Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1107



Anh muốn trở thành ánh trăng sáng trước cửa sổ của cô, là nốt ruồi son trong

tim cô.

Người duy nhất của cô trên cuộc đời này, không ai có thể thay thế được!

Nhưng một người đã chết không có giá trị gì, anh ta không đáng được chờ đợi,

anh ta không đáng được yêu thương và không đáng được Thẩm Loan nhớ đến.

Vì vậy anh chỉ có thể rời đi mà không nói lời từ biệt, để lại hy vọng cho Thẩm

Loan, dù anh đã chết, nhưng trước khi nhận được tin tức chính xác, mặc kệ xuất

phát từ yêu hay hận thù, Quyền Hãn Đình tin rằng cô sẽ không bao giờ dễ dàng

chấp nhận một người đàn ông khác!

"Đồ khốn -"

Quyền Hãn Đình bắt lấy bàn tay đang vung lên của cô, nắm chặt: "Em cứ mắng

anh đi, anh chấp nhận hết."

"Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi chờ? Rồi dựa vào cái gì mà anh nghĩ tôi sẽ chờ

anh?"

"Không dựa vào gì cả, dựa vào bản thân anh tự nghĩ thế!" Lúc này, sự bá đạo và

ngang ngược chỉ thuộc về Quyền Lục gia hoàn toàn lộ ra.

Anh nghĩ, rồi ngay lập tức bắt tay làm.

Còn việc cô yêu anh hay ghét anh thì anh cũng chấp nhận tất cả.

Thẩm Loan tức giận đến mức cắn chặt môi, giây tiếp theo liền bị đầu ngón tay

của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve: "Này, thả lỏng ra, nếu em cắn nữa sẽ

chảy máu đó."

Thẩm Loan thật đúng nghe lời anh nói, nhưng...

Cô không cắn bản thân nữa mà đi cắn anh ta!

Quyền Hãn Đình hít sâu một hơi, Thẩm Loan thật sự rất tàn nhẫn, anh cảm thấy

ngón tay mình sắp gãy mất, chân mày theo bản năng nhíu chặt lại, nhưng vẫn

không có bỏ ngón tay ra, mặc kệ cho cô cắn.

Mãi đến khi đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh, Thẩm Loan mới như vừa bừng

tỉnh mà thả lỏng miệng.

Quyền Hãn Đình nhìn đốt tay dính vết răng và máu của mình, thế mà còn có thể

cười được, hỏi cô: "Hả giận chưa?"

Thẩm Loan: "Không."

Anh đưa tay còn lại ra trước mặt người phụ nữ: "Cắn thêm bên này nữa không?"

"..." Đồ điên!

"Thật ra, năm đó còn có một lý do khác anh phải rời đi. Chiếm Ngao bị đối thủ

tấn công, chú của anh và An Tử Chiêu lần lượt bị ám sát ở nước ngoài. Một số

chi thứ ở lục địa cũng bị tấn công, gây ra mức độ thương vong khác nhau. Đối

thủ tấn công rất hung hãn, làm kinh động đến ông ngoại của anh, khiến người

phải đích thân ra mặt chủ trì, bà ngoại thì sợ anh tự do bên ngoài, bên kia lại có

chuẩn bị mà đến, có thể sẽ dùng đến những biện pháp cực đoan nên vội vàng

gọi anh trở lại Chiếm Ngao xử lý sự việc."

Lúc đó, Quyền Hãn Đình còn chưa bị trúng tia laze, nhưng vì bệnh cũ tái phát,

nên thể trạng vốn đã rất tệ.

Để không bị Thẩm Loan phát hiện, nên anh đã không chịu hợp tác cho ông Trâu

tái khám.

Nửa tháng sau, bà ngoại gọi điện cho anh lần thứ hai, lần này bố mẹ anh vốn

không quan tâm đến mọi chuyện cũng đã bắt đầu lên tiếng.

Quyền Hãn Đình phải cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm.

Cuối cùng, tổn thương do tia laze gây ra đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè

chết con lạc đà.

"Nếu như anh hôn mê lâu dài, một khi đối thủ tìm tới cửa, anh sẽ không bảo vệ

được em."

Trong trường hợp này tốt hơn hết là rời đi, người bên kia đang hướng về phía

anh mà tới, anh đi thì tất nhiên Thẩm Loan sẽ an toàn.

"Anh có thể nói trực tiếp với tôi."

Quyền Hãn Đình cười khổ: "Nếu anh nói cho em biết, em định trở lại Chiếm

Ngao với anh sao?"

Sự im lặng của Thẩm Loan đồng nghĩa với cam chịu.

"Nhưng Chiếm Ngao lúc đó không an toàn."

"Cho nên, đối thủ là ai?"

Quyền Hãn Đình nhìn cô, không nói lời nào.

Thật ra anh đang ngạc nhiên bởi vì sau khi cô muốn cắt đứt với anh mà cô vẫn

chú ý đến vấn đề này.

Thẩm Loan: "...Có phải là Diêm Tẫn không?"

Người đàn ông ngạc nhiên, ngay sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

Loan Loan của anh luôn nhạy bén như vậy.

Quyền Hãn Đình: "Phải, mà cũng không phải."

"?"

"Chiếm Ngao xuất hiện người nằm vùng, dòng chính thứ nhất nhà họ An bị tấn

công quả thật có quan hệ với Diêm Tẫn, nhưng thức tế anh ta không có lý do

phải làm như vậy cả."

"Chẳng lẽ không phải nhà họ An tiêu diệt "Huyết Ngục", anh ta tới báo thù

sao?"

"Kết luận như vậy không đúng, trước đó anh ta đã tấn công Chiếm Ngao, chỉ là

tung tích và thân phận bị bại lộ, ông ngoại và cậu mới tính khoản này vào trên

đầu "Huyết Ngục", anh cũng đã liên hệ với nhà họ Hải rồi cùng chung tay bao

vây, trấn áp."

Thẩm Loan cau mày: "Ý của anh là?"

"Diêm Tẫn có thể chỉ là một cái vỏ bọc, phía sau anh ta còn có một người khác.

Và người này cũng rất thường xuyên qua lại với nhà họ Bình, nếu không một vũ

khí như đồng hồ bỏ túi laze sẽ không thể nào xuất hiện trong tay Diêm Tẫn."

Ban đầu, Quyền Hãn Đình nghi ngờ rằng bản thân Diêm Tẫn đã bí mật hợp tác

với nhà họ Bình.

Nhưng nếu đúng là như vậy, với sự hậu thuẫn của nhà họ Bình, "Huyết Ngục"

chắc chắn sẽ không dễ dàng bị vứt bỏ như vậy!

Phải biết rằng, vũ khí tấn công công nghệ cực kỳ hiện đại không phải chỉ là nói

suông.

Thực sự bắt đầu ra tay, đó chính là một hồi chém giết đẫm máu.

Theo cách làm của Diêm Tẫn, nếu anh nắm trong tay một con át chủ bài như

vậy, anh ta không thể nào không sử dụng nó được.

Tất nhiên, anh ta cũng có thể leo lên cùng một thuyền với nhà họ Bình sau khi

"Huyết Ngục" bị phá hủy.

Nhưng nghĩ lại thì thấy thật phi lý.

Diêm Tẫn không có "Huyết Ngục" thì chỉ là một con hổ bị chặt hết móng vuốt,

trên người anh ta còn thứ gì khiến người khác chú ý tới?

Chỉ cần nhà họ Bình không ngu ngốc, họ sẽ không mua bán kiểu thua lỗ như thế

này.

Như vậy chỉ có một khả năng, đó là còn có một người chơi cờ đang núp sau

Diêm Tẫn.

Người này mới là đích thực là kẻ đứng phía sau màn thao túng tất cả, Diêm Tẫn

cũng chỉ là một con rối mà thôi.

Thẩm Loan nhíu mày, một người dám khiêu chiến với nhà họ An, đụng chạm

đến nhà họ Bình, hơn nữa còn có thể sai khiến Diêm Tẫn...

"Là ai?"

Quyền Hãn Đình lắc đầu: "... Anh không biết."

"Sao lại như vậy?!" Nhà họ An có một lưới tình báo rộng như vậy, ông bà ngoại

của Quyền Hãn Đình đều là những nhân vật cực kỳ xuất chúng, làm sao có thể

không tóm được một người ẩn núp như vậy?