là kẻ đoạt xá nhện tinh.
Nhìn chung mọi người xung quanh Ma Kim tính tình rất tốt, hòa nhã, thương yêu lẫn nhau, chứ nếu có đứa nào ác thì sớm bị diệt khẩu hoặc tẩy não rồi.
.
Ma Kim và đám nữ nhân đang trong phòng đánh cờ đàm đạo.

Thiên Khả có vài câu hỏi khá hốc búa:
-Chàng này, thiếp làm cách nào để chuyển hóa linh khí sức tiên khí, linh lực sang tiên lực?
-Hôm kia ta đã giảng sơ qua trong lúc thử nghiệm binh khí rồi mà.

Cứ nén nó lại là được.
-Không có được, thiếp đã cố gắng mấy ngày nay rồi!
-Chắc do chất lượng linh khí trong tự nhiên chăng, không phải hơi đâu mà lên Trung Giới mới bắt đầu phân biệt, ở Thượng Giới thì hình thành những thế lực độc lập luôn.

Sở hữu được tiên binh khí thì sớm ngày nàng cũng vận được tiên khí thôi.
-Không chịu đâu.

Chàng mau nghĩ cách giúp ta đi!
-Khum, tự đi mà động não, tới Hồ Mẫn còn tự mày mò để chuyển hóa thành ma khí kìa.

Ráng đi, sau này còn có cái gọi là hồn khí nữa, cái đó thì khó nữa.
Tới lượt của Tuyết Hân, mà thật ra cũng là câu hỏi của Ái Như.
-Cho em thắc mắc!
-Nói đi cưng!
-Về vũ hồn ấy ạ! Sau này em lên nhị giai thì sẽ nhận được loại nào?
-Anh chịu, nó ngẫu nhiên lắm, trừ khi em có huyết mạch nào thật thuần thì mới dự đoán được.

Mà yên tâm đi bé, anh sẽ ráng kiếm cho mấy hai tỉ muội nguyên liệu thăng giai thật chất lượng, lúc đó dù vũ hồn là gì đi nữa thì đều vô địch.

Bên ngoài bỗng nhiên có tin thuộc hạ đến cấp báo!
-Bẩm chủ nhân, có chuyện không hay!
-Nói.
-Ba tiểu thư bại lộ hình dạng bán nhân giữa chốn đông người, có mấy tên đạo sĩ đòi chém đòi giết.
Ma Kim và các nữ nhân nghe thế mặt liền biến sắc.

Thiên Khả chở hắn cùng tên thuộc hạ đi tới nơi chỗ ba tiểu nữ.
Hiện trường rất hỗn loạn, cớ sự lại xảy ra ngày giữa quảng trường trung tâm, ba đứa trẻ đang khóc nức nở, khoảng sáu tên thuộc hạ cùng Lam Ngọc chở che xung quanh.
Về đối phương thì có ba tên nhất giai hậu kì, một nhị giai sơ kì và một nhị giai trung kì, bọn chúng người thì đang cố đàm phán, kẻ thì đang lấy pháp bảo ra để chuẩn bị đối phó, dân chúng tò mò đang túm tụm lại hóng hớt.
.
Ma Kim và Thiên Khả không nghĩ nhiều, vội tiến tới chỗ của đàn con thân yêu.

Thấy hai người họ tới, ba cô công chúa bé nhỏ òa lên vội lao tới ôm chặt, mặc dù có hơi vướng phần thân nhện một tí nhưng không sao.
-Cha!!! Mẹ Khả!!! Bọn con sợ lắm, bọn con xin lỗi.
-Sao lại xin lỗi chứ, các con có làm sai gì đâu? (Ma Kim)
-Ngoan ngoan, ta ở đây rồi, không ai dám ăn hiếp mấy đứa nữa! (Thiên Khả)
Tên đạo sĩ lớn tuổi nhất liền đi tới gần và nói:
-Hai ngươi đây là phụ mẫu của bọn chúng?
-À, bọn ta chỉ là nhận nuôi thôi.
-Ngươi biết chúng là yêu quái mà còn dám chứa chấp?
-Yêu quái thì sao? Ơ, phân biệt chủng loài à?
Một tên đạo sĩ trông trẻ hơn liền phản bác:
-Ngươi có não không đấy? Yêu quái là những thứ độc ác, chuyên hại người.

Nhìn bộ dạng gớm giếc của bọn chúng đi.

Thật khiến người khác phải nôn mửa
Ma Kim tiến lên trước nói lớn:

-Mọi người nhìn xem, ba đứa tiểu yêu nhà ta trước giờ có hại ai không? Hay là nó thường hay đi làm thiện nguyện, giúp đỡ cho người dân nghèo khó trong thành? Nhìn mặt đứa nào đứa nấy dễ thương, xinh đẹp như vậy mà chê, xem cái chân nhện này đi, nếu xét trong loài nhện thì cũng thuộc hàng cực phẩm đấy, đừng lấy những bộ phận của loài người rồi nhìn nhận cái gì khác lạ cũng là xấu.
Để tăng thêm phần thuyết phục, Ma Kim bất ngờ cởi áo ra, để lộ thân thể cường tráng, những múi cơ chắc nịt, quyến rũ, trên đấy còn hằn lên mấy đường sẹo lớn, trông rất oai phong.
-Nhìn đây, ta vì Hoàng Hà Thành mà giờ đây trên người đầy rẫy thương tích, các ngươi bảo những vết sẹo gớm giếc, ta không phủ nhận, nhưng các người bảo vì nó xấu nên nó là thứ tiêu cực, há chẳng phải phủi sạch những gì ta từng làm cho dân chúng sao?
Mấy tên thuộc hạ của Ma Kim đã sớm trà trộn trong đám đông, bắt đầu dẫn dắt dư luận.
-Đúng vậy, Kim công tử và ba tiểu thư đã cho người mẹ già của ta thảo dược, nhờ đó mà bà ấy mới sống sót.
-Kim công tử là vị anh hùng của Hoàng Hà Thành, ba vị tiểu thư là con nuôi của đại hiệp, chắc chắn cũng là người tốt.
-Kim công tử thật ngầu, những vết thẹo đó chỉ tôn lên khí thế.

Cũng như ba vị tiểu thư, có là yêu nhân thì cũng là yêu nhân tốt bụng, so ra còn hơn con người gấp nhiều lần.
Dân chúng lúc trước đã mến mộ Ma Kim, lúc này thì càng tôn sùng hắn ta hơn nữa, bắt đầu quay sang công kích, chửi bới các vị đạo sĩ.
-Cút đi, mới tới Hoàng Hà Thành mà dám xỉ nhục Kim công tử.
-Tới trẻ em mà còn không tha, ta thấy các ngươi mới đúng là yêu quái.
-Thành Hoàng Hà bọn ta có yêu quái thì cũng không tới lượt các ngươi xen vào.

Ngày trước ma nhân giết người sao không thấy mặt mũi lũ đạo sĩ các ngươi, giờ đang yên bình, thịnh vượng dưới sự dẫn dắt của Kim công tử thì lại bắt đầu tới kiếm chuyện.

Cút đi!
.
Mấy tên đạo sĩ tuổi đời thì nhiều nhưng tiểu xảo sao lại sánh với Ma Kim, tam quan bắt đầu lung lay, bắt đầu nhùn chí trước sức ép dư luận.

Nhưng lão già kia có vẻ cố chấp, một mực đòi trảm ma diệt yêu, có vẻ quá khứ yêu quái đã từng làm gì khiến lão cay ghét như vậy.
-Ngươi đã bị yêu quái che mắt, để ta giúp ngươi!
Lão ta bất chấp xông lên nhắm vào ba đứa trẻ, đòn tấn công trông đơn giản những lại chứa đựng nội lực thâm sâu, xung kích tỏa ra tứ phía.

Thiên Khả vừa có được Thiên Thuẫn, đã ngóng lòng thực chiến mấy ngày nay, vừa hay có cơ hội lấy nó ra che chắn.
Thế là cái cây kiếm gỗ nhị giai gần một trăm năm đồng hành trong công cuộc hành hiệp trượng nghĩa của tên nhị giai trung kì đó đã tan tành.

Lão già đó tất nhiên sửng sờ, quỳ xuống nhìn vô thức vào đám những mảnh vở, cảm xúc đan xen giữa bất ngờ và bất lực.
Đám đồ đệ của lão vội tới bên cạnh dìu lão dậy, miệng không ngừng an ủi.
Ma Kim lúc này đúng đó trêu chọc, tất nhiên là âm thanh vừa đủ cho đám đạo sĩ nghe mà thôi.
-Ta đoán chừng thanh kiếm này là kỷ vật giữa ngươi và người thân quá cố nhỉ, hừm, bị yêu quái giết sao? Bảo sao ngươi ngông cuồng đến thế, dám đụng vào sủng vật của ta.
Một tên đạo sĩ khác nóng máu, tức điên lên vội bóp cổ Ma Kim nhấc lên.
-Ta giết chết ngươi! Tên khốn thông đồng với yêu nhân.
"Phụp" phân thân của Ma Kim biến mất, cảnh tượng đám đạo sĩ dám hành hung người Kim công tử bị toàn bộ dân chúng thấy được, không chỉ thế, Hồ Mẫn sớm đã dẫn thành chủ tới chứng kiến.
Công lý lúc này tất nhiên nằm gọn trong tay của Ma Kim, đám đạo sĩ trong phút chốc đã bị coi là kẻ man di, đạo đức giả.
Bạch Gia Khang hùng hổ hét lên:
-To gan! Dám tới Hoàng Hà Thành gây nhiễu.

Lính đâu, dẫn chúng tới địa lao!
Ma Kim lúc này đứng đó công khai trách mắng đám tiểu yêu:
-Các con hôm nay cũng thật quá đáng, dám nghịch ngợm dùng hình hài này để dọa mọi người.

Ta phạt các con sau này phải làm công việc thiện nguyện gấp đôi hiện tại!
-Dạ! Bọn con biết lỗi.
Rồi hắn quay sang trấn an dân chúng:
-Sự việc hôm nay, thật là lỗi của Kim gia bọn ta.

Người nào có mặt ở đây, ta đền bù mười đồng bạc.
.
Sau khi giải quyết êm xuôi dư luận, Ma Kim một mình đến địa lao để thăm hỏi năm vị đạo sĩ kia.

Nói là giam giữ, nhưng được đặc cách vào phòng riêng sạch sẽ, có thức ăn, nước uống ngon lành tiếp đãi, chỉ có điều không được ở chung với nhau.
Hắn phân thân ra để tra hỏi nhiều tên cùng lúc.
-Ta vào thẳng vấn đề luôn, các người là ai, đến Hoàng Hà Thành nhằm mục đích gì, theo chỉ dẫn của ai.

À, ta cũng đã kiểm tra, trên người ba công chúa nhỏ có dấu tích của Hiện Thân thuật, rõ ràng các người chủ ý làm bọn nó lộ ra chứ chẳng phải là trùng hợp.

(Ma Kim)
Qua khoảng nửa canh giờ thẩm vấn, Ma Kim cũng thả họ đi.


Chúng chỉ là đạo sĩ tán tu, được một tên bí ẩn nhờ đến bắt yêu, kẻ đó không để lộ thân phận.

Năm người họ chỉ muốn hành hiệp trượng nghĩa nên mới nhận lời chứ không có ý đồ gì khác nên Ma Kim thương lòng mà bỏ qua, còn tặng ít lộ phí lên đường.
-Không được đánh giá qua vẻ bề ngoài, cái gì cũng phải suy xét thật thấu đáo.

Người có người tốt người xấu, thì yêu cũng thế!
Ma Kim về phòng, bắt đầu hình dung ra cảnh tượng lộn xộn ở quảng trường ban nãy, dùng trí nhớ và phân tích siêu phàm để mà kiểm tra.

Qua ba canh giờ, có hai tên khả nghi lọt vào tầm ngắm của, đó là hai tên không nhận ngân lượng mà âm thầm bỏ đi, hắn lập tức phái thuộc hạ âm thầm điều tra hành tung, một trong số đó có Đặng Trúc, người còn lại vẫn chưa truy ra dấu tích vì bịt mặt.
.
Sáng hôm sau, Ma Kim, Hồ Mẫn và Thiên Khả đi tới gặp Đặng công tử tại kỳ quán hôm bữa.

Đặng Trúc thấy họ liền niềm nở mời ngồi, xin được Ma Kim chỉ điểm cho vài thế cờ.
Ma Kim cũng nhân cơ hội này dò la đối phương:
-Không biết, Đặng huynh cớ sao lại quay lại đây.
-Hoàng Hà Thành là nơi yên bình, phù hợp cho giới đam mê kỳ đạo như tại hạ, cho nên quay lại đây là điều tất yếu, một phần cũng vì muốn được lĩnh giáo với tiền bối.
-Thế sao, chuyện của tông môn sao rồi, đã điều tra ra đồng bọn của cái tên họ Trần đó chưa? Ta chỉ sợ bọn chúng quay lại Hoàng Hà Thành để trả thù.
-Chuyện đó tới giờ vẫn không tra ra được, Hắc Điểu Môn cũng vì chuyện này mà xảy ra vài mẫu thuẫn nội bộ.

Tại hạ thì ghét mấy chuyện đó cho nên tới Hoàng Hà Thành, sẵn tiện nếu có biến sự gì sẽ ra tay giúp đỡ cho Kim công tử, lấy lại một tí thanh danh cho tông môn.
-Đặng huynh thật sự rất có lòng, ta vô cùng cảm kích.
-À phải rồi, Lam Ngọc cô nương không đến đây nữa nhỉ?
-Ừa, cô ta có thai rồi, nên ta cho cô ấy nghỉ dưỡng một thời gian.
Gương mặt Đặng Trúc có chút buồn, nhưng mau chóng thay thế bằng một nụ cười và nói:
-Ra là vậy, hôm bữa có gặp mặt cô ấy, cứ ngỡ cô ấy bụng to do ăn nhiều.
-Haha, Đặng huynh thật biết đùa.

À nước này thì nên chặn thế ở đây...
Tạm thời giải quyết xong hiềm nghi với một người, còn cái kẻ còn lại đã mất dấu.

Ma Kim cũng vì chuyện này mà bảo toàn bộ thuộc hạ nâng cao cảnh giác, còn bảo Thanh Thanh và Lam Ngọc tạm thời ở trong Kim phủ để đề phòng rủi ro, dù gì hai nữ nhân này vẫn còn giá trị lợi dụng đối với hắn.