Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 103



Cô chỉ nói đùa một chút, không nghĩ tới Dịch Hoằng sẽ nhận lời dứt khoát như

vậy.

Phản ứng bình thường phải phải nên khác à, phòng bị, cảnh giác, cộng thêm

trách cứ sao? Dù sao, yêu cầu Thẩm Loan đưa ra, không khác công phu sư tử

ngoạm, đã tương đối vô lý.

"Tổng giám đốc Dịch." Trương Thành gầm nhẹ: "Ngài không thể đồng ý...

Chuyện này, quá qua loa rồi!"

Lại thấy Dịch Hoằng vẫy vẫy tay với anh ta, ý bảo không cần nhiều lời: "Gọi

cho công ty pháp vụ nói rõ tình huống, mau chóng nghĩ xong hiệp nghị đưa lên.

Ngoài ra..." Anh ta chuyển hướng đến Thẩm Loan: "Bởi vì có liên quan đến sự

thay đổi của cổ phần, cho nên trình tự có thể có chút phức tạp, nếu cô Thẩm

không vội, có thể ở Bắc Hải lâu một chút không? Dựa theo quá trình, đại hội cổ

đông và hội đồng quản trị đều phải tham gia, cô..."

"Xin lỗi, tôi đùa hơi quá." Thẩm Loan cười cười cắt lời.

Dịch Hoằng dừng lại, đùa?

Ông ta không có nói giỡn mà!

"Những chuyện này tuy nghe khá phức tạp, nhưng đa số đều do luật sư bàn bạc,

thời gian sẽ không quá lâu." Anh ta sợ Thẩm Loan cảm thấy phiền phức, giải

thích.

Trương Thành cuống đết sắp khóc rồi, trên đời này có người nào vội vàng mua

bán lỗ vốn như thế này sao? Sợ mình không thiệt thòi, sợ người khác không

được lợi!

Chu Trì trợn mắt há hốc mồm, anh ta tuy không rõ lắm những chuyện trên

thương trường này, nhưng kiến thức cơ bản vẫn có. Một nửa cổ phần có ý gì,

một người ngoài nghề như anh ta còn hiểu, huống chi là Dịch Hoằng?

Nói cho thì cho như vậy?

Người này không phải là một kẻ ngốc chứ...

"Dịch tiên sinh, trước hết nghe tôi nói xong được không?" Thẩm Loan nói

không nhanh không chậm, mặc dù tình hình trước mắt vì một câu của cô tạo

thành, cũng nên có, làm người khác cảm nhận được sự áy náy vô hình của mình.

Trương Thành nhíu mày, thật là một con nhóc lợi hại!

Dịch Hoằng ngồi thẳng: "Mời nói."

"Chuyện lúc trước, giúp ngài, cũng là giúp chính bản thân tôi. Tôi họ Thẩm, nói

vậy ngài Dịch cũng đã đoán được lục đục trong đó. Lòng biết ơn này tôi nhận,

cổ phần thì miễn đi. Tôi không nên lấy, cũng không lấy được."

Dịch Hoằng còn muốn nói gì đó, nhưng câu cuối cùng kia của Thẩm Loan có

thâm ý khác làm anh ta cũng không có nói nữa.

Tập đoàn Hằng Dịch này do một tay anh ta lập ra, mặc dù Thẩm Loan nắm

được một nửa cổ phần, cũng rất khó làm người ta phục. Có khi, ngược lại làm

một củ khoai lang phỏng tay.

"Tôi còn có thể làm gì cho ngài?" Dịch Hoằng đột nhiên mở miệng, trong mắt là

trịnh trọng không thể nghi ngờ, đủ thấy thành ý của anh ta.

Nói chuyện với người thông minh, quả nhiên không tốn công. Trên người Dịch

Hoằng tuy có chút nghĩa khí giang hồ, nhưng sự nhạy bén của thương nhân nên

có anh ta cũng có đủ.

Nếu Thẩm Loan thật sự không cần gì, vậy sẽ không có cuộc gặp hôm nay. Đã

có, chứng minh cô muốn gì đó, không phải cổ phần, thì là những thứ khác.

"Nghe nói tổng giám đốc Dịch vừa đầu tư một đội sinh viên lập trình trò chơi?"

"Đúng là có chuyện như vậy?" Dịch Hoằng trừ kinh doanh công ty địa sản, còn

lại đều khai phá các nhãn hiệu khách sạn nghỉ phép, thích nhất là làm đầu tư!

Nông lâm nghiệp chăn nuôi cá, cái gì kiếm tiền, tư bản sẽ đi đến dó, mấy năm

nay anh ta cũng gọi là có kinh nghiệm, hiện này trí tuệ nhân tạo Al và Internet,

giáo dục hay các ngành sản xuất khác đều có thể thấy được bóng dáng của ông

ta. Nửa năm trước, ông ta bỗng nhiên có hứng thú với khai phá trò chơi, rèn sắt

khi còn nóng đầu tư vào một nhóm sinh viên.

Mới đầu, còn rất để bụng, thường thường quan tâm dò hỏi một chút, nhưng

nghiên cứu phát minh một trò chơi không phải là trong thời gian ngắn có thể

hoàn thành, đến giờ đã hơn nửa năm vẫn không có động tĩnh, Dịch Hoằng dần

dần ném ra sau đầu. Nhưng tiền lại không thiếu một đồng, nuôi mấy sinh viên

mà thôi, anh ta vẫn rất hào phóng.

"Cô Thẩm có hứng thú với lập trình trò chơi?"