Lúc nhìn thấy Mạc Diệp Thanh, Mục Nhĩ vui mừng, lúc cúi đầu xuống, cô liền nhìn thấy xe của đàn anh, đây có được xem như là có duyên phận không?
Mạc Diệp Thanh vẫn chưa mở miệng nói chuyện, chuông điện thoại trong túi Mục Nhĩ vang lên.
“Ông ngoại......” Đây là người nhà nha! Không thể không nói, vừa rồi cô thật sự bị dọa sợ, có chút giọng mũi, giọng nói ủy khuất.
Nghe thấy giọng nói kỳ lạ của cô, Mục Nhân Chương cho rằng cô thật sự không thích “vị hôn phu” “Bây giờ đang ở đâu? Hay là hôm nay ở đây đi đừng về nhà.”
Bình thường khi tâm trạng Mục Nhĩ không tốt sẽ không về nhà, nơi kia không có ai hoan nghênh cô về nhà, phần lớn thời gian đều ở nhà ông bà ngoại, cho nên từ nhỏ cô đã rất thân với những người bên nhà ông bà ngoại.
Nhiễm Tái Tái đứng sau lưng cô, cậu có thể nghe thấy lời Mục Nhân Chương nói, Mục Nhĩ nhíu mày không biết trả lời thế nào, Nhiễm Tái Tái cầm điện thoại trong tay cô, đưa lên bên tai “Ông ngoại, cháu là Tái Tái, bây giờ chúng cháu ở bên ngoài, chờ một chút nữa cháu sẽ đưa Mục Nhĩ về.”
Mục Nhân Chương nghi ngờ, rồi sau đó khí định thần nhàn “Được, trên đường cẩn thận một chút.”
Cúp điện thoại, Nhiễm Tái Tái lại đưa tay về phía Mạc Diệp Thanh “Xin chào, Nhiễm Tái Tái.”
Thấy Mục Nhĩ nhìn chằm chằm hai mắt không dời, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, đây là ánh mắt mê luyến của một cô gái dành cho một chàng trai.
Đô Nhất Vi nhún vai, cười xấu, cái cằm hướng về phía hai cái xe “Ừ, tôi bị đụng phải.” Cái cằm cương nghị hướng về phía đầu sỏ gây nên.
Khó có được tâm tình tốt như hôm nay, Đô Nhất Vi mới có thể làm như vậy.
Gò má Mục Nhĩ ửng hồng, cúi đầu nghịch đầu ngón tay “Đàn anh......”
Một tiếng “đàn anh” đối với nội tâm của ba người đàn ông sẽ là gì.
“Xin chào, tôi là vị hôn phu của Mục Nhĩ, hôm nay thật xin lỗi, đây là số điện thoại của tôi, sau này nếu sửa xe hãy liên lạc với tôi, tôi sẽ bồi thường tiền sửa xe.” Không biết Nhiễm Tái Tái có giấy bút trong tay từ lúc nào, đưa tờ giấy note cho Mạc Diệp Thanh.
Cùng lúc đó, Mục Nhĩ nhảy dựng lên đưa tay che miệng Nhiễm Tái Tái “Cậu nói bậy bạ gì đó? Ai là vị hôn thê? Cậu câm miệng cho tôi!”
Nhiễm Tái Tái cười lui về phía sau, Mục Nhĩ bổ nhào về phía cậu, nhìn qua thì quan hệ vô cùng tốt.
Đô Nhất Vi nghiêng đầu nhìn Mạc Diệp Thanh, sắc mặt như thường, thần sắc lạnh nhạt.
Mạc Diệp Thanh quay đầu đi về phía xe của mình “Thu lại số điện thoại của cậu ta.”
Khóe miệng Đô Nhất Vi khẽ nhếch, đi về phía hai người còn đang đùa giỡn “Trước tiên có thể đưa số điện thoại cho tôi không?”
Không thấy đại ca nhà bọn họ đã tức giận sao? Sao lại không có mắt đánh giá như vậy chứ?
Vốn dĩ Nhiễm Tái Tái cố ý, giữ chặt cánh tay Mục Nhĩ, đưa tay còn lại đưa số điện thoại ra, có cảm giác như đang đuổi tình địch đi.
Đàn anh, bình thường Nhiễm Tái Tái không ít lần nghe thấy Mục Nhĩ nói mình thích đàn anh, đáng hận nhất chính là, ngủ chung một chỗ, xác định chắc chắn là tên kia.
Đô Nhất Vi vừa rời đi, vừa quay đầu lại nhìn Mục Nhĩ “Đúng rồi, từ nay về sau không cần liên lạc với Mạc Diệp Thanh nữa.”
Nhìn hai chiếc xe sang trọng lần lượt rời đi, Mục Nhĩ còn đang nghĩ tới những lời vừa rồi.....đột nhiên khóc to lên.
“Tôi giúp cậu trả tiền cậu cũng không cần cảm động như vậy chứ?” Nhiễm Tái Tái cố ý phân tán sự chú ý của cô.