Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1162



"Tổng giám đốc Miêu, ở đây có giấy tờ cần ngài ký tên."

"Đi thôi, đến văn phòng tôi." Đi ngang qua bên cửa sổ, cô vẫn không nhịn được

nhìn thoáng qua phía ngoài, hàng dài người xếp hàng trước quán cà phê đã biến

mất, cửa hàng đã đóng chặt, chỉ còn ngọn đèn cổ le lói dưới mái hiên.

Lạnh lẽo vắng vẻ.

Cô thu lại ánh mắt, không nhìn nữa.

Tăng ca đến 9 giờ, Miêu Miêu mặc áo khoác, xách túi ra về.

Tầng khác vẫn còn người tăng ca, cho nên nhìn tổng thể cũng không quạnh quẽ

lắm, ngược lại đèn đuốc sáng trưng.

Miêu Miêu ra khỏi cửa tập đoàn, một cơn gió lạnh ập vào mặt, cô theo bản năng

quấn chặt áo khoác, bước nhanh chân về phía xe.

Mới vừa lấy chìa khóa ra, đột nhiên, một bóng người xông lên, giơ tay đặt lên

cửa xe, vây cô lại.

"Sao anh vẫn ở đây?"

Thẩm Xuân Hàng cười: "Đợi người."

Miêu Miêu nhíu mày.

"Vì sao buổi chiều không tới?"

Cô đang chuẩn bị mở miệng, người đàn ông lại giành trả lời trước: "Anh biết,

em bận."

Từ bận chuẩn bị bật ra khỏi miệng, Miêu Miêu lại phải nuốt về.

"Không sao. Em làm rất tốt!"

Miêu Miêu: "?" Đùa cái gì không biết?

"Bảo em đứng yên một chỗ, anh sẽ bước một trăm bước đến bên em, em quả

nhiên đứng yên không động đậy, đợi anh đi tìm. Rất tốt, bây giờ coi như em đã

đồng ý, dù sao em cũng nên làm vậy."

"... Anh tránh ra."

Thẩm Xuân Hàng đứng thẳng, thu tay lại.

Miêu Miêu xoay người kéo cửa xe, rầm —

Bị người đàn ông đóng lại.

Cô: "?"

"Ngày mai anh vẫn tới, chú ý an toàn." Nói xong, không dây dưa nữa, xoay

người rời đi.

Tới đột ngột, đi cũng tiêu sái, Miêu Miêu vuốt mày, không biết anh muốn làm

gì.

Quả nhiên, ngày hôm sau Thẩm Xuân Hàng lại xuất hiện.

Ngày thứ ba cũng thế.

Liên tục một tuần, ngày thứ bảy tăng ca cũng không gián đoạn.

Miêu Miêu vừa tức vừa buồn cười: "Alo, anh còn thấy chưa đủ sao?"

"Chạy xong một trăm bước mới xong, mà quyền quyết định trong tay em."

"Anh làm chủ tịch cũng nhàn quá nhỉ?"

"Công ty mới mời giám đốc chuyên nghiệp, cho nên anh sẽ rảnh một thời gian

dài. Suy cho cùng, một trăm bước, không phải số lượng nhỏ."

Miêu Miêu: "..."

Một trăm bước chân của Thẩm Xuân Hàng cuối cùng cũng nhìn thấy chút hy

vọng trong một đêm mưa.

Miêu Miêu nhìn người nào đó trước mặt bị xối như con gà bị rơi vào nồi canh,

ngoài kinh ngạc, cũng chỉ biết bất đắc dĩ: "Anh bị ngốc à? Không biết chỗ trú

sao?

Chương 1138: Phiên ngoại Hàng Miêu: Cuối cũng thành người thân

"Nếu anh trú, không phải sẽ không có hiệu quả sao?"

"Hiệu quả gì?"

"Em mắng anh ngốc, là vì em quan tâm anh."

Miêu Miêu bĩu môi, quay người sang hướng khác, che khuất người lại: "Khuya

rồi, về đi, sau này đừng đến nữa."

"Về thì anh chấp nhận; không đến anh từ chối." Nói xong, không đợi Miêu

Miêu tỏ thái độ, xoay người đi luôn.

"Này — anh đứng lại!"

Thẩm Xuân Hàng dừng chân.

"... Anh không có dù, tôi đưa anh qua chỗ để xe, dừng chỗ nào?"

"Không lái xe."

"?"

"Anh không lái xe." Người đàn ông lặp lại.

Miêu Miêu vô cảm: "Chẳng lẽ đây cũng là cái anh gọi là hiệu quả?"

"Một phần là vậy, nhưng cũng không hẳn. Chủ yếu là... Khụ... Cổng ra vào tập

đoàn em quá nghiêm, không phải xe của nhân viên không cho đỗ."

"Ngoài chuyện xe, tôi nhớ rõ người không liên quan cũng không được vào..."

"Cho nên anh trèo tường."

"?!" Bây giờ Miêu Miêu mới để ý tóc anh hơi rối, quần áo có nếp gấp, ống quần

còn dính đất.

"Thẩm Xuân Hàng, thật ra anh không cần —"

"Dừng! Sao không cần?" Anh mở miệng cắt lời: "Anh vui."

Miêu Miêu không còn lời nào để nói.

Cuối cùng, cô thu dù lại, lái xe đi luôn.

Người đàn ông bung dù đứng dưới mưa, nhìn theo cô càng đi càng xa, cuối

cùng biến mất khỏi tầm nhìn.

Thẩm Xuân Hàng gió mặc gió, mưa mặc mưa, bị bảo vệ cổng bắt được ba lần,

cảnh cáo vô số lần, nhưng hôm sau vẫn thấy anh cao lớn đàng hoàng, phong độ

nhẹ nhành đứng dưới lầu.

Cuối cùng Thẩm Loan phải đánh tiếng với phòng bảo vệ, anh mới không bị rơi

vào hoàn cảnh xấu hổ, bị bắt đến cục cảnh sát.

Hai giờ sáng "Mật Đường" vẫn đông khách.

Cánh cửa mạ vàng truyền ra âm thanh u ám, ồn ào náo động.

"Chủ tịch Vương uống chậm thôi, rượu này phải nhấm nháp mới ngon."

"Thế ư? Chị Đàm đã mở miệng, vậy lấy thêm hai chai!"

Người phụ nữ ngước nhìn, híp hờ hai mắt: "Nửa tháng không tới, chủ tịch

Vương vẫn hào phóng như vậy."

Một câu khen nịnh nọt người đàn ông cười ha ha.

Lệ Hiểu Đàm vòng qua bàn, làn gió thơm cuốn theo, xoay người đến bàn tiếp

theo —

"Ông chủ Trương quý nhân bận nhiều việc, hôm nay khó có dịp đến đây, Tuyết

Lệ, thay chị tiếp đóm khách cho tốt, đừng lề mề!"

"Yên tâm đi, chị Đàm." Giọng nói yêu kiều, uyển chuyển động lòng người.

Thiên hạ đồn thổi "Mật Đường" có ba cái nhất: Rượu quý nhất, các em đẹp

nhất, còn có bà chủ quyến rũ động lòng người nhất.

"Rượu" và "em gái" rất nhiều, nhưng Lệ Hiểu Đàm chỉ có một.

Cô một đường thuận lợi mọi bề, dính trước chọc sau, lại đáng chết hấp dẫn mọi

ánh nhìn.

Các cô gái trẻ có lẽ xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mặt mày tổng thể lại thiếu chút ý

nhị.

Tuổi tác lớn một chút, ý nhị có, nhưng lại không đủ cuốn hút.

Nhưng Lệ Hiểu Đàm lại khác, cô đủ nộn đủ mỹ, còn các cô gái trẻ lại không có

chút ý vị này.

Là từ kinh nghiệm tích lũy, sóng gió chồng chất mà thành.

Đôi mắt cười như không ấy chỉ cần khẽ nhấc là có thể hấp dẫn vô số người

muốn tìm tòi nghiên cứu chuyện xưa sâu trong đó.

"Chị Đàm tới rồi!"

"Tháo trang sức chuẩn bị tan tầm sao?"

"Ở đây chị có chỗ —"

Vào hậu trường, các cô gái nhỏ dưới trướng bắt đầu ríu rít, mồm năm miệng

mười.

Tẩy trang xong, Lệ Hiểu Đàm mặc áo gió, cột chắc đai, mới quay đầu nói với

quản lý mới nhận chức: "Để ý nửa buổi sau, có việc thì gọi cho tam ca, cậu ấy

biết xử lý."

"Yên tâm đi, chị!"

"Ừm, đi trước đây."

Mới ra "Mật Đường", một cơ gió lạnh ập vào mặt.

Lệ Hiểu Đàm quấn chặt áo khoác, dẫm giày cao gót rời đi.

Mới ra đầu hẻm, một chiếc G to màu đen phanh gấp trước mặt cô, tiếng phanh

xe vô cùng chói tai.

Lệ Hiểu Đàm lui về sau nửa bước mới đứng vững, nhìn qua cũng không ngạc

nhiên lắm.

Cửa sổ xe nửa nửa, lộ ra gương mặt đẹo trai tục tĩu của người đàn ông, đáng

tiếc, vẻ mặt bây giờ của anh không tốt lắm, bá đạo hung hãn.

"Lên xe."

"Tam gia rảnh thế sao?" Cô khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung.

Hồ Chí Bắc nhíu mày: "Tôi không muốn nói lại lần hai."

Người phụ nữ than nhẹ, vòng sang bên kia, mở cửa ghế phụ, ngồi vào.

Đây là ưu điểm của người phụ nữ thành thục.

Đối mặt với người đàn ông cũng khôn khéo, cô vĩnh viễn biết phải thế nào mới

đúng mực, khi nào nên cứng, khi nào nên mềm.

Hồ Chí Bắc quay đầu, lập tức lái xe ra vùng ngoại ô.

Ở đây ông có một căn biệt thự, là nơi hai người hay gặp nhau.

Sau khi vào cửa, không một câu vô nghĩa, chỉ cười với nhau một cái rồi lao vào

nhau như củi khô gặp lửa.

Từ phòng khách thiêu vào phòng ngủ, lại từ phòng ngủ châm đến ban công,

cuối cùng phòng bếp, toilet...

Đảo mắt đã đến 2 giờ, Hồ Chí Bắc ôm cô nằm xuống.

Giờ phút này thể xác và tinh thần của người đàn ông đều được thỏa mãn, sắc

mặt cũng không khí chịu như vừa rồi.

Nói chuyện từ từ: "Em suy nghĩ đến đâu rồi?"

"Cái gì đến đâu?" Người phụ nữ khảy sợi tóc, có vẻ không chút để ý.

Hồ Chí Bắc nhíu mày, rồi lại cố kỵ cái gì, thở sâu cố kìm xuống: "Lần trước đã

nhắc qua với em, đổi sang làm cái khác. Trong tay Thẩm Loan có nhiều sản

nghiệp như vậy, em lại là dì nhỏ của nó, tìm đại một vị trí nào đó cũng tốt hơn

Mật Đường."

"Sao anh không nói luôn em nên đi theo anh không cần là tốt nhất?"

Hồ Chí Bắc khóe miệng nhiễm ý cười, hiển nhiên ông ta càng thích đáp án này:

"Nếu em nguyện ý, anh hoan nghênh hai tay hai chân."

"Anh coi em là cái gì chứ? Bạn tình? Hay là tiểu tam?" Giọng nói nhẹ như

không, nghe chủ như câu bông đùa.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện sự hờ hững dưới đáy mắt người phụ

nữ.

"Nói bừa cái gì vậy? Anh không có vợ, sao em lại là tiểu tam được."

Lệ Hiểu Đàm gỡ tay anh ra, tự ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo: "Em sẽ không rời

Mật Đường. Anh chấp nhận, chúng ta tiếp tục; không chấp nhận..."

"Sao?" Người đàn ông lạnh giọng, sự dịu dàng trước một giây đó không còn sót

lại gì.

"Thì chia tay."

"Lệ Hiểu Đàm, em đang ngoan cố cái gì chứ?! Mật Đường là chỗ cho phụ nữ

đứng đắn sao?! Rõ ràng em có cơ hội nhảy ra, vì sao không tranh thủ?!"

Cô đã cài xong cúc áo cuối cùng, xuống giường đứng yên, nhìn anh từ trên cao

xuống, khóe miệng từ từ cong lên--

"Thứ nhất, em không ngoan cố, em rất tỉnh táo, cũng rất lý trí."

"Thứ hai, em vốn dĩ là con đàn bà không đứng đắn, mời anh lau mắt nhìn cho

rõ."