Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 238



"Có ý gì?" Thẩm Loan ngước mắt nhìn anh.

Quyền Hãn Đình: "Vật về tay chủ."

"Tôi đã đưa cho Thất gia."

Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn: "Tôi nói là vật về tay

chủ!"

Bốn chữ cuối cùng bị anh cố tình nhấn mạnh, Thẩm Loan nhướng mày.

Vật về tay chủ?

Chẳng lẽ...muốn cô lấy về trả cho Thẩm Khiêm?

Có vẻ như đã nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Loan, Quyền Hãn Đình cho cô một

ánh mắt khẳng định.

Nhưng...

Vì sao?

Không phải là Lục Thâm muốn à? Cho dù muốn trả, trực tiếp đưa Thẩm Khiêm

là được rồi, vì sao muốn qua tay cô?

Đè sự nghi ngờ lại mà không đề hỏi tới, cuối cùng Thẩm Loan vẫn quyết định

nhận lấy.

Nếu Quyền Hãn Đình đưa, cô cũng không sợ Lục Thâm tới cướp.

Cho dù muốn cướp, anh ta cũng không có lá gan đó!

Trước khi xuống xe, cô nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người đàn ông truyền

đến từ phía sau.

"Về sau nếu cần giúp đỡ cứ trực tiếp tìm tôi, đừng đến Paris Night nữa. Đó

không phải quán bar bình thường, hiện tại em vẫn chưa thể trêu vào."

Nửa câu đầu khiến cho hô hấp của Thẩm Loan căng thẳng, sau khi nghe xong

nửa câu sau, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Xoay người nhìn thẳng: "Chú sẽ giúp tôi à?"

"Sẽ."

"Cho dù tôi không thể trả cho chú thứ chú muốn?"

Người đàn ông cười khẽ: "Hiện tại không thể, không có nghĩa là về sau cũng

không thể." Anh đã nhận ra, với Thẩm Loan không thể nóng vội, chỉ có thể

chậm rãi tới gần từng bước một, vậy cô mới không giống một con nhím bị dọa,

hoặc là chạy trốn, hoặc là xù gai đâm người.

"Nếu việc của tôi chú cũng không giúp được thì sao?"

"Vậy những người khác cũng không giúp được." Kiêu căng ngạo mạn, nhưng

Quyền Hãn Đình như vậy giống như tỏa sáng, đâm vào trong mắt Thẩm Loan.

"Được," Cô nói: "Tôi nhớ rồi."

"Ngoan."

"..."

Vừa mới trở về công ty đã đụng phải Miêu Miêu bước đi vội vàng, vẻ mặt

hoảng loạn.

"Cám ơn trời đất! Tổng giám đốc Thẩm, ngài đã trở lại!"

"Có chuyện gì?"

"Khoảng hai mươi phút trước, một đoàn đội kế toán đột nhiên đến đây, bảo chị

Thái giao ra tất cả ghi chép tài vụ của công ty ra, nói là muốn...thanh toán phá

sản."

Ánh mắt Thẩm Loan tối xuống: "Người đâu?"

"Còn ở văn phòng."

"Đi, đi xem thử."

Trái tim lửng lơ ở giữa không trung của Miêu Miêu đột nhiên yên ổn lại, ngay

lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nhấc chân đuổi theo.

Thua người không thua khí thế!

...

"Tôi nói, chờ tổng giám đốc trở về, sau khi cô ấy đồng ý tôi mới có thể giao các

tư liệu liên quan ra, trước đó thì các người có thể chờ, cũng có thể đi." Thái Vân

đối mặt với bảy tám người đàn ông, một mình khí thế giữ cửa, vạn người khó

qua, sống lưng thẳng tắp, cố gắng nói lý.

"Giám đốc Thái, đây là mệnh lệnh từ cấp trên của tập đoàn hạ xuống, cô phải

hiểu rõ!" Người cầm đầu ưỡn cái bụng bia tròn xoe, gần như là gào lên.

Một đám người bọn họ đã khuyên can mãi, mất gần nửa giờ, nhưng giám đốc

tài vụ nho nhỏ này thế nhưng dầu muối không ăn, năm lần bảy lượt làm khó bọn

họ.

Mặc cho đối phương hung thần ác sát, Thái Vân vẫn không hề sứt mẻ, chẳng sợ

lúc người đàn ông kia nói còn phun nước bọt đến trên mặt cô ấy cũng không

tránh không né, giống như lùi một bước sẽ thua!

"Tôi mặc kệ tập đoàn hay không tập đoàn, tôi chỉ biết, Minh Á là do tổng giám

đốc Thẩm quyết định. Không được cô ấy cho phép, các người nằm mơ mới có

thể kiểm tra riêng!"

"Tôi nói này, rốt cuộc cô có hiểu rõ tình huống hay không vậy? Tôi đã lặp lại rất

nhiều lần, là tập đoàn phái chúng tôi đến kiểm tra công ty quảng cáo Minh Á, cô

mở miệng ngậm miệng đều là "kiểm tra tài chính riêng tư", không nghe hiểu

tiếng người à?!"

"Kẻ không hiểu rõ tình huống là các người ấy! Tổng giám đốc chưa về thì

không giao giấy tờ, chỉ đơn giản như vậy thôi!" Giọng của Thái Vân không to

hơn so với người đàn ông, nhưng từng câu từng chữ đều mạnh mẽ.

Sắc mặt của đối phương hung ác: "Có tin tôi..."