Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 77: 77





-Nghĩa đệ! Ta phải trả thù cho đệ.

Tên ma đầu khốn khiếp, dám giết nghĩa đệ của ta!!!! Ngươi chết cho ta, chết cho ta!!!
Từ xa, thành chủ và binh lính đã nghe thấy tiếng hét đau khổ, hận thấu trời xanh.

Khi tới nơi thì đã thấy cái xác không đầu của Bạch Thiên Thu, bên cạnh thì Ma Kim đang cầm cây kiếm của Bạch Thiên Thu mổ bụng Hổ Thiết.

Tên trùm vùng vẫy dữ dội rồi trút hơi thở cuối cùng, chết không nhắm mắt.

Ma Kim vẫn cứ đâm kiếm, giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thành chủ vội tới can ngăn:
-Nào nào, dừng tay lại, hắn đã chết rồi.
-Ta muốn hắn không thể siêu thoát, nếu như không phải ta vô dụng thì Bạch đệ đã không chết.

Tại sao, tại sao chất độc của ngài lại phát tán chậm như thế hả?
-Ta xin lỗi, ta không ngờ tên Hổ Thiết này mạnh tới vậy.
-Còn nữa, ta đã căn dặn ngài đừng cho Bạch đệ tham gia trận tử chiến này mà! Tại sao đệ ấy lại xuất hiện ở đây trước cả ta.
-Ta đã cố ngăn cản rồi nhưng Bạch công tử vẫn khăng khăng đòi đi, ta lực bất tòng tâm, tới khi người hầu của Bạch công tử chỉ cho ta vị trí của mật đạo, ta mới có thể tiến vào.
"Ái chà chà, sao ta bỏ sót một người nhỉ?" Ma Kim thầm nghĩ bụng.
Hắn đi tới xác của nghĩa đệ, lục được cái lệnh bài Bạch gia rồi nói:
-Nha đầu đó đang ở đâu, ta muốn giao lại thứ này.
-Đang ở trên kia.
Hắn liền đứng dậy, quay người, không quên căn dặn:
-Phía bên con đường tối tăm đó ta chưa biết là gì.

Thành chủ không nên mạo hiểm.

Ta đi đây!
Ma Kim vội chạy lên trên, bắt gặp ả người hầu của Bạch Thiên Thu, cô ta cứ đi tới đi lui trông bộ dạng rất sốt ruột lo lắng cho chủ nhân.


Thấy mặt hẳn, ả ta có chút bất ngờ, nhưng mà hắn vội tiến tới ghé tai nói nhỏ.
-Bạch công tử dặn dò, kế hoạch thành công, ngài ấy đã đi theo bọn họ để chữa trị, ngươi mau đem theo lệnh bài về thực hiện bước tiếp theo.
-Tuân mệnh.
Cô ta lập tức quay người bỏ đi.

Hắn lớn tiếng nói to với mấy tên lính xung quanh.
-Mọi người đã vất vả rồi.

Ta cũng về nghỉ ngơi trước.
Hắn cố ý đi theo hướng ngược lại rồi dựa vô thân thủ nhanh nhẹn mà dễ dàng chặn đầu nha đầu kia, sau đó liền nhẹ nhàng bẻ cổ tiễn cô ta về với chủ nhân.
Hành vi giết người diệt khẩu của hắn thần không biết, quỷ không hay "Tiếc quá đi, cơ mà giết một nữ nhân chân yếu tay mềm thì sướng thật đấy.

Á, mình tha hóa quá, Hồ Mẫn không biết đã giết được mấy người rồi nữa..."
Ma Kim quay lại chỗ sào huyệt rồi mau chóng đi xuống thăm dò.

Lúc này thành chủ và binh lính đang vội vàng bỏ chạy hướng về phía hắn.
-Thành chủ đại nhân, có chuyện gì?
-Bên...!bên đó có ma nữ, ngươi mau chạy đi!
-Ta ở lại đoạn hậu, mọi ngươi lên trên trước đi.
Sau một lúc không có động tĩnh thì Ma Kim đành quay lại, vừa ngó đầu lên đã binh lính xung quanh chỉa cung và giáo vào làm hắn giật cả mình.

Gương mặt hắn lúc này lộ rõ sát khí, tay cầm lưỡi hái chuẩn bị tàn sát.
-Là Kim công tử, thu tay lại.

(Thành chủ ra lệnh)
Hắn thở phào nhẹ nhõm bước lên và hỏi thăm vị quan phủ.
-Rốt cuộc là có chuyện gì, ta đứng đó một lúc không thấy ai đuổi theo.
-May mà ta nghe lời ngươi, không đi trước không thì coi như toang mạng rồi.
-Ngài bình an là tốt rồi, rốt cuộc là có chuyện gì, bên kia có cao thủ sao?
-Đúng, đúng vậy.


Ta đi được nửa đường thì nghe tiếng la hét của binh lính và cả ma nữ, sau đó những người còn sống vội rút lui để bảo toàn lực lượng
-Hèn gì ta linh cảm không lành, đang trên đường trở về thấy bất an liền quay lại đây.
Ma Kim giả vờ nhăn mày đau khổ, đập mạnh cây lưỡi hái xuống đất, làm ra vẻ tức tối:
-Khốn nạn thật, nếu ta không ích kỉ vì nghĩ cho nghĩa đệ mà rời đi sớm thì mọi sự đã không như vậy.

Rõ ràng ta đã cố không để cho những binh lính dũng cảm phải hi sinh, đến cả những cai ngục ta cũng bắt đám tù nhân cải trang thành.
-Không sao không sao, dù gì chúng ta cũng truy quét được đám tu ma ra khỏi thành Hoàng Hà.
Một binh lính hớt hải chạy đến.
-Cấp báo, phát hiện một thi thể gần khu vực này.
Ma Kim hốt hoảng:
-Người đó trông như thế nào?
-Dáng người nhỏ bé, mặc bộ đồ màu vàng.
-Khốn khiếp.

Là người hầu của nghĩa đệ.

Mau mau dẫn ta đến đó.
Thành chủ cũng đi theo đến đó, Ma Kim quỳ trước xác của thiếu nữ tội nghiệp mà kêu gào:
-Không!!! Đám tu ma các người, tại sao, đến một người hầu vô tội cũng lạm sát, khiến cô ấy chết cũng không nhắm mắt.

Ta thề phải giết sạch bọn rác rưởi đó, bảo vệ yên bình cho dân chúng.
Hắn quay người lại, khóe mắt căm phẫn:
-Các người có thấy cái lệnh bài nào không?
-Có một cái, đại hiệp đây xem thử.
-Tốt quá rồi.

May mà bọn chúng chưa lấy, chúng tàn sát chỉ để trả đũa.

Thành chủ, ngài nhất định phải cử người giao tận tay cho Bạch thế gia.


Càng chậm trễ thì càng khiến cho bọn họ trách tội, sẽ muốn diệt cỏ tận gốc người của Phạm gia, nhưng ngài biết đó, có rất nhiều người trong đấy hoàn toàn vô tội, chẳng hạn như Hân tiểu thư.

Mong thành chủ đại nhân độ lượng, cứu giúp cho những số phận nhỏ bé đó.

Ta trả thù được cho nghĩa đệ đã quá mãn nguyện rồi, tất cả còn lại đều nhờ vào đại nhân ra tay giúp dân chúng thành Hoàng Hà tránh được kiếp nạn này.
-Được rồi được rồi, lòng chính nghĩa của ngươi, ta đều nhìn thấy rõ.

Sau này ngươi sẽ thay thế dòng họ Phạm, duy trì tứ phẩm thế gia cho Hoàng Hà Thành.
-Không thể như thế được, khối tài sản đó, bao gồm cả của Nguyễn gia lúc trước, ta đây tuyệt đối không nhận dù chỉ một đồng.

Mong ngài dùng số đó để bù đắp cho gia đình của hơn một trăm thanh niên đã chết mất xác ở khu rừng tăm tối, những binh lính đã hi sinh và cả nhiều nạn nhân vô tội bị liên lụy khác.
-Không ngờ Kim công tử đây lại có tấm lòng bao dung đến vậy.

Ngươi đã hi sinh mọi thứ cho thành Hoàng Hà, cớ gì ta phải để công thần như ngươi đây chịu thiệt! Ta sẽ bẩm báo lên triều đình cũng như nói với Bạch thế gia về chiến tích lẫy lừng của ngươi.
-Tại hạ không dám.
-Nếu ta chối từ, ta sẽ không giúp ngươi che chở cho người vô tội ở Phạm gia đâu.
-Ta biết đại nhân không nhẫn tâm như thế..
-Ta đây công chính nghiêm minh, hành vi cấu kết ma nhân, giết hại dân thường, luận tội đáng tru di, ngươi nghĩ ta không dám sao.
Ma Kim quỳ xuống cầu khẩn:
-Tại hạ bất kính, mong đại nhân tha lỗi, mọi chuyện ta nguyện theo ý của ngài.
-Nào nào đứng dậy, ta chỉ dọa thôi.
-Còn việc này tại hạ muốn thỉnh cầu.
-Ngươi cứ việc nói.
-Mong đại nhân cho phép ta được truy sát ma nữ hiện đang bỏ trốn.
-Làm chuyện chính nghĩa, trừ ma diệt yêu, cần gì sự cho phép.

Ta đây sẽ cho ngươi quyền chỉ huy binh lính, truy quét tàn dư ma đạo!
-Đa tạ thành chủ tín nhiệm, tại hạ phụng mệnh.
Ma Kim đắc ý, liền dẫn theo một toán lính bao vây Phạm phủ.
Phạm gia giờ đây đã là cá nằm trên thớt, những thuộc hạ có võ công đều đã bị bắt giữ từ trước, số còn lại đang thấp thỏm chờ tin chỉ là những kẻ trói gà không chặt.
Hắn cử người canh giữ bên ngoài, một mình tiến vào trong đại sảnh đối mặt với những kẻ xảo quyệt.

Cuộc chiến đã đến hồi kết, Phạm Đức cười lớn:
-Ta không ngờ, thành chủ đại nhân lại dễ dàng nghe lời một tên vô dụng như ngươi.

Trận này Phạm gia thất bại, có chút không cam tâm.

-Ái, đừng nói thế chứ, uổng công ta nằm gai nếm mật.
-Ý ngươi là gì?
-Ngươi nghĩ thiên tài văn võ song toàn như ta mà lại vì một đứa con gái gặp qua vài lần mà chết mê chết muội sao? Ngay từ đầu, thành chủ đã giao cho ta trọng trách điều tra những kẻ thông đồng ma nhân, làm nhiễu loạn Hoàng Hà Thành.

Chính vì vậy ta đã giả vờ sa ngã để các ngươi lộ ra sơ hở.

Không ngờ, việc chưa thành, các ngươi lại phái người ám toán phụ mẫu ta.

Ta vì chống lại lệnh của thành chủ, đêm đó quyết tìm Phạm gia các người tính sổ nên mới xảy ra biến sự, nhiệm vụ đã thất bại, liên lụy tới sản nghiệp của tổ tiên.

Lần này, thành chủ giao cho ta quyền chỉ huy binh lính truy quét thế lực thù địch, chỉ đơn giản là trả lại món nợ cũ thôi.
Nghe được những lời đó, Phạm Đức không thể không phuc, lão cười lớn:
-Haha, ra là như vậy, ta thua cũng đáng.
Ma Kim tiến sát lại thì thầm:
-Ta cũng là một kẻ tu ma, lấy thê thiếp và con gái của ngươi thái bổ vậy.
Phạm Đức nghe thế liền tức điên lên, liền rút kiếm ra công kích hắn.

Ma Kim lúc này trên đà tự cao tự đại, còn chẳng thèm đỡ nhát chém của hắn.
"Phập" đầu của Ma Kim rơi xuống đất "Chết, quên mất bọn này cấu kết ma nhân, tàng trữ vài món vũ khí nhất giai."
Thế là Ma Kim lại tái sinh về đoạn sau khi bóp cổ ả người hầu chân yếu tay mềm.

"Sơ suất quá, phải diễn lại mất công ghê!" hắn thở dài trông có vẻ lười nhác
Ma Kim nhân tiện dùng khoảnh khắc này để chuẩn bị vài việc quan trọng.

Chẳng hạn như quay lại mật đạo để đi tới đầu bên kia, đuổi theo Hồ Mẫn, lần đầu tiên thì hắn chạy nhanh, bị cô ta phản kháng, lỡ tay chém bay đầu ma nữ.
Hắn lại tự sát rồi tiếp tục theo dấu một cách cẩn trọng hơn, cuối cùng thấy được cô ta chui vào một cứ điểm bí mật trong rừng hoang, tất nhiên là hắn chạy vào, thủ tiêu rồi nhanh chóng ghi nhớ từng vị trí dấu vết.
Lần ba, hắn thay vì vào trong thì lại ở ngoài chờ đợi xem hành tung của Hồ Mẫn là gì, để hóng xem ả còn tay sai nào nữa không.
Có lần hắn còn khốn nạn đến nỗi chạy qua "cưỡng hiếp" Ái Như để kiểm tra xem có thực sự là đã kéo dài thêm năm phút trên giường chiếu hay không.

Và hắn tái sinh chục lần làm nhiều thứ khác nữa, khắp thành Hoàng Hà, từng kẻ hở hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tuy nhiên, vì chưa xác định được việc thiên phú liệu có thể thăng lên nhị giai bỏ qua nguyên liệu nên hắn vẫn cẩn trọng tái sinh sau mỗi lần trải nghiệm.
Ma Kim càng lúc càng biến chất, đỉnh điểm là hắn ra lệnh binh lính bắt trói cả gia tộc họ Phạm lại lôi ra ngoài sân, để cả đám người tận mắt chứng kiến hắn tàn độc ra tay cưỡng hiếp Tuyết Hân.
Điều này đã làm "ai đó" phát điên lên.
Khi hắn vừa xé rách y phục của tiểu thư cành vàng lá ngọc ấy thì thiên địa biến động.
-Nô lệ, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi!