Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1161



Suy cho cùng bây giờ không như trước nữa rồi...

Cứ cảm khái vậy mà vào phòng tiếp khách, đóng cửa lại, Thẩm Xuân Hàng

không che dấu mà nói ra.

Mặt mày mỉm cười, giọng điệu thoải mái.

"Không giống chỗ nào?"

"Anh nhớ không lầm, lần trước gặp, em cũng hỏi như vậy."

Miêu Miêu nhìn thẳng anh ấy: "Đó là bởi vì lúc ấy anh cũng nói những lời này."

Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ cười: "Đã xinh đẹp, lại càng rực rỡ lóa mắt."

"Cảm ơn." Cô ấy hơi hơi gật đầu, không thấy e lệ.

"Tối nay cùng ăn một bữa cơm được không?"

Miêu Miêu: "Xin lỗi, còn việc phải xử lý."

"Ngày đầu tiên thành lập tập đoàn mà đã bận như vậy?"

"Tôi nghĩ chủ tịch Thẩm phải hiểu rõ hơn tôi chứ."

Thẩm Xuân Hàng than nhẹ: "Người đến tuổi trung niên phải học cách chậm dần

rồi."

"Nhưng tôi còn đang trong thời kì sung sức nhất, làm sao bây giờ?" Cô ấy

nghiêng đầu, trêu chọc.

"Không biết có thể mượn chút tinh thần phấn chấn này của tổng giám đốc Miêu

không, để cái cây cổ thụ này mơn mởn hơn chút không?"

Miêu Miêu nhấp môi, hơi muốn cười, nhưng ho nhẹ hai tiếng để kìm lại, cuối

cùng vẫn nhịn xuống.

"Tôi tin có rất nhiều người sẵn lòng làm chủ nợ của chủ tịch Thẩm, tôi không

cần góp vui nữa đâu." Nói xong, làm bộ rời đi.

"Nhưng anh cứ muốn mượn em đấy, người khác không được." Ánh mắt người

đàn ông nóng rực dán chặt bóng lưng người phụ nữ, mang theo cảm giác muốn

xuyên thủng.

Miêu Miêu dừng bước chân, cảm nhận được sự áp bách mãnh liệt trên đầu vai.

Cô từ từ xoay người...

"Lời này của chủ tịch Thẩm có ý gì?"

Người đàn ông nâng bước tới gần, rất nhanh, khoảng cách giữa hai người được

rút lại ngắn nhất, hơi thở cũng gần trong gang tấc.

"Em nghĩ anh có ý gì? Em cho rằng anh thật sự muốn mượn chút tinh thần phấn

chấn này của em sao? Anh cần em!"

Em cần em!

Là em!

Trầm bổng có lực, nói năng khí phách.

Miêu Miêu sửng sốt.

Trong ấn tượng của cô, Thẩm Xuân Hàng phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận nho

nhã, cho dù năm đó ở Ninh Thành hai người phát sinh tranh chấp lớn như vậy,

anh cũng không hề thể hiện ra sự cường thế như thế, thậm chí còn áp bách.

"Anh..." Miêu Miêu lẳng lặng lui về sau, muỗn kéo dãn một khoảng cách an

toàn.

Đáng tiếc lại bị người đàn ông phát hiện ra ý đồ, giành trước một bước túm chặt

tay cô.

Anh thấp giọng cười nhạt, mặt mày lành lạnh, nhưng nụ cười vẫn rất dịu dàng:

"Trốn cái gì? Em sợ anh?"

"Chủ tịch Thẩm cứ nói đùa..." Ánh mắt Miêu Miêu trong trẻo, giờ phút này cô

lại vô cùng trấn định: "Anh không phải hồng thủy mãnh thú, tôi sợ cái gì?"

"Có khi..." Anh dừng lại một lúc, cười lấp lánh như ánh trăng sáng: "Anh sẽ ăn

em."

Bốn chữ cuối, người đàn ông dán sát tai cô, hơi thở phả ra, vừa nóng vừa ngứa.

Miêu Miêu nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Cô cười, nhẹ nhàng nhướng mày, khuôn mặt ngập tràn sự tự tin càng khiền

gương mặt tinh xảo ấy càng thêm loá mắt: "Chủ tịch Thẩm không sợ no quá

sao? Suy cho cùng, dạ dày anh không tốt."

"Hóa ra em còn nhớ rõ." Anh đột nhiên dịu dàng hẳn, mắt long lánh như hồ

nước đầy.

Miêu Miêu nhíu mày: "Không phải tôi —"

"Không phải cái gì?" Người đàn ông cắt lời: "Không phải quan tâm anh? Hay là

không thừa nhận em vẫn còn nhớ?"

"Chủ tịch Thẩm, bây giờ tôi rất bận!"

"Cho nên?"

Mặt Miêu Miêu trầm như nước: "Không rảnh cùng anh ở đây phí — ưm —"

Bất ngờ hôn cô, người đàn ông hành động nhanh chóng, Miêu Miêu trở tay

không kịp.

"Ô ô —" Khốn khiếp!

Thẩm Xuân Hàng bị cô đẩy hơi lùi về sau một chút, nhưng bàn tay giữ chặt sau

lưng cô không mảy may buông ra: "Nếu không thích phí lời, vậy cứ trực tiếp

thực hiện, sao?"

"Không thế nào! Buông tay."

"Đừng nóng vội, còn chưa xong..."

"Anh!" Cô tức giạn trừng mắt, Thẩm Xuân Hàng lại không cho cô có cơ hội mở

miệng lần nữa.

Đây là một nụ hôn dài, giống anh, thanh thanh đạm đạm, dịu dàng lịch sự, thiếu

vài phần nhiệt tình như lửa, nhưng lại có sự chân thành và thuần túy lâu dài.

Không biết qua bao lâu, anh mới buông ra.

Miêu Miêu hít sâu, lui về sau một bước, giống như đoạn cao trào thường thấy

trong phim truyền hình cẩu huyết, dứt khoát lại xinh đẹp tát anh một cái thật

mạnh.

"Tôi coi như anh không tỉnh táo, nhất thời thất thố." Cái cằm xinh đẹp hơi hơi

giơ lên, hai má ửng đỏ, không hề nhìn thấy sự thẹn thùng, tia sáng lạnh lẽo lướt

qua đáy mắt.

Lần này Thẩm Xuân Hàng yêu cam tâm tình nguyện, thấy Miêu Miêu muốn đi,

anh một tay túm chặt người, sau đó lấy điện thoại ra, mở album, tìm thấy một

tấm ảnh, giơ lên trước mặt cô.

"Anh —" Vốn định tức giận, ánh mắt đột nhiên cứng lại: "Phá sản? Có ý gì?"

"Năm đó, chúng ta vì Minh Đạt mà đường ai nấy đi, bây giờ bốn năm đã qua,

cũng nên để tất cả mọi chuyện quay về điểm xuất phát."

Miêu Miêu nhìn anh, nghi ngờ.

Chữ nào cô cũng rõ nhưng ghép lại thành một câu lại mờ mịt.

"... Điểm xuất phát?"

"Đúng" Ánh mắt người đàn ông chuyên chú" "Nếu không có Minh Đạt..."

"Anh điên rồi?!" Miêu Miêu nhíu chặt mày: "Chẳng lẽ vừa rồi anh cho tôi xem

giấy tờ thủ tục phá sản của Minh Đạt?!"

Thẩm Xuân Hàng không nói gì.

Nhưng Miêu Miêu biết, im lặng là thừa nhận.

"Rốt cuộc anh có biết bản thân đang làm gì không?! Một tập đoàn lớn như vậy

nói phá sản là phá sản, anh tùy thích nhưng công nhân lại không có cơm ăn, anh

—"

Đây không phải Thẩm Xuân Hàng mà cô quen, người cô biết ấy tuyệt đối sẽ

không làm ra loại chuyện này!

Người đàn ông bật cười: "Em đừng vội, nghe anh nói hết đã."

"?"

"Ban đầu anh định mở một công ty con ở Kinh Bình, mười năm tới sẽ dần dần

chuyển trọng tâm sang bên này, nhưng ngân hàng đầu tư lại không đáng giá cao

công ty con này, ngược lại kiến nghị chuyển trực tiếp đến Kinh Bình, lợi dụng

tài nguyên thiên nhiên và chính sách ưu đãi thuế xuất nhập khẩu, tương lai chắc

chắn sẽ còn phát triển lớn hơn nữa. Nhưng hội đồng quản trị cũng không xem

trọng, sống những ngày tháng an nhàn lâu quá rồi, luôn sợ thay đổi, cũng may

bây giờ đã giải quyết được rồi."

Những gì đã trải qua, Thẩm Xuân Hàng không nói, nhưng mức độ mạo hiểm có

thể hiểu được.

Đám lão già đó bắt tay đối phó với anh, giống y chiêu năm đó anh đối phó với

Thẩm Loan.

Có lẽ đây là báo ứng.

Nhưng, Thẩm Xuân Hàng đã sớm đề phòng, ủy thác kẻ thứ ba ra mặt dùng danh

nghĩa của anh thu mua cổ phần, sau đó, mấy người làm trái bị đuổi đi, còn lại

đều là tâm phúc của anh.

Tất nhiên, "kế hoạch lên kinh" có thể thuận lợi khai triển.

"Vậy vừa rồi anh cho tôi xem thủ tục phá sản là gì?" Miêu Miêu do dự.

Thẩm Xuân Hàng: "Ngân hàng đầu tư kiến nghị không nên dùng tiếp bảng hiểu

Minh Đạt cũ nữa, nên kim thiền thoát xác. Cho nên vừa rồi em lo lắng vấn đề

bát cơm của công nhân, không tồn tại."

"Cho nên chuyền này liên quan gì đến tôi?"

"Tất nhiên là có."

Miêu Miêu nhướng mày.

Người đàn ông gằn từng chữ một: "Bởi vì em ở Kinh Bình."

Anh biết rõ Miêu Miêu quyết tâm đi theo Thẩm Loan, không có khả năng quay

lại Ninh Thành phát triển, nếu anh không tới, vậy hai người cũng chỉ có thể bỏ

qua nhau, cả đời này sẽ không có kết quả.

"Nếu khoảng cách giữa hai ta là một trăm bước, em không cần nhúc nhích, cứ

đứng yên tại chỗ, bởi vì — anh sẽ bước đến bên em."

Đây là quyết tâm của anh.

Cũng là thành ý của anh.

"Em cho, anh nhận chứ?" Thẩm Xuân Hàng hỏi.

Không trả lời.

Bởi vì Miêu Miêu đã chạy.

"Ngày mai giờ này, anh sẽ chờ em ở quán cà phê đối diện công ty em, không

gặp không về —" Thẩm Xuân Hàng rống to với bóng lưng người phụ nữ đang

chạy trối chết.

Miêu Miêu ngựng chân, suýt chút nữa thì té ngã.

Sáng sớm hôm sau, Miêu Miêu đã đến văn phòng.

Tập đoàn có bảy tầng, sinh học Thanh Lam ở tầng thứ ba, cũng là tầng rộng

nhất, một phần ba dùng làm văn phòng, còn lại hai phần ba dùng để bày biện

thành phẩm, bán thành phẩm.

"Chào tổng giám đốc Miêu."

"Chào." Miêu Miêu cởi áo ngoài, treo lên, vòng ra sau bàn làm việc.

Trợ lý đã bắt đầu báo cáo hành trình: "Chín giờ sáng họp thành lập các phòng

ban, ngài chủ trì; 10 giờ rưỡi giáo sư Trương sẽ mang giầy tờ đã được phê duyệt

đến đây; 11 giờ chủ tịch Thẩm cho mời, ngài nhớ rõ mang giấy tờ tài chính lên,

phải ký tên; 12 giờ có bữa tiệc với tổng giám đốc nhãn hiệu C, đã đặt trước...

Bốn giờ chiều, báo cáo sản phẩm mới sẽ..."

"Đợi đã." Miêu Miêu đột nhiên mở miệng.

Trợ lý: "?"

"... Không có việc gì, cô tiếp tục đi."

Tập đoàn mới thành lập, công ty con lục tục đóng quân, Miêu Miêu phụ trách

sinh học Thanh Lam cắm rễ ở Kinh Bình, dọn vào cũng khá đơn giản.

Dù sao, phòng thí nghiệm bất động, chỉ cần dọn khu văn phòng qua, nhẹ nhàng

hơn bọn Chu Trì nhiều.

Toàn bộ thành viên cốt lõi của Khải Hàng đều qua phương bắc, tất cả bất động

sản lúc trước ở Bắc Hải phải xử lý, hoặc bán của lấy tiền mặt hoặc cho thuê, nói

chung tốn rất nhiều thời gian.

Có vài người an cư ổn định ở Bắc Hải không muốn qua Kinh Bình, Thẩm Loan

chỉ dùng một câu "Đội ngũ cốt lõi sẽ được thưởng một ngôi nhà ở đường vành

đai 4 Kinh Bình vào cuối năm" đã có thể thu phục được tất cả.

Đây chính là Kinh Bình, cái rốn kinh tế chính trị của Hoa Hạ, bao nhiêu người

qua bắc mười mấy năm cũng không mua được phòng, họ lại sắp có, đứa ngốc

mới không làm.

...

Bốn giờ chiều, liếc quan cửa sổ sát đất ở phòng họp mé hướng ra đường đối

diện.

Có một hàng dài đang đứng bên ngoài quán cà phê, bây giờ vừa vặn thời gian

uống trà chiều.

Đây là quán cà phê nổi tiếng nhất khu vực văn phòng này, trước khi dọn đến

Miêu Miêu đã nghe thấy người ta nhắc đến rất nhiều lần, hôm nay vừa thấy, quả

nhiên danh bất hư truyền.

"Tổng giám đốc Miêu, ngài muốn uống cà phê sao?" Trợ lý tri kỷ hỏi.

"Không, chỉ cảm thấy nhà hàng đó làm ăn đặc biệt tốt, không kiềm chế được

dừng ánh mắt lâu hơn chút."

"Nghe nói các tòa nhà văn phòng quanh đây đều thích đến quán đó mua trà

chiều đóng gói về."

"Thế hả?" Miêu Miêu nhướng mày: "Có thể ship không?"

"Hơn 500 tệ là được."

"Gọi đi, tôi mời, họp xong rồi thông báo cho mọi người."

Trợ lý vội vàng gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi đã hiểu, sẽ không chậm trễ công

việc!"

"Ừm."

Miêu Miêu nhận giấy tờ, đi nhanh về phía phòng họp.

Mùa đông trời tối rất sớm, vừa ra khỏi phòng họp, trời đã tối đen.

Trong nháy mắt đó, Miêu Miêu chỉ cảm thấy mờ mịt.

Rõ ràng còn nhiều công việc phải xử lý như vậy, chuyện lớn chuyện bé phải sắp

xếp nhanh chóng, nhưng giờ phút này trong đầu cô lại trống rỗng.

Người đó... chắc không còn ở đó nữa rồi nhỉ?

Cô nghĩ sức kiên nhẫn luôn có hạn.