Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 104



Thẩm Loan: "Có ý này, chỉ là không biết tổng giám đốc Dịch có nhịn đau cắt

yêu thương không?" Đây là mở miệng muốn đội sinh viên đó rồi.

Vẻ măth Dịch Hoằng rối rắm, muốn nói lại thôi.

Thẩm Loan không nói rõ ý cụ thể, để cho anh ta tự mình nói thẳng.

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi thành thục nhẫn nhịn một lúc lâu, mới phun

ra một câu: "Tạ lễ này, có phải quá ít rồi không..."

Trương Thành: "..." Xong rồi, ông chủ hết thuốc chữa rồi.

Chu Trì: "..." Trên đời này thật sự có người coi tiền như rác à? Thêm kiến thức

rồi.

Thẩm Loan: "..."

"Khụ!" Dịch Hoằng hạ hạ giọng: "Đoàn đội này tôi đã góp vốn đơn phương hai

đợt, nắm 80% cổ phần, còn lại 20% ở trong tay thành viên trong nhóm. Trước

khi hoàn toàn chuyển nhượng cổ phần, tôi sẽ tiếp tục chuyển tiền lần thứ ba,

nếu không ngoài ý muốn, hẳn có thể chống đỡ kinh phí phát minh nghiên cứu

của đoàn đội từ hai đến ba năm."

Thẩm Loan cười, đứng lên.

Dịch Hoằng cũng đứng dậy theo.

Cô duỗi tay: "Cứ quyết định như vậy đi, cảm ơn."

Người đàn ông nắm tay: "Người nên nói cảm ơn là tôi."

...

Dịch Hoằng và Trương Thành rời đi, mà thời gian cách khi bọn họ vào cửa cũng

chỉ mới bốn mươi phút.

Một đoàn dội dùng tiền chồng chất để nuôi cứ nhẹ nhàng bâng quơ đưa qua, đối

phương thản lại nhiên nhận lấy, vừa sang tay đổi chủ, mấy triệu đầu tư nói mất

là mất.

Ngồi vào trong xe, Trương Thành sau khi nghẹn một lúc lâu cuối cùng cũng

không thể nhịn được nữa ---

"Tổng giám đốc Dịch, vừa rồi ngài quá qua loa!"

"Vậy à?" Người trong cuộc cũng không để bụng, trên mặt còn xuất hiện nụ cười

thỏa mãn, giống như vừa rồi anh ta không phải là đi tặng không, mà là đàm

phán xong một mối làm ăn lớn.

Đầu Trương Thành càng đau: "Đó không phải là gì khác, là cổ phần có liên

quan đến sự tồn vong của công ty! Dù nói là cho, thật ra còn có thể bán lấy tiền,

mấu chốt là ngài tặng không đó!"

Dịch Hoằng buồn cười nhìn anh ta một cái: "A Thành, cậu xem chúng ta bây

giờ, có phải giống như --- nói thế nào nhỉ? À! Hoàng đế không vội thái giám đã

gấp?"

"..."

"Rồi rồi. Chỉ đùa một chút, thoáng một chút, chuyện không nghiêm trọng như

cậu tưởng đâu." Dịch Hoằng như nhẹ nhõm.

"Cổ phần cũng mất, còn không nghiêm trọng?!"

"Tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy..." Dịch Hoằng đưa cho anh

ta một chai nước: "Trời nóng, hạ hỏa trước đã. Không phải vẫn chưa đưa à?"

Trương Thành không nhận, xụ mặt: "Nhìn tư thế vừa rồi, ngài một chút cũng

không nói đùa!" Anh ta quá hiểu ông chủ này của mình, tình cảm mười mấy

năm không phải là giả. Nếu Thẩm Loan kiên trì muốn, Dịch Hoằng thật sự sẽ

cho!

"A Thành, cậu còn nhớ lúc trước lúc trước cao ốc Hằng Dịch tuyển chọn, thầy

bói đến xem phong thủy đó không?"

"... Nhớ. Sao vậy?"

"Lúc đó ông ấy đoán mệnh cho tôi, nói năm bốn mươi tuổi sẽ gặp khó khăn, nếu

gặp quý nhân thì có thể gặp dữ hóa lành, nếu không... chạy trời không khỏi

nắng."

Trương Thành rùng mình, sau cổ bỗng lạnh lẽo.

"Tôi có cảm giác rất mạnh mẽ, nếu lần này không có cô Thẩm ra tay giúp đỡ, có

lẽ tôi đã sớm thất bại thảm hại. Cho đến lúc này, đừng nói là tập đoàn Hằng

Dịch, tất cả mọi thứ mà tôi nói cũng sẽ mất đi."

"Nhưng dù sao cũng không xảy ra, không thể tin hoàn toàn..."

Dịch Hoằng thở phào một hơi: "Đúng vậy! Không xảy ra, là đủ rồi!"

Trương Thành thở dài: "Thôi được rồi, dù sao cũng là tiền của anh, công ty của

anh, một người làm công như tôi có thể nói gì?"

Dịch Hoằng cười to.

Anh ta không sợ công phu sư tử ngoạm của Thẩm Loan, chỉ sợ đối phương cái

gì cũng không cần. Lúc này mất một khoản tiền lớn, trái lại ông ta rất yên tâm.

Bên kia, trong phòng trà số 7, Thẩm Loan và Chu Trì vẫn chưa rời đi.

"Mời?" Bàn tay trắng nõn đưa ra, thiếu nữ nhẹ nhàng nâng mắt, có vẻ dò hỏi.

Chu Trì ngoan ngoãn đẩy chén trà qua: "Cảm ơn."

Sau khi Thẩm Loan rót đầy cho anh ta, lại tự rót vào ly mình.