Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 239



Thái Vân cười lạnh: "Ông định làm gì?"

"Tôi có thể sa thải cô ngay bây giờ!"

"Vậy à? Tôi là giám đốc tài vụ của Minh Á, chỉ có tổng giám đốc Thẩm mới có

thể quyết định tôi đi hay ở, anh là cái thá gì?"

"Cô!" Người đàn ông khó thở, giơ tay muốn vung lên.

Thái Vân lạnh giọng trả lời: "Mời chú ý đến lời nói và việc làm của anh, ở đây

có camera theo dõi khắp nơi, chỉ cần anh dám đánh, tôi dám kiện, không tin thì

cứ thử xem!"

Người đàn ông bị giọng nói cất cao bất ngờ của cô ta dọa run người, đối diện

với ánh mắt không hề sợ hãi của Thái Vân, ông ta bỗng nhiên hoàn hồn, nhớ

đến ý định hôm nay, tay đang giơ lên cao ngay lập tức cứng đờ giữa không

trung.

Lặng ngắt như tờ, trường hợp vô cùng xấu hổ.

Thái Vân giống một nữ tướng quân mặc áo giáp, cầm vũ khí, mà người đàn ông

và đoàn đội kế toán ông ta mang đến nghiễm nhiên là nhóm bại quân bị đánh

cho tơi bời.

Mặc kệ anh người đông thế mạnh, tôi lấy ít thắng nhiều.

Đúng lúc này.

"Khách của tập đoàn đến sao có thể đứng? Giám đốc Thái, Miêu Miêu, đi rót

mất cốc nước mang đến đây."

"Tổng giám đốc Thẩm!" Mắt Thái Vân sáng ngời.

Miêu Miêu liếc cô ấy một cái, Thái Vân lập tức giấu đi gương mặt tươi cười,

giống hệt như được thao tác bằng máy tính, nhẹ nhàng không tốn sức chút nào,

khiến mấy người đàn ông cao lớn nhìn mà sửng sốt.

"Vừa rồi là chúng tôi sơ sót, các vị ngồi chờ một lát." Nói xong, đưa Miêu Miêu

rời đi, thật sự đi rót nước cho bọn họ.

"Ngồi đi chứ." Thẩm Loan chỉ vào sô pha đối diện, cười tươi.

Người đàn ông cầm đầu nhìn kỹ cô hai cái, có thể làm nhân viên cấp dưới nghe

lời đến thế, làm lơ cả mệnh lệnh của cáp trên, cô ba nhà họ Thẩm này xem ra

cũng không phải là cái "Giàn hoa" vô dụng như mọi người đồn đãi.

Theo quy tắc tiên lễ hậu binh, đối phương đã lui một bước, người đàn ông cũng

không tiện làm trò, dĩ nhiên là vô cùng thiện ý ngồi xuống.

Mấy người khác dường như cũng do ông ta cầm đầu, thấy thế cũng ngồi xuống.

Thái Vân và Miêu Miêu nhanh chóng rót trà ngon bê lên cho mấy người, sau đó

liếc nhau, cung kính lùi về hai bên Thẩm Loan.

Hai phe ngồi hai bên đối diện, ở giữa là một chiếc bàn trà pha lê, mơ hồ hiện ra

thế giằng co.

Thẩm Loan cười nói: "Vừa rồi tiếp đãi không chu đáo, mong mấy vị đây thông

cảm."

"Tổng giám đốc Thẩm khách khí, tôi là tổ trưởng tổ thanh toán tài sản ở bộ tài

vụ của Minh Đạt, Vương Uy."

"Tổ trưởng Vương," cô cười cười: "Ông bày trận lớn như vậy, không biết là có

việc gì?"

"Nếu tổng giám đốc Thẩm hỏi, tôi cũng không giấu giếm, ăn ngay nói thật."

Thẩm Loan gật đầu, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.

"Mấy năm nay Minh Á lỗ lã liên tục, thu không đủ chi, đối với tập đoàn mà nói

đã trở thành một gánh nặng không nhỏ, vốn định để cho công ty khác nhận lấy,

thu mua cũng được, gộp lại cũng được, tóm lại, tập đoàn không định tiếp tục giữ

gìn một công ty con như vậy. Mấy năm nay cũng đã lục tục gặp qua một số

người mua, có điều ra giá quá thấp, tập đoàn không muốn bán rẻ cho nên vẫn

chần chừ, lùi lại tới tận hôm nay."

Ý cười của Thẩm Loan không thay đổi: "Cho nên bây giờ đã tìm được người

mua thích hợp à?"

"Vẫn chưa. Tập đoàn muốn trực tiếp tuyên bố phá sản, cho nên phái tôi dẫn

đoàn đội kế toán đến đây hoàn thành công tác thanh toán. Hiện tại, tôi đã giải

thích tiền căn hậu quả thật sự rõ ràng, không biết tổng giám đốc Thẩm có thể để

nhân viên giao sổ sách tài vụ mấy năm qua ra, và giải quyết tư liệu liên quan

cần thiết không?"

"Chỉ sợ là không."

Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, giọng điệu lạnh xuống: "Đây là quyết sách

của tập đoàn, mong ngài không làm khó tôi."

Ánh mắt Miêu Miêu căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Thái Vân cũng căng thẳng lên, treo lơ lửng giữa không trung, nửa vời.

Lại nghe được Thẩm Loan thong dong mở miệng.

"Không phải tôi cố ý làm khó, mà là quyết sách này quá bất ngờ, đến mức làm

tôi không thể không nghi ngờ tính chân thật và hợp lý của nó, cho nên, tôi cần

có thời gian chứng thực."