Cửa phòng "cạch" một tiếng bị đóng lại, căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng và tối đen.
Trần Nghiên một tay bế người đặt lên kệ tủ trước cửa, chiếc áo khoác bông bị ném sang một bên, chỉ còn lại một chiếc áo len dệt kim mỏng, hai tay Trần Nghiên đè mạnh lên bả vai cô, ép cô vào một góc.
Mùi thơm của gỗ tuyết tùng cùng hoa nhài đan xen cùng mùi rượu, bảy năm dồn nén bùng nổ trong khoảnh khắc này.
"Tống Tịnh Nguyên, em nói xem, hai chúng ta rốt cuộc là ai không cần ai trước?"
Bất kể nhìn từ góc độ nào, Tống Tịnh Nguyên đều là người từ bỏ đoạn tình cảm này trước.
Giữa họ có khoảng cách bảy năm.
Không phải bảy ngày, cũng không phải bảy tháng.
Trần Nghiên sao có thể không tức giận?
Tình yêu là thật, tức giận cũng là thật.
Lúc trước vì giữ cô lại, cái gì anh cũng nói hết.
Trong thời gian anh nằm viện, ngày nào Tống Tịnh Nguyên cũng ở bên anh, không ai nhắc lại những chuyện không vui trước đó.
Anh cho rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Nhưng tất cả chỉ là những gì anh nghĩ.
Đôi mắt của Trần Nghiên đỏ hoe, hai người áp sát trán vào nhau, mâu thuẫn giữa họ như muốn bùng nổ.
"Ngày đó ở bệnh viện có phải anh đã nói, em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em, bỏ lại mọi thứ cũng không sao cả, còn em thì sao?"
"Em lại bỏ anh một mình."
"Anh đã hứa sẽ cho em một gia đình, sẽ chăm sóc em thật tốt. Anh đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với em nhưng em vẫn bỏ đi, hơn nữa rời đi không chút lưu luyến."
Nhìn có vẻ là lời tố cáo của nam cường nữ yếu, nhưng thật ra anh đã sớm thua thảm hại.
Năm đó Trần Nghiên cũng đã nghĩ tới, nếu như đời này thật sự muốn cùng người nào đó chung sống quãng đời còn lại, người đó nhất định sẽ là Tống Tịnh Nguyên.
Anh biết Tống Tịnh Nguyên sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, gặp phải chuyện gì cũng thích tự mình gánh vác, cho nên anh nhẫn nại, bao dung cô hết lần này đến lần khác, cố gắng dùng cách đó để cạy mở lớp vỏ bảo vệ của cô.
Mới mười bảy tuổi, anh đã nghĩ đến việc đưa cô ra nước ngoài đăng ký kết hôn.
Rõ ràng anh ghét nhất là trói buộc.
Nhưng anh đã không làm được điều đó.
Những sự chân thành kia đều trở thành trò đùa sau khi Tống Tịnh Nguyên rời đi.
Thật giống như một con cá sắp thối rữa, bị người tùy ý ném lên thớt gỗ, tùy ý cắt gọt chà đạp, không đáng một xu.
Vô số đêm, Trần Nghiên trằn trọc, tự hỏi liệu cô gái đó có từng thích mình hay không.
Nhưng những thuần khiết và hân hoan ẩn chứa trong mắt cô chưa bao giờ nói dối, sự chân thành và ấm áp của cô cũng là sự thật.
Anh đã vượt qua những năm tháng gian nan kia trong đau khổ và giằng xé.
Nước mắt Tống Tịnh Nguyên rơi như những hạt cườm đứt dây, từng hạt một rơi xuống, Trần Nghiên tốt thế nào, cô toàn bộ đều ghi tạc trong lòng, chỉ là cô không dám nghĩ tới, Trần Nghiên sẽ chờ cô nhiều năm như vậy.
"Nếu anh không trở về Giang Bắc, có phải em định cả đời này cũng không liên lạc với anh nữa hay không?"
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, cổ họng tựa như bị cái gì đó chặn lại, chỉ có thể nức nở vài tiếng.
"Không phải."
Bảy năm qua, mỗi một ngày, cô đều muốn nghe giọng nói của Trần Nghiên.
Nhưng cô không có dũng khí.
Cô không dám.
Cô cho rằng mình sẽ sống trong vũng lầy cả đời, không dám làm bẩn ánh sáng kia nữa.
Nhưng cô vẫn nhận thua.
Từ giây phút gặp lại Trần Nghiên, cảm xúc trong cô đã không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa.
Trong vạn vật hấp dẫn đã nói: Bất kể hai điểm khối nào cũng tồn tại lực hấp dẫn theo đường nối liền tâm của chúng.
Bọn họ là hai tinh cầu cô đơn, cho dù bị ngăn cách đến đâu cũng sẽ bị lực hấp dẫn của tình yêu dẫn dắt tới gần.
"Vậy em có thích anh không?" Trần Nghiên giơ tay lên, dùng ngón tay cái ấn vào khóe mắt cô, nước mắt thấm ướt đầu ngón tay, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Ánh mắt họ chạm nhau, trong mắt ẩn chứa tình cảm không nói nên lời.
Trần Nghiên không cho cô cơ hội trả lời, anh nghiêng đầu hôn cô, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt.
Tống Tịnh Nguyên bị đè trên tường, cổ chạm vào bức tường lạnh lẽo, âm thanh đều bị Trần Nghiên nuốt chửng, như có một ngọn lửa khuấy động trong miệng cô.
Toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng, như có dòng điện chạy dọc sống lưng, trái tim Tống tịnh Nguyên co rút lại, nước mắt từ khóe mắt tràn ra.
Không biết là áy náy khó nói nên lời, hay niềm vui khôn xiết mất đi mà lấy lại được.
Đột nhiên, một luồng nhiệt nóng nóng bỏng dừng lại ở eo cô.
Trần Nghiên vén vạt áo cô lên, đầu ngón tay lướt qua làn da mỏng manh.
Tống Tịnh Nguyên run rẩy, vô thức muốn lùi lại, nhưng vào lúc này, cô nghe thấy giọng nói từ tận đáy lòng.
Người đàn ông trước mặt này, cả đời cô cũng không buông bỏ được.
Vì vậy, cô bắt đầu thử đáp lại Trần Nghiên, đầu lưỡi vụng về thăm dò về phía trước, hai tay cô nhẹ nhàng vòng qua cổ Trần Nghiên, tham lam cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mùi hương trên cơ thể anh.
Tất cả đều rất quen thuộc.
Trần Nghiên cảm nhận được sự chủ động của cô, yết hầu lăn lộn.
Khả năng tự chủ của anh luôn không tệ, nhưng ở trên người Tống Tịnh Nguyên lại là một ngoại lệ.
Lớp 11, bọn họ sống chung trong tòa nhà cũ nát kia, khi đó Trần Nghiên cũng đã phát hiện.
Phòng tắm ở đó có cửa kính mờ, một lần anh ra ngoài lấy nước, tình cờ nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên đang thay quần áo chuẩn bị tắm bên trong.
Bóng dáng cô gái mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn.
Tuy gầy nhưng không khô héo.
Một vẻ đẹp độc đáo.
Độ cong tròn trịa trước ngực kia làm cho người ta miên man bất định, giống như một loại độc dược, dính vào là không thể cai.
Lúc ấy, cổ họng Trần Nghiên nghẹn lại, lập tức quay người trở về phòng, đêm hôm đó anh nằm mơ, tỉnh lại cả người đều khô nóng.
Mấy năm nay chia tay, anh giữ lại toàn bộ lịch sử cuộc trò chuyện của mình và Tống Tịnh Nguyên, lúc thật sự không nhin được nữa, anh chỉ có thể dựa vào mấy tấm ảnh trắng nõn và tin nhắn thoại chỉ có vài giây để giải quyết.
Sự chủ động của Tống Tịnh Nguyên khiến thần kinh căng thẳng trong anh đứt gãy.
Trần Nghiên bế cô lên giường.
Gió lạnh vỗ vào kính, những hạt tuyết tuôn rơi, thỉnh thoảng có vài tiếng còi xe.
Bên ngoài là tuyết lạnh.
Nhiệt độ trong phòng lại tăng vọt.
Bàn tay Trần Nghiên đặt ở hai bên, còn ngươi đen trầm trong bóng đêm đặc biệt sáng, ánh mắt anh lướt qua từng tấc da thịt trên mặt cô, như muốn nhớ kĩ dáng vẻ của cô.
Khuôn mặt này làm cho anh ngày nhớ đêm mong.
Mái tóc đen của Tống Tịnh Nguyên xõa ra sau đầu, một vài sợi vương lại trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, hàng mi đen nhánh trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô không ngừng run lên, ánh sáng mờ ảo làm cho khuôn mặt của cô thêm vài phần mông lung, giống như kho báu ẩn sau bức bình
Mà Trần Nghiên chính là người đi tìm kho báu đó.
Vì vậy, anh cẩn thận mở hộp báu, chiêm ngưỡng vẻ đẹp và sự thánh thiện bên trong, rồi không thể ngừng khám pha xa hơn, anh mê mẩn ngắm nhìn hết lần này đến lần khác và không thể kiềm chế mà bóp nát nó.
Anh ích kỉ, ích kỉ đến mức muốn giữ kho báu này cho riêng mình, không để người khác nhìn thấy.
Cả người khô nóng không cách nào biến mất, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng.
Tiếng hô hấp và nhịp tim đập hòa quyện vào nhau, không phân biệt được là của ai.
Tiếng tuyết rơi bị thay thế bởi những âm thanh khác, ngay cả ánh trắng cũng hóa dịu dàng.
Bảy năm vướng mắc và không cam lòng đều được phóng thích trong đêm tuyết rơi này.
Giống như là đối chọi gay gắt.
Lại giống như hai con người bất lực cứu rỗi lẫn nhau giữa sóng biển mênh mông.
Mồ hôi và nước mắt hòa quyện vào nhau, từ giây phút đó, tình yêu họ dành cho nhau đã thấm vào trong máu thịt.
Rốt cuộc không thể buông tay.
Trong sự mơ màng, Tống Tịnh Nguyên lại nhớ tới giấc mộng nhiều năm trước.
Cô đứng trên một hòn đảo cô độc, rơi xuống làn nước biển xung quanh.
Quanh đi quẩn lại, cô vẫn tìm được đường về.
Khoảnh khắc cảm xúc được đẩy lên đến đỉnh điểm kia, một nụ hôn đặt vào hõm cổ cô, hơi thở ẩm ướt giao hòa, bọn họ dán chặt vào nhau.
Cô khẽ rên lên một tiếng từ trong cổ họng, gọi tên anh.
"Trần Nghiên."
Giọng cô run run, giống như một loại chất xúc tác khó diễn tả.
Trần Nghiên nhẹ nhàng xoa trán cô, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô sang một bên, giọng anh khàn khàn: "Ừ."
"Anh có biết không?"
"Em thực sự rất nhớ anh."
Trần Nghiên không ngừng di chuyển, như thể anh đang cố ý tra tấn cô: "Vậy sao bảy năm trước em lại rời đi?"
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy nhói đau trong tim.
Cô có thể lấy hết dũng khí đến gặp Trần Nghiên, nhưng vẫn không đủ dũng khí để kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra bảy năm trước.
Cứ như thể cô không dám đối mặt với sự rụt rè của bản thân khi đó.
Những đổ vỡ bị dồn đến tuyệt vọng, những cơn ác mộng đêm khuya, cô không muốn trải qua một lần nữa.
Cô lựa chọn im lặng.
Trần Nghiên cắn vành tai cô, gầm gừ phát tiết: "Nói chuyện."
Tống Tịnh Nguyên cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại.
Vì vậy Trần Nghiên tách môi cô ra, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, bao gồm cả sự không cam lòng và đau lòng.
"Tống Tịnh Nguyên, rốt cuộc em muốn gì, vừa nói nhớ anh, vừa tiếp tục giấu anh phải không?"
"Có phải lại muốn giữ anh bên cạnh một thời gian, sau đó lại trở mặt rời đi đúng không?"
"Ông đây không muốn dẫm vào vết xe đổ này nữa."
Tống Tịnh Nguyên ôm lấy cổ anh, bị động chịu đựng tất cả, Trần Nghiên đè tay lên hai vai cô, lực đạo dần dần tăng thêm, anh cắn vành tai, cổ và xương quai xanh của cô.
Như muốn vội vàng lưu lại dấu ấn của mình trên cơ thể cô.
Cuối cùng, cả hai đều mệt mỏi, nhưng một ngọn lửa nhỏ lại bùng lên trong trái tim họ.
–
Mãi đến buổi chiều hôm sau Tống Tịnh Nguyên mới tỉnh lại.
Toàn thân không có chỗ nào là không đau, xương cốt như bị người ta tháo ra rồi lắp lại, ngay cả sức lực để nâng cánh tay cũng không có.
Người bên cạnh không thấy đâu, cô ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.
Mọi chuyện xảy ra đêm qua vẫn còn in rõ trong tâm trí cô.
Cô không biết rốt cuộc kết thúc khi nào, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, giống như một con búp bê mặc cho Trần Nghiên tùy ý điều khiển.
Mùi hormone ngập tràn xông về phía cô, Trần Nghiên thô bạo giữ chặt eo cô, liên tục chất vấn cô tại sao lại rời khỏi anh.
Càng về sau, anh không còn muốn câu trả lời nữa, anh chỉ phát tiết.
Phát tiết bảy năm không cam lòng của mình.
Không biết khi nào mới kết thúc, Tống Tịnh Nguyên được anh ôm vào phòng tắm tắm rửa.
Đầu cô tựa vào vai anh, mặc dù ý thức không tỉnh táo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, mỗi động tác của anh đều rất nhẹ nhàng.
Sau khi kết thúc, Tống Tịnh Nguyên ngủ say trong vòng tay anh.
Cô lang thang bảy năm, đêm nay dường như đã tìm được nơi nương tựa, đây cũng là giấc ngủ yên bình nhất cô có được trong bảy năm qua.
Trong giấc mơ, cô mơ mơ màng màng gọi tên Trần Nghiên, Trần Nghiên ôm cô, hôn nhẹ lên trán, thì thầm: "Anh ở đây."
Anh vẫn không nỡ lạnh nhạt với cô.
Nghĩ tới đây, hốc mắt lại cay cay khó chịu.
Cô biết tại sao Trần Nghiên lại tức giận.
Nhưng lần này cô không định trốn tránh nữa.
Cô đã quyết định phải dũng cảm một lần, nhất định phải vượt qua những chướng ngại trong lòng.
Tống Tịnh Nguyên lại nằm trên giường một lúc, sức lực dần khôi phục, cô vươn tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường.
Nhiều tin nhắn chưa đọc.
Cô bấm vào Trần Nghiên đầu tiên.
[1: Công ty có việc gấp phải đi công tác, phải ba ngày mới về, chìa khóa để ở tủ giày ngoài cửa, đồ ăn sáng ở nhà đều có sẵn.]
Có nghĩa là cô ấy có thể ở lại đây.
Tống Tịnh Nguyên không biết nên trả lời tin nhắn này như thế nào, dứt khoát không trả lời.
Lướt xuống một chút, Kỳ An cũng gửi tin nhắn.
[Chị Kỳ An: Tối qua chị uống nhiều quá, có gây phiền phức gì cho em không? ]
[y: Không ạ, tối qua uống nhiều như vậy, chị có chóng mặt không? Chị uống chút thuốc giải rượu đi.]
[Chị Kỳ An: Trần Trạch Dã chuẩn bị đồ giải rượu cho chị rồi, em yên tâm. ]
[Chị Kỳ An: Đúng rồi, nghe Trần Trạch Dã nói, em đi theo một người đàn ông lạ.]
[Chị Kỳ An: Là cậu ấy à? ]
[y: Vâng. ]
[Chị Kỳ An: Em ổn không? Không cãi nhau chứ?]
Tống Tịnh Nguyên nghĩ tới chuyện tối qua, mặt hơi nóng lên, cô dùng mu bàn tay dán lên, miễn cưỡng hạ nhiệt độ: [Không có việc gì ạ, chị đừng lo cho em.]
[Chị Kỳ An: Vậy là tốt rồi.]
Tống Tịnh Nguyên nằm trên giường đủ rồi, xốc chăn ngồi dậy.
Trên người dính dính khó chịu, cô định mượn phòng tắm của Trần Nghiên để tắm rửa.
Chân đặt lên sàn nhà lạnh lẽo, Tống Tịnh Nguyên thuận tiện đánh giá nhà anh, không giống với căn nhà ở đường Hồn Hà Bắc kia, phong cách trang trí ở đây lấy màu đen trăng đơn giản làm chủ đạo, không có hơi thở cuộc sống gì, ngược lại giống như khách sạn thương mại.
Tống Tịnh Nguyên đi đến tủ tìm một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân mới, chậm rãi di chuyển vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước nóng từ vòi sen tuôn xuống, trên gương phủ một lớp hơi sương trắng xóa.
Cô lau gương, nhìn thấy trên làn da trắng nõn lưu lại rất nhiều những ấn ký màu đỏ, mà ngay cả trên cổ cũng không buông tha.
Tất cả đều do Trần Nghiên để lại từ tối qua.
May mà kỳ nghỉ Tết vẫn chưa kết thúc, nếu không thì không thể đi làm được.
Tắm rửa xong, Tống Tịnh Nguyên thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Tóc cô ướt đẫm rũ xuống trước ngực, cô dùng khăn lau đi, điện thoại trong phòng ngủ vang lên dữ dội.
Là cuộc gọi video từ Trần Nghiên.
Tống Tịnh Nguyên ngẩn ra vài giây, sau đó bắt máy.
Dường như anh đang ở sân bay, trên người mặc âu phục màu đen, vẻ mặt mệt mỏi, giọng nói khàn khàn: "Dậy rồi?"
Tống Tịnh Nguyên "A" một tiếng: "Vừa rồi em đi tắm."
"Thấy tin nhắn không?"
"Thấy rồi."
Trần Nghiên gật đầu, ánh mắt tập trung vào mảnh da nhỏ lộ ra trên cổ áo của cô, nhìn thấy những dấu vết đó, anh cũng không hề tỏ ra lúng túng.
"Còn đau không?" Anh đột nhiên hỏi.
Ban đầu Tống Tịnh Nguyên không hiểu anh đang nói gì, trên lông mi dính hơi nước, con ngươi mù mịt, cô nhìn Trần Nghiên đầy thắc mắc, cho đến khi trong ống nghe truyền đến một tiếng cười khẽ – –
Lúc này cô mới hiểu ra.
Trên mặt cô đột nhiên hiện lên mấy tia ửng đỏ, vẻ mặt Tống Tịnh Nguyên có chút không tự nhiên, ánh mắt nhìn loạn, lắp bắp nói: "Không, không đau."
"Miệng còn rất cứng." Trần Nghiên cười lạnh một tiếng.
Trước kia anh thích nhất là nói những lời khiến người ta mặt đỏ tới mang tai để trêu chọc cô, sau đó ung dung nhìn phản ứng thẹn thùng của cô, hiện tại anh phát hiện, mặc kệ đã bao nhiêu năm trôi qua, điều này vẫn rất thú vị.
"Có gì phải xấu hổ? Nơi nào mà anh chả thấy rồi?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi, không nói nữa.
"Hình như là có hơi mạnh tay." Anh lẩm bẩm, trên mặt là dáng vẻ ngả ngớn, giọng điệu mang theo vài phần bỡn cợt, "Không còn cách nào khác, lần đầu tiên không có kinh nghiệm, em lại để anh nhịn nhiều năm như vậy, thôi thì thông cảm chút nhé?"
"Lần sau sẽ điều chỉnh."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
"Trần Nghiên!"
"Được rồi." Người đàn ông cười khúc khích, "Anh không nói nữa."
"Nhớ ăn cơm."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, hai người không nói gì thêm, cúp điện thoại.
Cô đứng ngây tại chỗ một lúc, suy nghĩ vẫn hơi rối loạn.
Đêm qua bọn họ đều phát tiết, lời nói ra cũng đầy sự giận dữ, bây giờ cô không rõ ý của Trần Nghiên.
Đây có tính là làm lành không?
Nhưng Trần Nghiên cũng không biểu đạt rõ ràng.
Cô nhìn chằm chằm gạch men trắng hồi lâu, giọt nước trên tóc nhỏ xuống đất, bắn lên đầu ngón chân cô, cô vô thức cuộn ngón chân lại.
Cuối cùng, cô không nghĩ ngợi nữa mà quyết định ăn gì đó trước.
Không gian phòng bếp rất lớn, dụng cụ làm bếp đầy đủ, nhưng thoạt nhìn đều mới tinh, không có dấu hiệu đã từng sử dụng.
Cũng đúng, Trần Nghiên vẫn rất tùy tiện trong chuyện ăn uống.
Cô mở nồi giữ nhiệt ra, mùi thơm ngọt ngào tỏa ra, bên trong là một phần cháo yến mạch sữa ấm áp, còn có một phần bánh bao nhỏ.
Tống Tịnh Nguyên nhấp một ngụm cháo, sắc mặt cứng đờ.
Cô biết, đây là Trần Nghiên tự tay làm.
Lúc hai người mới vừa ở bên nhau, cô đã nói với Trần Nghiên mình thích ăn đồ ngọt một chút.
Vì vậy, cháo Trần Nghiên nấu bao giờ cũng ngọt hơn cháo mua bên ngoài, bởi vì anh sẽ cho thêm một ít đường vào.
Anh vẫn còn nhớ.
Đã nhiều năm như vậy, dường như chàng trai của cô vẫn không hề thay đổi.
Anh sẵn sàng từ bỏ thời gian ngủ để dậy sớm làm bữa sáng cho cô.