Dứt khoát từ chối rồi lảng tránh, cái ánh nhìn chăm chú của Bạch Chu Việt khiến cô khó xử.
Anh nghiền ngẫm cảm thán, rốt cuộc bản thân đã sai ở đâu rồi.
Vài tuần trước, khi mà sự hiểu lầm tìm đến khiến cho mối quan hệ của hai người ngày trở nên mờ nhạt. Bạch Chu Việt lại nhờ hỏi Hán Lập cách giải quyết vấn đề nhức nhối.
Lời khuyên mà Hán Lập Thành đưa ra lại chính là đơn giản hơn anh tưởng.
" Cậu cứ yêu cầu cô ta là người phụ nữ của mình là được, thân cũng nhìn thấy hết rồi, cậu cũng đâu muốn mình chịu thiệt đúng không? "
Cũng vì lời đề nghị đó mà cái nhìn về anh trong mắt cô là sự chán ghét và coi thường. Thú vui trước kia là tìm phụ nữ để trêu đùa giờ chẳng còn tâm trạng nghĩ đến nữa.
Trong đầu anh lúc này phân vân khó chịu, không biết phải làm sao để dịu đi.
Khoảng khắc chạm mặt Uông Nhĩ Đình anh mới biết, tâm tư này bị cô nắm lấy mặc sức tiêu khiển.
Để hiểu hơn về cô, Bạch Chu Việt men theo dấu chân về đến tận cửa. Căn nhà nhỏ bé giữa khu phố chật hẹp, nơi tăm tối trong ngõ ngách ẩn nấp không biết bao kẻ biến thái rình rập.
Lo lắng cô về lại bị mấy tên tâm thầm chạm đến, không có anh ở đây cứu cô sẽ trở thành thảm họa mất.
Liếc ngang ngó dọc rồi lại móc trong túi chiếc điện thoại gọi cho trợ lý. Anh muốn thâu tóm toàn bộ khu vực này với chế độ an ninh được đảm bảo.
Trợ lý vừa nghe xong liền thở dài, cứ rơi vào tay anh việc gì là y như rằng đang dốc sức cho mấy thứ vô nghĩa. Quá quen với tính cách cả thèm chóng chán, Bạch Chu Việt nổi cơn hứng thú thì sẽ bắt lấy cho bằng được, chán rồi lại vứt xó chẳng quan tâm.
Thiên Kha Nguyệt nhìn chằm chằm vào gương suốt mấy tiếng đồng hồ, thái độ nghi ngờ rồi nhăn nhó.
" Ý anh là, Vi Mộng Ly vốn dĩ không giống tôi? "
Biết được sự thật rằng gương mặt mình không phải là bản sao hay thế thân, chẳng vui nổi khi điều đó lại bị Vi Mộng Ly đạp đổ.
Con người tự tin dám đem bản mặt xinh đẹp này của cô khắc tạc lên da thịt của người khác, đáng ghê tởm.
Vậy mà cô lại vừa khen Vi Mộng Ly như đóa hoa sen trắng tinh khiết, điều mà cô ghen tị là sự ngây thơ, được chiều chuộng bởi gia đình yêu thương hết mực.
" Hán Lập Thành, anh cũng vô lý vừa thôi. Anh yêu là con người và tính nết của người ta, liên quan gì đến gương mặt. "
" Tôi yêu em. "
Ba chữ " tôi yêu em " vừa thốt lên, Thiên Kha Nguyệt rùng mình lùi lại sợ hãi. Biểu cảm không biết chưng ra bộ dạng gì. Như một cốt truyện kinh dị mà cô không tài nào dám nghĩ đến.
" Lụy một người suốt mấy năm trời như anh, giờ lại đang đùa tôi đấy à? "
Hán Lập Thành tiến tới càng khiến cô cảnh giác, miệng lắp bắp yêu cầu hắn tránh xa, thân tìm chỗ chạy đi nhanh nhất có thể.
" Định làm cái trò gì vậy, tránh ra! "
" 2 năm nay, em có bao giờ động lòng với tôi chưa? "
Mỗi lúc cô gặp nạn, miệng thốt lên tên của người đàn ông khác trước mặt hắn, tên của người bạn trai xấu số qua đời do tai nạn giao thông đáng tiếc.
Chưa một lần cô gọi lên tên hắn, cô thà bị rỉa cho đến chết cũng không muốn cầu cứu sự giúp đỡ từ hắn.
" Em hận tôi vậy sao…? "
" Đừng có mà xưng em nữa chết tiệt, tôi sắp nổi hết cả da gà rồi này!! "