Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1106



Nhưng dù vậy, tầm mắt anh cũng chưa từng rời đi, trước sau vẫn khóa chặt

khuôn mặt Thẩm Loan lại, mang theo sự nóng bỏng không dễ phát hiện.

"Đúng là nghe lời thật..." Cô theo bản năng cong môi, kéo ra độ cong châm

chọc.

Trái tim trấn định của Quyền Hãn Đình m lại bắt đầu thấp thỏm bất an: "Anh

nghe thấy hết rồi, em nói chỉ cần anh tỉnh lại sẽ cho anh một cơ hội giải thích,

anh—"

"Ồ! Tỉnh nhanh thế rồi à?" giọng nói vui mừng của Trâu Liêm truyền đến từ lối

vào.

Chỉ thấy ông ta mặc áo blouse không được trắng lắm vì đã dính đầy bụi thảo

dược, nhanh chóng đi về phía suối nước nóng.

Trong mắt Quyền Hãn Đình hiện lên ảo não, sớm không tới muộn không tới, thế

mà lại tới lúc này...

Thẩm Loan nghiêng đầu, nụ cười vẫn giương lên bên góc độ không ai thấy

được, sau đó lại trở lại bình thường.

"Ngài Trâu tới rồi." Cô đứng thẳng lui về phía sau hai bước, nhường vị trí cho

Trâu Liêm dưới cái nhìn không vui của Quyền Hãn Đình.

"Để tôi xem nào..." Ngài Trâu ngồi xổm bên cạnh ao, duỗi tay lật mí mắt Quyền

Hãn Đình lên.

Người đàn ông nghiêng đầu tránh đi.

Lúc thoáng nhìn thấy biểu cảm hơi nhíu mày của Thẩm Loan, sau đó rất ngoan

ngoãn...

Cho nên, lần thứ hai ngài Trâu vươn tay không còn thất bại nữa, ông ta cho

Thẩm Loan một ánh mắt, nếu dịch ra sẽ là: Vẫn là cô trâu!

Sau khi xem mắt xong, ngài Trâu bảo Quyền Hãn Đình há mồm: "A — để tôi

xem lưỡi nào..."

Trên mặt người đàn ông tràn ngập không muốn.

Đặc biệt là động tác há mồm và "A —" một tiếng, nhìn thế nào cũng giống đồ

ngốc.

"Lục gia, cậu phải phối hợp một chút, vậy thì tôi mới có thể biết bệnh tình cụ

thể để kê thuốc."

Quyền Hãn Đình bất động, vẻ mặt "phối hợp một lần chứ lần thứ hai thì không

có cửa đâu".

Ánh mắt Trâu Liêm hơi lóe, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Loan:

"Nếu không thì... cô tới thử xem?" Lục gia tương đối nghe lời cô mà.

Căn bản không cần mở miệng, Thẩm Loan chỉ cần đưa một ánh mắt qua, Quyền

Hãn Đình lập tức thành thật.

Ngài Trâu bào anh làm gì thì anh làm đó, nghe lời giống như một con cừu non.

"...Hồi phục rất tốt, nếu lần này phát tác thì dứt khoát hoặc là không làm, đã làm

thì phải làm đến cùng, ta phải loại bỏ hết chát độc và hàn khí ra khỏi cơ thể, Lục

gia cảm thấy sao? Nếu cứ như vậy thì chu kỳ trị liệu sẽ kéo dài gấp hai."

Nói cách khác, vốn chỉ cần ngâm suối nước nóng hai ngày nhưng bây giờ lại

kéo dài thành sáu ngày.

Không đợi Quyền Hãn Đình mở miệng, Thẩm Loan đã nói: "Có được không?"

Ngài Trâu gật đầu nhìn cô: "Được. Lần này tôi cũng đã tìm đủ thuốc dẫn cuối

cùng mang đến đây rồi."

"Nắm chắc bao nhiêu phần?"

"99%."

"Được." Thẩm Loan trực tiếp quyết định.

"Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị! Lục gia lần này bị thương, cũng xem như trong họa có

phúc."

Trâu Liêm vội vàng đến, cũng gấp gáp đi.

Lúc này chỉ còn lại Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan.

"Vì sao lại thay anh quyết định?" Quyền Hãn Đình mở miệng.

"Anh không muốn khỏi bệnh sao?"

Anh vẫn kiên trì: "Anh có thể tự quyết định mà."

Thẩm Loan: "Cần tôi gọi ngài Trâu lại để tự anh nói lại một lần nữa không?

"..."Anh không nhàm chán như vậy đâu.

Quyền Hãn Đình nhìn cô, gằn từng chữ một: "Hẳn em biết, người có thể quyết

định thay anh trên đời này chỉ có thể là người thân hoặc vợ của anh thôi."

"Cho nên?" Người phụ nữ đứng bên cạnh ao, từ trên cao nhìn xuống anh.

Hai tay ôm ngực, cười như không cười nhìn anh.

"Em đã quyết định thay anh rồi, nhất định phải làm vợ anh."

"Quyền Hãn Đình, thừa nhận đi, anh là đồ vô lại."

"Anh nhận. Dù sao đời này em cũng chỉ có thể làm vợ anh."

"Ai cho phép? Tôi đồng ý sao?"

"Sớm muộn gì em cũng sẽ đồng ý."

Thẩm Loan ném cho anh một ánh mắt "có cái rắm".

Khuôn mặt Quyền Hãn Đình nhẹ hếch: "Anh muốn uống nước."

Lông mày người phụ nữ nhíu lại, cuối cùng vẫn cầm ly nước, rồi đưa cho anh.

Giây tiếp theo, đột nhiên người đàn ông túm lấy cổ tay.

Nước bị hất đổ.

Ly bị rơi vào suối nước nóng làm bọt nước nổi lên, nhưng không nghe thấy bất

kỳ tiếng động nào mà từ từ lắng xuống, sau đó biến mất.

Quyền Hãn Đình: "Anh bắt được em rồi."

"Buông ra."

"Không."

Thẩm Loan cắn răng: "Đừng tưởng rằng bây giờ anh bị bệnh thì tôi không dám

làm gì anh anh nhé!"

Anh thản nhiên, không sợ gì cả: "Nhận mọi gạch đá."

Người phụ nữ nghẹn họng, thế nhưng không lời gì để nói.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Loan Loan, em đã nói cho anh cơ hội."

Thẩm Loan nhìn qua, không nói lời nào.

Quyền Hãn Đình nóng nảy: "Em đã nói rồi thì không thể đổi ý!"

"Anh buông tay trước đã."

"Anh buông em chắc chắn sẽ chạy..."

"Quyền Hãn Đình!" Hung dữ lên rồi.

"Loan Loan..." Đáng thương muốn chết.

Thấy mềm không được, cô cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp mạnh mẽ

dùng sức muốn thoát ra.

Đáng tiếc, sư tử mặc dù đang bệnh cũng là sư tử, hơn nữa Thẩm Loan cẩn thận

không dùng hết sức nên vẫn không thoát được.

Thôi...

Cô thả lỏng rồi nhưng Quyền Hãn Đình vẫn dùng sức, Thẩm Loan không có

trọng tâm nên trực tiếp bị anh kéo vào suối nước nóng.

Lúc rơi xuống, hai người đều sửng sốt.

Quyền Hãn Đình: "Anh..." Không phải cố ý.

Thẩm Loan ổn định mình rồi đứng thẳng, nước chỉ tới ngực cô nhưng tóc quần

áo lại bị ướt hết.

Quyền Hãn Đình cho rằng cô sắp tức giận.

Cho nên, lúc đôi mắt vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng kia đảo qua làm anh hơi chọt

dạ.

Nhưng trên thực tế, Thẩm Loan bình tĩnh hơn nhiều so với anh nghĩ: "Không

phải muốn giải thích sao?"

"Bây giờ sao em?" Người đàn ông ngẩn ra

"Vậy sau có thời gian rồi nói." Nói xong muốn đi lên.

Quyền Hãn Đình nhanh chóng duỗi tay ôm lấy cô: "Không, bây giờ luôn."

Thẩm Loan đứng trước mặt anh, ánh mắt tìm tòi nhìn anh khi anh mở miệng nói

câu này.

"Năm đó trước khi anh bị laser đánh trúng thì anh đang ở Viêm đảo, hàn khí

trong cơ thể phát tác dưới hoàn cảnh cực đoan, lúc ấy ngài Trâu không ở Chiếm

Ngao nên làm chậm thời gian điều trị..."

"Cho nên, năm đó ở sơn trang Đông Li không phải ảo giác của tôi, anh nửa đêm

biến mất, không để lại dấu vết muốn đánh lạc hướng tôi..."

Thẩm Loan thật ra đã sớm đoán được, hiện giờ chẳng qua chỉ nghe lời chứng

thực từ miệng anh thôi.

Quả nhiên, những lời nói sau đó của Quyền Hãn Đình trùng khớp với những gì

cô đã suy đoán từ những mảnh ghép trong nhiều năm.

"Vì sao anh không từ mà biệt?"

Quyền Hãn Đình: "Sợ anh sẽ chết."

"Trước giờ tôi chưa từng nói từ sợ, là do anh" tự cho là " thôi!"

Anh cười khổ: "Anh biết em không sợ, nhưng anh lại ích kỷ. Cho dù anh chết,

cũng không muốn bị em lãng quên."

Anh quá hiểu Thẩm Loan —

Mạnh mẽ, lạnh nhạt, lý trí, cũng đủ vô tình.

Cô có thể chấp nhận tất cả, bao gồm cả cái chết.

Vĩnh viễn sẽ không suy sụp, cũng không bao giờ bế tắc.

Quyền Hãn Đình vừa vui mừng vừa chua xót.

Anh không muốn trở thành một tờ giấy có thể bị lật qua trong sinh mệnh của

người phụ nữ này, vậy thì anh sẽ để lại một lời nói dối, cho cô một hy vọng, để

cô vĩnh viễn sẽ không lật tờ giấy này đi.

"Em xem, anh ti tiện như vậy đấy. Gì mà không muốn chết trước mặt em, hay

không muốn em đau lòng, toàn bộ đều là nói dối... Anh hận không thể làm em

đau lòng đến mức mãi mãi không yêu người đàn ông khác, thậm chí..." Chết

cùng anh!