Mục Nhĩ là một nữ sinh rất đáng yêu rất ý tứ. Trong kí túc xá sống cùng ba bạn nữ tốt khác. Không ai là không biết cô từ lâu đã đem tâm tư của mình phó thác lên “đàn anh” Mạc Diệp Thanh. Đó là một người đàn ông có lông mi thật dài, chân mày đậm hẹp dài, không phải đặc biệt cương nghị, cũng không nữ tính, chỉ vừa đủ, sự điêu luyện sắc sảo đó khắc sâu vào trong trái tim cô.
Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông đẹp trai, ngay cả bên cạnh cô cũng có không ít, nhưng Mạc Diệp Thanh đối với cô lại không giống như những người bình thường. Chỉ cần nhìn thấy anh nghĩ về anh cũng khiến cô có thể đỏ mặt cười ngây ngô, cô còn mơ hồ yêu cảm giác này, đồng thời hết thuốc chữa. Nếu như nói là nhất thời cao hứng...cái cảm giác này càng ngày càng nghiêm trọng, cũng gần hai năm rồi, Mục Nhĩ không để ý nhiều, cô chỉ muốn thuận theo tự nhiên, phát triển từng bước một, cô là một người không ham hố, không chê ít, rất dễ thỏa mãn.
Mục Nhĩ đối với anh đã vô số lần động tâm đến hết thuốc chữa. Yên tĩnh giống như bức tượng cổ Hy Lạp, ôn nhu như người chồng thương yêu người vợ trong truyện tranh, làm lòng người rung động. Lúc không nhìn thấy anh, cái gì cô cũng có can đảm làm, nhưng lúc ở trước mặt anh, cô vừa hoảng sợ, lại không có can đảm làm bất cứ điều gì.