Đáng Lẽ Em Không Nên Yêu Ngài

Chương 5: Có chút lo lắng



Hạ Tình cũng vậy khó chịu nhưng không thể nào nói ra được.

Vì cô chính là thuộc hạ mà đối với nguyên tắc của Bạc Vũ Thần hắn sẽ không bao giờ động vào thuộc hạ của mình.

Thế nên đối với tình cảm mà cô dành cho hắn sẽ không bao giờ có kết quả.

...

Khoảng 3 tiếng sau thì cuộc hoan ái của bọn họ mới kết thúc Từ Tịnh Lan nằm trên người hắn thở không ra hơi.

Thật là mỗi lần làm với hắn cô đều không còn một chút sức nào nữa.

Ngẩng đầu lên nhìn kẻ gây ra mọi truyện Từ Tịnh Lan nũng nịu nói với hắn.

“Thần anh xem làm em ra thế này đến cơm em còn chưa kịp ăn anh tính bồi thường thế nào đây.”

Vưà nói ả vừa đưa tay lên vuốt ve mắt hắn.

Hắn thấy ả nói vậy cũng không biểu thị gì ánh mắt còn hiện chút nuông chiều nên nhanh chóng đáp lại lời ả.

“Em muốn gì cũng được.”

Đưa tay lên xoa tóc ả, hắn thả lỏng cơ thể hưởng thụ.

Thấy hăn noie vậy ả càng thêm vui mừng tuy bình thường hắn đã tặng ả rất nhiều thứ nhưng mấy thứ đó ả ngắm đã phát chán rồi nên muốn có thứ khác.

“Ừm. Vậy anh cho em đến xem căn cứ của anh đi, em rất muốn biết nó như thế nào.”

Lời vừa rứt ả lập tức quay đầu lên nhìn hắn, nói thật ả biết hắn yêu mình nhưng hắn lại có rới hặn của hắn ả cũng biết điều đó lên trong những năm ở cạnh hắn ả luôn biết điểm dừng không động đến giới hạn của hắn.

Thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường nên ả cũng nhẹ nhõm hơn liền tiếp tục nói.

“Thật lòng em rất muốn đến đó nhìn xem một lần, à lần trước em còn nhìn thấy một cô gái hình như cũng ngâù bằng tuổi em nhỉ, em thấy cô ấy vô cùng ngầu luôn đó...”

“Được rồi em muốn đến thì mai anh dẫn em đến.”

Không để ả nói hết hắn đã lập tức thỏa thuận đồng ý.

Thấy hắn đồng ý nhanh như vậy khiến ả vô cùng vui mừng liền vươn tay ra ôm lấy cổ hắn rồi hôn lên môi hắn.

Hắn cũng không từ chối nụ hôn mà tiếp nhận nó.

Được nột lúc thì hắn đẩy ả ra rồi nói.

“Được rồi tôi còn có chuyện em không phải chữa ăn cơm sao mau đi ăn sớm đi, đừng để bản thân đói.”Nói rồi hắn cũng vào nhà tắm để tắm rửa.

Khoảng 15 phút sau thì hắn bước ra với bộ vest đen.

Bước đến giường hắn đưa cho ả một tấm thẻ rồi nói.

“Bù cho tối nay tôi khi ở đây, mai tôi sẽ đưa em đi.”

“Ừm em biết rồi, anh cẩn thận.”

“Ừ.”

Rứt lời hắn cũng đi ra khỏi phòng.

Bước xuống lầu hắn rặn rò quản gia lo cho Từ Tịnh Lan xong mới rời đi.

Ra đến bên ngoài đã có người chuẩn bị sẵn xe để hộ tống hắn.

Hắn cũng nhanh chóng đi lên rồi cả đoàn xe ra khỏi căn biệt thự phóng đi với tốc độ kinh người ra bên ngoài, ngoài ô thành phố.

Ngồi trên xe hắn lại nghĩ đến vết thương của Hạ Tình, hắn lúc này lại càng lo lắng không biết cô có sao không.

Lúc rời đi vội như vậy là vì quản gia gọi cho hắn nói Từ Tịnh Lan không chịu ăn cơm còn không ra khỏi phòng muốn không nhìn thấy hắn nữa mới khiến hắn tức giận.

Hắn cũng không ngờ mình lúc đó lại giận cá chém thiết với cô, còn phạt cô đến lĩnh ngục.

Vừa rồi sau khi làm xong cơn bực bội của hắn cũng hết.

Nhưng đến lúc đo hắn mới nhớ đến Hạ Tình.

Sợ cô lại ngu ngốc làm theo lời hắn đến lĩnh ngục chịu phạt mà chưa sử lí vết thương đàng hoàng.

Nghĩ đến có thể sẽ có sự việc này xảy ra thật khiến hắn đau đầu.

Liền quay sang nói với tài xế chạy nhanh hơn.

Rất nhanh dàn xe của bọn họ đã biến mất trong bóng tối tên về phía rừng.