Rất nhanh dàn xe của bọn họ đã biến mất trong bóng tối tên về phía rừng.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh chẳng mấy chốc đã đến căn cứ nằm sâu trong cánh rừng.
Gác cổng thấy là chủ nhân quay về liền nhanh chóng mở cửa.
Rất nhanh đoàn sẽ đã tiến vào bên trong.
Bạc Vũ Thần từ trên xe bước xuống nhìn người chạy ra từ bên trong hỏi.
“Hạ Tình đâu.”
“Dạ. Hạ Tình đại nhân được Hạ Duy đại nhân đưa đi chữa trị vết thương ở chỗ của Hạ Ngụy đại nhân ạ.”
Tên thuộc hạ kia đang cảm thấy vô cùng bất ngờ sao tự nhiên chủ thượng của bọn họ lại quan tâm đến thuộc hạ như vậy chứ.
Nhưng những lời này hắn chỉ dám nghĩ thầm chứ không dám nói ra ngoài.
Còn Bạc Vũ Thần sau khi biết được Hạ Tình ở chỗ Hạ Ngụy, hắn tuy biết cô sẽ không sao nhưng lại không kìm được mà hơi lo lắng lên đã đi đến tòa nhà phía sau nơi riêng tư của Hạ Ngụy.
Nhanh bước vào bên trong nhìn một lượt sau đó hắn mới vẫy tay lên.
Ý bảo thuộc hạ phía sau mau dẫn người đến.
Quay lại với Hạ Tình thì sau khi được chữa trị song thì cô được đưa đến căn phòng khác để tĩnh dưỡng.
Còn Hạ Duy với Hạ Ngụy thì vẫn ở bên chăm sóc cô không rời.
Bọn họ đang ngồi bên trong cả hai đều im lặng nhìn cô không nói một lời.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa làm vỡ tan không gian im lặng này.
“Ừ, nhưng anh à sao đột nhiên ngài ấy lại đến tìm chúng ta vậy không phải ngài ấy đã đi tìm Từ đại tiểu thư rồi sao.”
Vừa đi Hạ Ngụy cũng thắc mắc liền hỏi Hạ Duy.
“Tôi cũng không biết.”
Thật tình là giờ phút này anh không còn nghĩ được gì nhiều ngoài vết thương của Hạ Tình nên không có nghĩ nhiều vì sao người kia lại tìm đến bọn hắn.
Rất nhanh bọn họ đã xuống tới nơi.
Bạc Vũ Thần thì đang ngồi ở chiếc ghế đặt giữa phòng.
Bọn họ nhanh chóng quỳ xuống trước hắn.
“Chủ thượng.”
Nhìn thấy hai người, ánh mắt của vẫn phòng thay đổi chút nào, chỉ lạnh lùng nói.
“Đứng lên đi.”
Được sự cho phép của hắn cả hai cũng đứng lên.
Sau khi đứng lên thì Hạ Ngụy lập tức hỏi.
“Chủ thượng ngài tìm chúng tôi vào muộn như vậy, chẳng lẽ sảy ra chuyện gì sao.”
“Không có.”
Hả. Không có chuyện gì thì tìm bọn hắn làm gì chứ.
“Hạ Tình thế nào rồi.”
Hắn bất ngờ hỏi làm cả hai đều giật mình, thật tình chuyện này khiến bọn họ vô cùng bất ngờ sao chủ thượng của bọn họ lại đến vào giờ này chỉ để hỏi một thăm thuộc hạ vậy chứ?
Tuy bất ngờ nhưng Hạ Ngụy rất nhanh đã lên tiếng trả lời.
“Sức khỏe không có vẫn đề gì hết, lấy viên đạn ra là ổn rồi nhưng thuộc hạ phát hiện viên đạn đó không bình thường.”
Nhớ đến viên đạn đó hắn lại càng cảm thấy bất ngờ viên đạn vô cùng kì lạ hắn chưa nhìn thấy bao giờ, vừa nãy hắn cùng Hạ Duy cũng có nói về viên đạn này nhưng lại không thể suy nghĩ được quá nhiều định ngày mai sẽ báo cáo với hắn, ai mà ngờ được hắn lại đến tận đây để hỏi rồi.
“Hử, không bình thường chỗ nào.”
Nghe vậy khiến đôi mài của hắn nhíu lại anh mắt cũng càng tập trung vào hai người kia hơn
“Viên đạn này giống như là một sản phẩm tự chế riêng nhưng điều đặc biệt là nó được khắc một chưa T ở phía dưới, chủ thượng ngài xem...”
Hạ Ngụy lập tức đưa viên đạn ra trước mặt Bạc Vũ Thần.
Hắn cầm lấy viên đạn lên xem một lượt thì ánh mắt dừng lên chứ T được khắc trên đó giống như kí hiệu riêng vậy.
Đưa cho Bạc Vũ Thần xong thì Hạ Ngụy lại nói tiếp.
“Chủ thượng ngài xem chữ T được khắc tinh xảo như vậy hỡn nữa còn được khắc trên đầu đạn, kĩ thuật này hiện nay chẳng mấy ai làm được. Hơn nữa điều quan trọng là bọn chúng dám sử dụng loại đạn này để tấn công, thì không nghĩ cũng biết bọn chúng đang muốn khiêu chiến với ngài.”
Từ nãy đến giờ Hạ Duy vẫn luôn im lặng lắng nghe, thì bỗng lên tiếng nói.
“Chủ thượng hãy để tôi đi tra xem bọn khốn kia là ai.”
Thật sự lúc này hắn đã vô cùng tức giận rồi.
Lúc này hắn chỉ muốn xé xác bọn kia ra để trả thù cho em gái của hắn.
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu, giống như lúc này chỉ cần biết kẻ đứng sau bọn khốn kia là ai hắn sẽ lập tức giết chết hắn.