Trong phòng sách ở tầng hai, Thiệu An Hành vén rèm cửa ra, vừa hay nhìn thấyhai bóng lưng, một đứng một ngồi.Sau đó, vô thức cười lớn."Lão Ngũ đang xem cái gì vậy?" Hồ Chí Bắc đi tới.Thiệu An Hành nghiêng người nhường một phần vị trí cho anh ta."Đang làm cái gì vậy?""Câu cá."Hồ Chí Bắc phun ra một câu, cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Tiểu Vân còn có thểnhàn rỗi thoái mái thế này sao?"Sao anh ta lại không biết?Trong ấn tượng của anh ta Lăng Vân là một cool boy độ chảnh thì phải lên đếntrời, không nhiều lời, thân thủ tốt, thú tiêu khiển hàng ngày của cậu ta chỉ cósúng và bao cát, thật sự chưa thấy cậu ta câu cá bao giờ.Thiệu An Hành hạ khóe miệng xuống: "Tham gia náo nhiệt không cần mấy kỹthuật đó.""?""Thẩm Loan làm mẫu, tiểu Vân thì chẳng câu được con nào."Hồ Chí Bắc đã hiểu, thằng nhóc này đang cố gắng phân cao thấp."Kệ bọn họ đi, có thể ăn uống, có thể ngủ mới là đãi ngộ nên có của ngườibệnh.""Tam ca, anh đến đây xem..."Hồ Chí Bắc không nói gì, vỗ vỗ vai Thiệu An Hành: "Đi thôi, lão Lục đanggọi.""Ừm."Lúc Thiệu An Hành bỏ rèm cửa xuống, Lăng Vân và Thẩm Loan cứ đứng nhưvậy đã bắt đầu cảm thấy không hài lòng, bắt đầu cãi nhau, một người thì còn trẻcon ngây thơ, một người thì không nói lời nào.Quả nhiên, trẻ em thiểu năng có rất nhiều niềm vui...."Tóm lại, không phải kỹ thuật câu cá của tôi có vấn đề, là đám cá này khôngbiết tốt xấu!" Tranh luận cả nửa ngày, Lăng Vân vẫn quả quyết.Thẩm Loan nhìn chằm chằm anh ta như một kẻ ngốc, sau đó, dứt khoát xoayngười vào trong nhà.Phải! Muốn câu cá thì câu đi, người và nấm không phải cùng một loại vật,không có cách nào kết nối được.Lăng Vân cứ đứng ở hồ, trước khi mặt trời lặn xuống cậu ta cuối cùng cũng thuhoạch được một con cá đầu tiên do một tay câu cá mới đích thân câu được.Ừm.Là một con, có hơi bé.Lăng Vân: "Nên kho hay hấp?"Thẩm Loan ầm thầm dơ tay ra so sánh, còn không dài bằng một nửa bàn tay củacô.Lăng Vân nghiêng đầu, một khuôn mặt búp bê vui mừng, tóc mái trước trán rẽđôi, để lộ trán ra.Đôi mắt đen đơn thuần, tập trung cao độ, phát sáng như pha lê, giờ phút nàychứa đựng một chút mù mờ chẳng hiểu gì. Cậu bé nhỏ một với đôi môi đỏ hàmrăng trắng."Có vấn đề gì không?" Không thì rán lên ăn cũng được.Thẩm Loan thật sự không nhịn nổi, đưa tay vò đầu cậu ta một cái, chất tóc suônmượt, chạm vào rất trơn tay."?" Ánh mắt Lăng Vân càng trở lên mù mờ.Người phụ nữ cười nhẹ: "Tốt nhất cậu vẫn nên thả nó đi.""Vì sao?""Quá bé, nhiều xương.""...Ồ. Chuyện đó, sao cô lại xoa đầu tôi?"Bình thường rất ít khi nghe thấy cậu ta nói nhiều như vậy, Thẩm Loan nhếchmày, nhưng lại không cảm thấy ngạc nhiên, vẫn còn nhớ lần đầu tiên hai ngườigặp nhau, trước gian hàng đồ dùng hàng ngày trong siêu thị, đầu nấm nhỏ nàycòn chủ động nhắc nhở cô lấy nhầm đồ lót size nhỏ, kết quả lại bị cô trêu đùa.Dường như Lăng Vân trong ấn tượng của cô và chàng trai trẻ lạnh lùng kiệmlời, tàn nhẫn trong kiến thức tổng hợp của mọi người có khác biệt rất lớn."Bởi vì cậu quá đáng yêu." Thẩm Loan cười hi hi.Chàng trải trẻ ngây ra trong chớp mắt, hai gò má cũng hơi đỏ lên, ánh mắt nhưphủ một lớp sương mù, giống như một con nai ngơ ngác đi lạc trong rừng sâu.Thẩm Loan lại ngứa tay, đưa tay lên véo má cậu ta một cái.Lăng Vân: "?""Thật đáng yêu."Bỗng dưng, cần câu của cô động đậy, Thẩm Loan lập tức thu dây, một con cámè hoa văng ra ngoài, đuôi vẫy vẫy trên không trung.Thẩm Loan: "Còn ngây ra đấy làm gì? Mau đến giúp tôi.""Hả? Ồ!"Lăng Vân nhanh chóng giúp đỡ, hai người hiệp lực mới gỡ được con cá mè hoađó cho vào trong thùng."Bây giờ có thể trả lời câu hỏi vừa nãy của cậu rồi." Cô nói."Cái gì?" Chảng trai suy nghĩ, IQ của cậu ta hôm nay có vẻ không đủ dùng.Thẩm Loan: "Vừa nãy cậu hỏi kho hay hấp, bây giờ có thể nói cho cậu biết rồi.""Vậy... kho hay hấp?""Cả hai đều không.""Hả?" Sự mơ hồ lại quay trở lại với đôi mắt đen trẫm tĩnh kia."Bởi vì, nấu canh chua là được." Nếu như không hấp cũng không kho.Nói xong, cô phủi phủi tay, thu cần câu, xoay người rời đi.Lăng Vân nhìn bóng lưng rời đi của cô, sau đó mới kịp phản ứng, chỉ chỉ vàochiếc thùng nhựa ở dưới chân: "Này, cá của cô..."Thẩm Loan không hề quay đầu lại, cũng không dừng bước, chỉ xua xua tay: "Cứcoi như đó là cá của cậu đi."Lăng Vân im lặng, nhìn con cá mè hoa trong thùng, vì không gian hơi chật hẹpnên nó phải cuộn mình lại, rồi lại nhìn sang cái thùng còn lại, con cá trích trongthùng của cậu ta bơi đi bơi lại, không hề có một chút cảm giác chật trội nào.Đúng là không có so sánh thì không có tổn thương.Ánh mắt lướt qua hướng mà người phụ nữ vừa rời đi, sớm đã không nhìn thấybóng Thẩm Loan đâu rồi nhưng Lăng Vân vẫn ngơ ngác xoa xoa đầu và má củamình, hai chỗ này đều là chỗ mà Thẩm Loan vừa chạm vào.Có hơi nóng....Bữa tối ăn cá, cá mè hoa.Tam gia Hồ Chí Bắc thần thông quảng đại trực tiếp gọi một đầu bếp đến, nửatiếng sau, canh chua ra lò.Thẩm Loan ngồi trên ghế sô pha, vừa xử lý văn kiện vừa phải nhịn mùi thơm từtrong bếp bay ra.Lăng Vân ngồi trên xe lăn, cúi đầu thu dọn dụng cụ câu cá, thái độ nghiêm túc,chăm chỉ so với lúc lau súng không có gì khác biệt lắm."Mùi gì vậy? Thơm quá..." Hồ Chí Bắc từ trên tầng hai xuống, tiếp sau đó làQuyền Hãn Đình, Thiệu An Hành và Sở Ngộ Giang."Canh chua?""Có hơi đói rồi."Thẩm Loan nhìn thấy mọi người đều đã đông đủ, bỏ máy tính xuống, trực tiếpđi vào trong nhà ăn, vừa bước được một bước thì bị Quyền Hãn Đình kéo lạiphía sau.Hôm nay cô mặc một chiếc áo cotton dáng ngắn, cổ áo là dây thun, khoét chữ V,lúc bị Quyền Hãn Đình kéo lại, dây thun co lên làm cả chiếc áo co lên để lộ ravòng eo mảnh khảnh trắng trẻo của cô, nhìn thoáng qua một cái không thấy bấtkỳ phần mỡ thừa nào.Quyền Hãn Đình đứng đằng sau không nhìn thấy, Hồ Chí Bắc và Thiệu AnHành đứng bên cạnh cũng không chú ý, nhưng Lăng Vân lại đúng ở phía đốidiện, hơn nữa còn ngồi trên xe lăn, tầm nhìn vốn đã thấp hơn bình thường.Lúc Thẩm Loan bị kéo lại, cậu ta lại vừa hay ngước mắt lên, không có bất kỳchuẩn bị gì đã nhìn thấy một màn như vừa rồi.Ánh mắt hơi lóe lên, nhiệt độ truyền nên hai má, anh ta hoảng loạn di chuyểntầm mắt.Mọi thứ chỉ là xảy ra trong chớp mắt, Thẩm Loan giữ chặt áo của mình, sau đóquay đầu lại trừng mắt với Quyền Hãn Đình: "Kéo em lại làm gì""Chạy nhanh quá.""Các anh là người sắt khổng lồ không cần ăn cơm, nhưng em đói rồi!"Yo, đây là đang... cáu kỉnh sao?Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành nhìn nhau một cái, vô cùng sáng suốt quyết địnhkhông ở lại ăn cầu lương."Tam ca, nghe nói anh đã phải bỏ không ít công sức để mời được một đầu bếpđến đây....""Đó là đương nhiên! Từ đời tổ tiên nhà người ta đã là đầu bếp, tay nghề thì khỏiphải nói luôn!"Hai người vừa nói vừa đi vào trong nhà ăn, cứ như vậy mà chuồn đi một cáchvô cùng tự nhiên, sạch sẽ không hề làm bộ.Sở Ngộ Giang sờ mũi, ngước mắt lên nhìn."Khụ..." Lăng Vân ho một tiếng: "Đẩy tôi vào nhà ăn đi."Sở Ngộ Giang: "Nể tình cậu là bệnh nhân, phục vụ cậu một lần."Lăng Vâng cũng không nói cảm ơn, cậu ta cảm thấy người kia là đang già mồm.Sở Ngộ Giang đẩy cậu ta chuyển hướng xe lăn đi về phía nhà ăn.Bỗng dưng, Lăng Vân quay đầu nhìn lại phía sau một cái, Thẩm Loan đã cườihíp mắt khoác cánh tay của Quyền Hãn Đình, còn khuôn mặt Quyền Hãn Đìnhbất lực nói gì đó nhưng trong mắt tràn đầy sự cưng chiều và nuông chiều."Nhìn cái gì?""... Hiện trường làm thịt chó."Sở Ngộ Giang không ngờ dáng vẻ như một tảng băng của Lăng Vân lại có lúcchơi trò ngoan cố.Hừ, thật ghê gớm!Tay nghề của đầu bếp thật sự rất giỏi, một món canh chua bình thường đơn giảnlại được anh ta làm thành một món vô cùng ngon.Dù sao thì chút canh cuối cùng cũng bị Hồ Chí Bắc đưa hết vào trong bụng.Đêm khuya.Quyền Hãn Đình không đợi được đè Thẩm Loan lên giường, không nói hai lờiliền gặm lung tung."A... anh uống thuốc chưa vậy?""Nói lại một lần nữa thử xem." Người đàn ông chống người lên, ánh mắt xaxăm nhìn cô, hiện lên một vẻ mặt nguy hiểm.Thẩm Loan bĩu môi: "Nếu không thì sao anh lại kích động như chọi gà vậy?""Thiếu vắng lâu như vậy, còn không cho anh lấy lại cả gốc lãi?" Quyền HãnĐình hừ lạnh."...""Cứ cho là không uống thuốc, cũng có thể làm cho em ngoan ngoan nghe lời, cótin không?"Thẩm Loan xì nhẹ một tiếng, xem thường.Tiếp sau đó, người đàn ông trực tiếp dùng hành động thực tế chứng minh cho côthấy cái gì gọi là "nói là làm".Hai má người phụ nữ đỏ ửng lên, đuôi mắt mờ mịt, mấy lần bị đưa lên đến đỉnhđiểm, lại nhanh chóng bị rơi xuống đất, cảm giác đó giống như ngồi tàu lượnsiêu tốc vậy, cho dù là phi lên hay là lao xuống, đều là một trải nghiệm ly kỳ.Thẩm Loan biết anh là đang cố ý— cố ý dụ dỗ cô, hành hạ cô.Túm chặt ga giường, cô khó chịu đến nỗi muốn ngất đi."Anh... khốn nạn!"Trong mắt Quyền Hãn Đình hiện lên một tia gian tà, mỗi động tác đều hoàntoàn mạnh mẽ, dường như là một tư thái cướp bóc.Giống như kim qua thiết mã tướng quân, lại ngang ngược bá đạo như thổ phỉ.Còn Thẩm Loan chính là chiến trường mà anh đang xông pha, đốt và cướp bócđồ của đối phương."Khốn nạn cũng nhận rồi." Người đàn ông cười một tiếng trầm trầm, càng ngàycàng đóng mở lớn, làm càn đến cực điểm.Sau khi kết thúc, Thẩm Loan giống như vừa được vớt từ trong nước ra, cả ngườiđều là mồ hôi, cạn kiệt sức lực.Quyền Hãn Đình hút xong một điếu thuốc, đi từ ban công vào, đang định mởchăn lên nằm xuống, bỗng dưng lại bị một chân thon dài dơ ra đạp thẳng vàongực."Tức giận rồi?" Bàn tay to lớn chuẩn xác nắm lấy chân của cô.Thật là nhỏ.Sao lại dài như vậy chứ?Thẩm Loan mấy lần dùng sức, nhưng vẫn không vùng ra được khỏi tay anh."Anh bỏ tay ra.""Không bỏ. Là do em tự đưa đến cửa, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi."Lòng bàn tay theo mắt cá chân đưa lên trên vuốt vẻ bắp chân sau đó đến bắp đùitrắng như tuyết của người phụ nữ."Bảo bảo, em thật đẹp..." Anh khẽ lẩm nhẩm một tiếng.Ngữ điệu như vậy, thần thái như vậy, Thẩm Loan dùng đầu ngón chân suy nghĩcũng biết anh có ý gì."Em rất buồn ngủ, tối nay đừng giày vò nữa được không?""Em buồn ngủ thì ngủ đi, để anh tự làm."Thẩm Loan: "... Anh gây ra động tĩnh lớn như vậy, em có thể không có một chútcảm giác nào sao?!""Cảm giác gì?" Hai mắt người đàn ông phát sáng.Thẩm Loan mím môi, từ chối trả lời.Người nào đó lại vô cùng hào hứng, Thẩm Loan lại ỡm ờ, hai người lại làm mộtlần nữa.Lần này, Quyền Hãn Đình lại dịu dàng một cách lạ thường, nếu như nói trướcđó là sự tàn phá điên cuồng của cơn bão, vậy thì hiện tại lại nhẹ nhàng như giónhẹ và mưa phùn.Trước khi ý thức mơ hồ, cô nghe thấy người đàn ông nói nhỏ một câu bên tai—"Cho em một bài học, sau này không được phép lấy tính mạng của mình ra đùagiỡn!"Thẩm Loan nhận ra, hóa ra anh vẫn đang tức giận, bụng dạ cũng quá nhỏ nhenrồi.Thẩm Loan lẩm bẩm hai tiếng, vốn dĩ định phản kích lại nhưng lại không nói ratiếng...Đồ xấu xa này!Tỉnh dậy một lần nữa, đã là hai giờ sáng.Thẩm Loan khát nước, theo thói quen lấy cốc nước trên đầu giường, mò cả nửangày cũng không thấy đâu, mới bỗng dưng nhớ ra mình đang ở thành phố Namchứ không phải sơn trang Đông Li, phòng đang ở cũng không phải là phòngchính của cô và Quyền Hãn Đình."Sao vậy?" Nhận thấy sự sục sọi của cô, Quyền Hãn Đình trực tiếp kéo ngườiôm vào trong lòng, nhắm mắt, giọng nói có hơi khàn khàn hỏi thăm."Em muốn uống nước. Anh buông ra, em đi xuống tầng rót cốc nước."Quyền Hãn Đình ngây ra hai giây, sau đó lật người ngồi dậy, không nói hai lời,kéo chăn ra: "Anh đi lấy cho."Thẩm Loan vừa mệt lại vừa buồn ngủ, không tranh giành với anh.Tầng một, phòng bếp."Cậu chủ?"Quyền Hãn Đình quay đầu, chỉ thấy Lăng Vân đang ngồi trên xe lăn cũng đangđi về phía máy lọc nước, trong tay còn cầm một cái cốc không."Nửa đêm khát nước?""Ừm." Chàng trai trẻ gật đầu.Quyền Hãn Đình lấy cốc trong tay cậu ta, rót đến tầm tám phần cốc sau đó đưacho cậu ta: "Uống thuốc chưa?"Lăng Vân: "Uống rồi.""Nhớ uống đúng giờ. Không có tình huống gì đặc biệt, thì mấy ngày này cứngồi xe lăn đi, không được phép xuống đi lại, nghe rõ chưa?""...Vâng." Ngài là cậu chủ, ngài nói gì cũng được.Quyền Hãn Đình lại lấy một cái cốc khác, không định uống, rõ ràng là mang lêncho Thẩm Loan.Ánh mắt Lăng Vân hơi ngây ra, sau đó dừng lại trên vai của Quyền Hãn Đình,hiện lên sát khí: "Cậu chủ cậu bị thương rồi! Tôi đi gọi Sở Ngộ Giang...""Gọi cái gì mà gọi? Quay lại."Lăng Vân lại quay lại, ánh mắt mù mờ chẳng hiểu gì.Trên mặt Quyền Hãn Đình hiếm khi hiện lên một chút khỏ xử, nhưng lại mâuthuẫn với nụ cười trên môi: "Khụ... đây không phải là bị thương."Lăng Vân không hiểu, rõ ràng là bị xước đến rớm máu như vậy, sao lại khôngphải là bị thương?Quyền Hãn Đình không giải thích quá nhiều, lấy cốc nước sau đó trực tiếp biếnmất.Để lại một mình Lăng Vân ngồi trên xe lăn, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ, đórõ ràng là vết thương mà, có một số chỗ còn rơm rớm máu.Ngày hôm sau. Thẩm Loan bị đồng hồ sinh học đánh thức, suy nghĩ một lát, lạinằm xuống ngủ thêm một tiếng nữa.Lúc thức dậy lần nữa, gối bên cạnh đã không còn độ ấm của Quyền Hãn Đình.Cô chậm chạp đi đánh răng rửa mặt, sau đó xuống tầng ăn sáng."Chào buổi sáng đầu nấm nhỏ. Cậu đang ăn món gì đó?" Thẩm Loan đi đếngần.Lăng Vân mấp máy môi, trên miệng còn dính một ít dầu, suýt chút nữa bị sặc."Mì thịt bò?" Thơm thật!Vừa đúng lúc đó bếp trưởng, hậu duệ của Ngự trù quay lại, trong tay còn cầmmột cái muôi, cười híp híp mắt hỏi cô: "Bữa sáng cô muốn ăn gì?"Thẩm Loan: "Giống cậu ta.""Ok, xin đợi một chút."Mười phút sau, một bát mì thịt bò nóng hổi được đưa đến trước mặt ThẩmLoan: "Cảm ơn.""Mời cô dùng thong thả."Thẩm Loan ăn được hai miếng, miếng thịt bò mỏng không bị gây, sợi mì đậmđà, lửa đun vừa phải."Bọn họ đâu rồi?"Cả nửa ngày Lăng Vân mới tiếp lời: "Cô hỏi tôi?""Nếu không thì còn ai vào đây nữa?""...Ồ, trong phòng sách.""Sao cậu không đi."Lăng Vân suy nghĩ một lát: "Cậu chủ nói tôi là bệnh nhân."Thẩm Loan gật đầu: "Đúng thật là không nên lẫn lộn, dưỡng thương cho tốt,chàng trai."Chàng, chàng trai.Hai má Lăng Vân đỏ lên, có chút tủi thân: Thật ra cậu ta không phải...Đến giữa chừng, lúc gắp mì Thẩm Loan không cẩn thận trượt tay, làm dầu dínhlên áo, ngay tại vị trí vạt trước, cô vội vàng lau đi.Dầu không lau được sạch, ngược lại do động tác đơn giản thô sơ của cô mà cổáo hơi trượt xuống, để lộ ra xương quai xanh, lộ ra một vùng da trắng mịn, trắngthì trắng thật nhưng đó cũng là nguyên nhân chính làm cho mấy vết đỏ càng trởlên rõ ràng.Ánh mắt Lăng Vân hơi khựng lại.Bị thương rồi?Cậu chủ đánh?Cậu ta đang định mở miệng hỏi cho rõ ràng thì ai mà biết được Thẩm Loan lạibuông đũa xuống không ăn nữa.Lời còn chưa nói ra lại phải nuốt vào trong bụng.Tối hôm qua cậu chủ và cô ấy xảy ra tranh chấp sao?Không nghe thấy một tiếng cãi nhau, đánh nhau nào.Thôi vậy, lát nữa hỏi đám Sở Ngộ Giang..."Tiểu Vân, cậu làm gì mà cứ ngồi thờ thẫn trong phòng khách vậy?" Không bậtti vi, không nghịch điện thoại, đến thứ yêu quý nhất là súng cũng không thấylau, lẽ nào...Không câu cá lại biến thành suy ngẫm về đời người?Thiệu An Hành nhếch mày nhìn sang Hồ Chí Bắc, hai người nhìn nhau."... Cậu chủ bị thương rồi." Lăng Vân bỗng dưng mở miệng."Bị thương?!""Bị từ bao giờ?!"Hai người đều hoang mang.Lăng Vân: "Tối hôm qua.""Bị thương ở đâu?"Anh ta đưa tay chỉ lên vai, sao đó lại vẽ một vòng tròn, ý là bảo một khoảngnày.Lăng Vân không biết nói dối, nhưng hôm nay sắc mặt của lão Lục thật sự rấthồng hào, không có bất cứ biểu hiện nên có của một người sau khi bị thương."Khụ... cậu nói rõ ràng xem nào." Hồ Chí Bắc ngồi trên ghế sô pha, nhìn cáiđiệu bộ này rõ ràng là muốn hỏi rõ ràng, đôi năm rõ mười: "Tối qua mấy giờcậu phát hiện ra?""Nửa đêm, hai giờ ba mươi hai phút.""Từ vết thương có thể phán đặc biệt đoán ra được là loại vũ khí sắc bén nàokhông?"Lăng Vân nhớ lại tối hôm qua: "Miệng vết thương rất nhỏ, không sâu, giốngnhư bị vật gì đó quẹt phải còn để lại mấy vết, khá là dài.""Mấy vết?""Ừm."Hồ Chí Bắc nhếch mày, bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó, biểu cảm trở lên hơi phứctạp: "Cậu thử nghĩ kĩ lại một lần nữa, có phải có bốn vết xước cạnh nhau."Lăng Vân gật đầu.Đến đây, Thiệu An Hành cũng đã hiểu, ánh mắt hiện lên một chút khó nói.Còn Lăng Vân vẫn đang trong trạng thái mơ hồ rối loạn."Khụ..." Hồ Chí Bắc ho nhẹ một tiếng, lời nói thấm thía: "Tiểu Vân à, cậu cũngmười sáu tuổi rồi, đúng không? Mấy chuyện này của người lớn, cũng cần phảidần dần hiểu biết rồi, nếu không sau này lại gây ra mấy chuyện cười như thếnày nữa thì không hay chút nào.""Hiểu cái gì?""Chính là... chuyện đàn ông và phụ nữ..." Hồ Chí Bắc nháy mắt ra hiệu, các bộphận trên cả khuôn mặt đều đang muốn truyển đạt cùng một tin tức— chỉ hiểumà không diễn đạt được.Ông ta thẳng thắn thì thẳng thắn thật, nhưng da mặt vẫn chưa dày đến mức đemloại chuyện này ra giảng giải.Vì thế Lăng Vân vẫn trong tình trạng kiến thức nửa vời: "Tam gia, rốt cuộc ngàimuốn nói gì? Đàn ông và phụ nữ, sau đó thì sao?"Hồ Chí Bắc: "..."Lăng Vân lại chuyển hướng sang Thiệu An Hành: "Ngũ gia?""Khụ... khoảng thời gian trước, không phải cậu lấy máy tính của Sở Ngộ Giangxem một đoạn video sao? Chính là loại chuyện diễn trong đó."Lời đã nói đến mức này rồi, còn cái gì không hiểu?Toang—Hai má Lăng Vân đỏ bừng.Vết thương trên người cậu chủ là do Thẩm Loan cào.Vậy thứ trên cổ Thẩm Loan cũng...Hồ Chí Bắc nhìn thấy, như một người cha già được an ủi: "Xem ra, tiểu Vân nhàchúng ta lớn rồi."Thiệu An Hành gật đầu: "Nên phổ cập những chuyện này phổ thông này rồi,nếu không cả ngày đối diện với bia bắn, bao cát, sau này làm sao lấy được vợ?"Hai người nhìn nhau, Hồ Chí Bắc cười ha ha, giọng nói mang chút vỗ về: "TiểuVân, Tam gia đưa cậu đi đến một nơi này rất hay.""Nơi nào?"Thiệu An Hành đẩy cậu ta đi ra ngoài: "Đi thì sẽ biết."Ba người đi đến tận đêm mới quay lại, Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành cười hàilòng, Lăng Vân cúi gằm đầu ngồi trên xe lăn, mặt và cổ đỏ tía tai.Thẩm Loan mở vừa đi vào, nhìn thấy, vô thức tò mò hỏi: "Đi đâu chơi vậy?"Lăng Vân càng cúi đầu sâu hơn.Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành chỉ cười mà không nói."..." Cái quái gì vậy?Đợi đến khi Quyền Hãn Đình trở về phòng, Thẩm Loan không nhịn được bámlấy anh hỏi: "Rốt cuộc Lăng Vân bị làm sao vậy?""Đừng quan tâm, Tam ca và Ngũ ca đưa cậu ta đi học hỏi một chút.""Học cái gì?"Quyền Hãn Đình tiến lại, thì thầm vào tai cô.Vẻ mặt của Thẩm Loan càng ngày càng kinh dị, nghe xong không nhịn đượcnuốt nước bọt: "Như vậy có được không? Đừng dậy hư trẻ con.""Cậu ta cũng đã đủ mười sáu tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.""... Quả nhiên, đàn ông đều là đồ xấu xa."Quyền Hãn Đình véo vào eo cô một cái: "Mắng ai đó?"Thẩm Loan bĩu môi, không ngờ rằng Tam gia và Ngũ gia, một người nhìn có vẻchất phác, một người thì giả vờ cấm dục, vậy mà đều là nhưng tay tài xế giàgiấu mặt, lại đi đưa Lăng Vân đến những chỗ như thế.Cũng chịu bọn họ có thể nghĩ ra được nơi đó!"Thành thật khai báo." Thẩm Loan kéo cổ áo người đàn ông, đôi mắt long lanhnhìn chằm chằm vào anh, giả vờ tỏ ra hung dữ: "Trước kia có phải anh cũngnhư thế?"Người đàn ông trở lên cảnh giác trong nháy mắt."Cái kiểu đầu băng lại liều lĩnh như Lăng Vân có thể đánh đồng được với anhsao?" Ý anh muốn nói là, anh rất lợi hại, anh có thiên phú dị bẩm, không cầnngười dạy cũng tự thông suốt.Nhưng vào trong tai của Thẩm Loan thì lại biến thành—"Ồ ~ anh không phải đầu băng, xem ra kinh nghiệm cũng không ít nhỉ?" Nhưcười như không, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo."Nói linh tinh gì vậy, anh rất trong sạch!"Thẩm Loan không tin, bọc chăn cách xa anh ra một chút, trong mắt có một tiaghét bỏ không rõ tại sao.Quyền Hãn Đình cắn răng: "Lần đầu tiên của chúng ta ở suối nước nóng, cũngkhông phải em không biết, nếu như anh có kinh nghiệm, còn có thể bị dọa thànhbộ dạng đó à?""Hóa ra, anh cũng biết lần đầu của mình sợ hãi như thế.""..." ĐM!Nhìn dáng vẻ người nào đó bị trêu ghẹo, tối đấy Thẩm Loan ngủ rất ngon, ngủrồi mà khóe miệng vẫn nhếch lên.Trong lúc mơ màng, nghe thấy Quyền Hãn Đình bật lửa sau đó rút một điếuthuốc ra hút, rất nhanh lại cảm thấy một thứ gì đó lành lạnh chạm vào vị trí vếtthương trên tay.Thẩm Loan cảm thấy đau, vô thức co người lại.Người đàn ông giữ chặt: "Đừng động đậy, sắp xong rồi. Em nói xem đến baogiờ em mới biết quan tâm đến mình một chút chứ? Lại quên không bôi thuốc..."Cùng một thời gian, Lăng Vân lại mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào.Trong giấc mơ cậu ta gặp một cô gái, dáng người cao cao, đôi chân dài, vòng eothon gọn còn không được một vòng tay, ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại nở một nụcười sán lạn với cậu ta.Cậu ta tiến lên, đưa tay nắm lấy tay cô gái, dắt tay cô đến một căn phòng ngủ.Trong chớp mắt, bọn họ đã nằm song song trên giường, người phụ nữ dần dầncởi áo ra, sau đó đến quần dài, Lăng Vân cũng không nhịn được mà lật người đèlên...Lăng Vân mạnh mẽ mở mắt ra, ngồi bật dậy.Cảm nhận được sự tiếp xúc ướt át, cậu ta hơi thấy xấu hổ trong lòng, sau đó lạichuyển thành sự buồn phiền, ảo não.Trong mơ là cậu ta... và ai?Khuôn mặt người phụ nữ trở lên mơ hồ?Cậu ta chỉ nhớ, đôi chân dài thẳng tắp và vòng eo thon gọn...Vết xước trên vai người đàn ông, dấu đỏ trước ngực người phụ nữ, mọi thứ đểucó được lời giải thích.Nghĩ lại câu hỏi ngu xuẩn hôm qua mình hỏi Tam gia và Ngũ gia, Lăng Vân vùiđầu vào trong chăn, sao cậu ta lại ngu ngốc vậy chứ?Hôm qua, mặc dù anh ta đã từ chối người con gái kia, nhưng Tam gia vẫn ápgiải anh ta xem một đoạn trực tiếp ở hiện trường, không ngờ rằng lúc về lại mơgiấc mơ kiểu này...Nhân thời gian ăn sáng của Lăng Vân, Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành lén lút đivào phòng anh ta, sờ ga giường, nghiệm thu thành quả.Không ngoài dự liệu... khụ khụ...Hai người nhìn nhau, Hồ Chí Bắc bỗng dưng cảm thấy xúc động: "Chớp mắt đãqua bao nhiêu năm, tiểu Vân cũng trường thành rồi..."Ánh mắt Thiệu An Hành nhìn ra xa xa, không thể nhìn rõ anh ta đang nghĩ gì, cảnửa ngày mới lên tiếng: "Thời gian trôi qua thật nhanh..."...Buổi tối có một buổi tiệc rượu, Quyền Hãn Đình đưa cả Thẩm Loan đi cùng.Ở đây Thẩm Loan không có lễ phục nên chỉ có thể đi mua.Vì thế, buổi chiều cô chỉ đành lôi Quyền Hãn Đình đi dạo phố mua đồ."Bộ nào đẹp hơn?"Bộ bên trái thì khoét chữ V sâu đến rốn, bộ bên phải thỉ xẻ sâu từ đùi xuống.Sau khi xem xét kỹ càng, Quyền Hãn Đình đường đường chính chính đưa ranhận xét: "Đều không được."Thẩm Loan: "..."Nhân viên trong quán vô cùng có mắt nhìn, có thể nhìn ra hai vị khách này vôcùng giàu có và có quyền thế, đặc biệt là người đàn ông, chỉ cần ngồi đó cũngkhiến người khác không thể rời mắt được."Không thì chúng tôi giúp cô đổi sang một bộ khác?"Thẩm Loan trực tiếp chỉ vào bộ váy dài mày đỏ rượu ở giá treo quần áo bêncạnh.Sau khi xem xét, cuối cùng Quyền Hãn Đình cũng gật đầu: "Bộ này được."Không lộ ngực cũng không lộ đùi.Người phụ nữ cười nhẹ nhàng, hỏi lại: "Quyết định xong rồi?""Ừm, bộ này đi.""Không chọn thêm một bộ khác sao?""Không cần.""OK, đây là do anh nói đó nha." Thẩm Loan xoay người đi vào trong phòng thửđổ.Năm phút sau, cô đi từ trong phòng thử đồ ra.Chiếc váy màu đỏ rượu dài đến mắt cá chân, thiết kế ôm sát vòng eo thon thảcủa người phụ nữ, mặc dù không lộ đùi, nhưng tỷ lệ vô cùng hoàn hảo, làm tônlên vóc dáng mảnh mai.Thiết kế vai chéo trước ngực, lộ ra một bên xương quai xanh, nhưng so vớichiếc váy khoét sâu chữ V vừa này đã đỡ hơn nhiều.Nhân viên nhìn thời gian sau đó nhắc nhở: "Chỉ còn hai tiếng nữa, nên đi trangđiểm rồi ạ, mời cô đi bên này."Thẩm Loan xoay người, ngay lập tức Quyền Hãn Đình suýt chút nữa thì rớt mắtra ngoài.Sau lưng gần như không có vải che, để lộ ra một khoảng lớn, đường cong cộtsống của người phụ nữ được tôn lên, một độ cong hoàn hảo.Làn da trắng như tuyết cùng với chiếc váy màu đỏ rượu, giống như đang phảnquang."Em—" Lừa đảo!Thẩm Loan chớp chớp mắt nhìn anh: "Đây là Lục thúc tự quyết định đó nhé,cháu đã mặc lên rồi, không được phép hối hận!"Quyền Hãn Đình: "..." Tức chết mất!Không đúng, sao lại gọi thành "Lục thúc" rồi?Trong chớp mắt anh có một dự cảm không lành.Lại nghe thấy nhân viên bán hàng cười hi hi nịnh hót: "Tiểu thư, bộ lễ phục nàylà bộ đắt nhất của cửa hàng chúng tôi, chú của cô thật tốt với cô.""Đương nhiên, đó là chú ruột của tôi mà."Nhân viên dẫn Thẩm Loan đi về phía phòng trang điểm, lờ mờ có thể nghe thấyđược "một chữ chú hai chữ chú."Mặt Quyền Hãn Đình đen sì khó coi, còn đen hơn cả đít nồi.Mẹ nó, Lục thúc!...Tập đoàn Kim Đạt đạt được hợp tác chiến lược với Công Nghiệp Hòa Bang, đặcbiệt tổ chức một bữa tiệc rượu thương nghiệp, mượn cớ này để công bố với bênngoài."Tổng giám đốc Kim, hôm nay là ngày đại hỷ của ngài, làm gì mà mất hồn mấtvía nhìn ra ngoài cổng mãi vậy?"Kim Siêu phản ứng lại, không ngừng xin lỗi: "Thật ngại quá lão Trương, hômnay tôi có mời một vị khách quý, nhưng vẫn chưa thấy đến nên hơi lo lắngkhông biết trên đường có xảy ra chuyện gì không...""Khách quý? Quý đến mức nào?" Người đó xem thường.Sắc mặt Kim Siêu không thay đổi: "Cũng không quý đến mức nào, chỉ là tậpđoàn Huy Đằng mà thôi.""Huy Đằng? Huy Đằng nào?""Thành phố Nam của chúng ta có mấy tập đoàn Huy Đằng? Những hàng hóa ởbến tàu của anh, không phải cũng từ dưới tay vị đó mà ra hay sao? Sao lại cònhỏi lại tôi?"Người kia ngạc nhiên đứng ngây ra: "Anh nói là... Lục, Lục gia?"Kim Siêu bĩnh tĩnh ừm nhẹ một tiếng.Cả người vị "lão Trương" này đều cảm thấy không ổn: "Sao ông không nóisớm? Vị đó từ trước đến giờ không tham dự mấy buổi tiệc như thế này, anhdùng cách gì vậy, để đàn em cũng học hỏi một chút?"Thật ra Kim Siêu cũng đang tự hỏi vì sao...Tập đoàn Kim Đạt hợp tác với Huy Đằng năm năm, vì thế việc vận chuyểnbằng đường biển đều giao cho bên họ, có vị đại phật này làm chỗ dựa, mấy nămnay trên bến tàu không có ai dám không nể mặt ông ta, bên trái một câu "giámđốc Kim", bên phải một tiếng "Kim gia", nói ra thì ông ta còn chưa có máu mặtđến nổi để mấy người kia cho thể diện, đến cùng vẫn là hướng về Quyền HãnĐình mà thôi.Kim Siêu có thể phát triển công ty đến quy mô như hiện nay nên ông ta cũngkhông phải là một tên ngốc, đối phương đầu đào thì ông ta tự nhiên cũng phảibáo lý.Đầu tiên là thái độ, tất nhiên là phải cung kính.Mấy năm trở lại đây, ông ta cũng được coi là một người quen mặt trước mặt vịkia, mỗi năm tổ chức tiệc rượu chắc chắn phải cho người đi gửi thiệp mời,nhưng đáng tiếc là Lục gia chưa bao giờ đồng ý.Không ngờ rằng lần này lại đồng ý!Kim Siêu cũng không biết nguyên nhân gì, nhưng đối phương luôn có suy tínhriêng của mình, ông ta không có ý thăm dò, những điều ông ta có thể làm chỉ làquét dọn nghênh đón.Vì thế ông ta còn đặc biệt tăng thêm dự toán cho bữa tiệc này, bữa tiệc phảiđược tổ chức hoành tráng và long trọng, như vậy mới không thất lễ với vị đó.Rất nhanh, người của Công nghiệp Hòa Bang cũng đến.Kim Siêu tươi cười đi đến đón tiếp: "Tổng giám đốc Tôn, mời vào bên trong...""Tổng giám đốc Kim, hôm nay tôi không phải là nhân vật chính.""?""Có chuyện quên nói với ngài, tôi chỉ phụ trách các hoạt động thường ngày củaHòa Bang mà thôi, ông chủ thật sự lại là người khác." Vừa nói vừa nhường lạivị trí, để người đằng sau xuất hiện.Kim Siêu chau mày, đưa mắt nhìn, chỉ thấy dáng người đàn ông thẳng tắp, mặtmày ôn hòa, trong tay cầm một chuỗi vòng phật, nhìn không được hòa hợp vớibầu không khí lắm nhưng lại hòa làm một với người này.Tổng giám đốc Tôn: "Giới thiệu một chút, vị này là ông chủ lớn nắm quyềnkiểm soát cổ phần thực tế đằng sau Hòa Bang— Tống Cảnh, Tống Nhị gia."Sau đó chỉ sang Kim Siêu, cung kính nói với người đàn ông: "Đây là tổng giámđốc của Tập đoàn Kim Đạt, đối tượng mà chúng ta hợp tác."Tống Cảnh gật đầu: "Hợp tác vui vẻ."Kim Siêu chau mày, đằng sau Hòa Bang còn một người nắm quyền kiểm soátcổ phần thực tế? Vậy mà ông ta lại không biết một chút nào!Tống Cảnh?Cái tên này có vẻ hơi quen tai...Khoan đã!Tống... Nhị gia?!Đó không phải là người đã từng là anh em của Quyền Hãn Đình, nhưng bây giờlại sống chết đối đầu sao?!Sao ông ta lại có thể ký kế hoạch hợp tác chiến lược với công ty của họ.Toàn thân Kim Siêu toát mồ hôi, tay chân lạnh toát.Năm xưa khi mấy vị này còn chưa đối đầu, Kim Siêu đã hợp tác với Quyền HãnĐình, nên ông ta cũng được coi như một nhân chứng cho sự tan vỡ của mấy anhem họ.Xong rồi xong rồi...Ông ta, một tổng giám đốc nhỏ nhoi của tập đoàn Kim Đạt, chỉ mong sao ômchắc được một bắp chân vàng của Quyền Hãn Đình là đã vô cùng thỏa mãn rồi,nhưng Tống Nhị gia lại chạy đến đảo loạn cái gì vậy?Cuộc sống sao cứ phải ra tay với người nhỏ bé đáng yêu như ông ta vậy chứ?Nhưng...Kim Siêu suy nghĩ một lát, Lục gia đồng ý tham gia tiệc rượu hôm nay mộtcách lạ thường như thế này, có phải là chứng tỏ anh đã sớm biết được haykhông?Haizz... có ông chủ lớn ở đây, rõ ràng Kim Siêu đang thở phào một hơi nhẹnhõm.Nếu như Quyền Hãn Đình nhất định trách tội, vậy thì dù sao anh ta cũng là mơmàng bị kẹp trong bóng tối, không hề biết gì...Kim Siêu hoàn toàn yên tâm.Cười ha ha mở miệng: "Nhị gia đại giá quang lâm, chiêu đại không được chuđáo, mời vào bên trong—"Tống Cảnh cười cười nhìn ông ta một cái, dường như đã nhìn thấu tất cả.Kim Siêu bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, trong lòng dựng hết lông lên.Nhưng rất nhanh chóng, đối phương lại di chuyển tầm nhìn, nhấc bước đi vàotrong hội trường. Hôm nay Tống Cảnh đến không phải là vì Hòa Bang, chỉ làmột công ty nhỏ bé mà thôi, không đáng để anh ta đích thân chạy đến mộtchuyến.A Li mặc một chiếc váy đen dài dáng đứng, làm tôn lên một thân hình nóngbỏng.Bây giờ, cô đang khoác tay người đàn ông, nhất cử nhất động đều thu lại nhuệkhí, tận chức tận trách hoàn thành vai diễn một người bạn gái đồng hành taonhã."Cậu chủ, liệu anh ta có đến không?""Sẽ đến." Vô cùng chắc chắn."Nếu như Quyền Hãn Đình vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm...""A Li." Tống Cảnh bỗng dưng gọi tên cô.Người phụ nữ hơi ngây ra."Cô quá coi thường lão Lục rồi, nó không phải là đèn cạn dầu..."Còn cách thời gian bắt đầu bữa tiệc năm phút cuối cùng, toàn bộ khách mời đãđến tham dự đông đủ.Kim Siêu vừa xem biểu diễn vừa ngó nghiêng nhìn ra cửa hội trường.Bà Kim nhìn thấy thế, kéo ông ta lại hỏi: "Ông đang lề mề cái gì đó? Bữa tiệcsắp bắt đầu rồi, nhanh chóng đi lên sân khấu đi!""Đừng ồn ào, đợi thêm một chút...""Khách khứa đều đến đông đủ rồi, còn phải đợi ai nữa?""Một lát nữa thì sẽ biết."Bà Kim nhìn thấy ông ta chỉ nói qua loa, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Lẽ nàoông vì một người mà để mọi người có mặt ở hội trường phải đợi cùng? LãoKim, ông có hơi quá đáng rồi đó!""Tôi nói cho bà biết, sức nặng của một người này, đủ để đứng lên trên tất cả mọingười ở đây."Bà Kim bị giọng điệu nghiêm túc của ông ta gằn xuống: "Thật không vậy..."Đúng lúc này, của lớn của hội trường bị mở ra.Hai mắt Kim Siêu phát sáng: "Đến rồi đến rồi..."Bà Kim nhìn theo, ngay lập tức hoàn toàn đơ ra.Người đàn ông mặc bộ vest màu đen, quý phái như dòng dõi quý tộc châu Âu,khuôn mặt cứng rắn như đao khắc đem lại một loại sát khí kinh người, đôi mắtđại bàng sắc bén, môi mỏng mín chặt, theo từng bước chân tiến vào hội trườngcủa anh bầu không khí ấm áp ban nãy lập tức đông cứng lại, mọi người chỉ thấymột luồng lạnh lẽo từ tận trong đáy lòng đang dâng lên, toàn thân ớn lạnh.Cánh tay của người đàn ông hơi cong lên, một cánh tay trắng trẻo mảnh maikhoác vào đó, mềm mại và uyển chuyển, giống như một vật trang trí đẹp nhấttrên thế giới.Ánh mắt mọi người dần dần di chuyển theo cánh tay mảnh mai đẹp đẽ như ngọcđó, một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đỏ rượu đầy bí ẩn, dáng người caocao, làn da trắng như sứ, lông mày không vẽ mà đen, đôi môi không điểm mànhư đỏ.Người đẹp từ trong xương cốt chứ không phải trên da.Vẻ đẹp của Thẩm Loan làm cho mọi người bỏ qua vẻ bề ngoài, điều đầu tiên màngười khác nhìn thấy ở cô đó chính là khí chất nổi bật hơn người.Tống Cảnh nhếch môi: "Đây không phải là đến rồi sao?"Theo bước chân của hai người đi vào trong hội trường, Kim Siêu còn chẳngthèm để ý đến người chủ trì bữa tiệc, đích thân đi đến đón tiếp, trong đám ngườixuất hiện không ít những tiếng xì xào bàn tán—"Đây là ai vậy?""Nhìn khí thế có vẻ không phải người bình thường.""Có thể khiến cho tổng giám đốc Kim nhiệt liệt nghênh đón, chắc chắn khôngtầm thường.""..."Đến tận sau khi Kim Siêu lên sân khấu đọc lời chào mừng, tuyên bố bắt đầu bữatiệc, mấy lời suy đoán về thân phận của Quyền Hãn Đình cũng chưa hề ngừnglại.Đáng tiếc là chẳng có một ai có thể đoán đúng.Thẩm Loan: "Là vì Tống Cảnh nên anh mới đến đúng không?"Thẩm Loan lướt qua đám người, chỉ cần nhìn một cái là cô đã nhận ra ngườiđàn ông ôn hòa mặc đồ thời Đường đanh đứng lẫn trong đám người mặc vest đigiày da kia.Có lẽ cảm nhận được cái nhìn đánh giá của bên này đang hướng về chỗ mình,Tống Cảnh cũng đưa mắt nhìn sang.Ánh mắt va chạm, hai bên gật đầu biểu thị với nhau.Chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, rõ ràng Thẩm Loan cảm nhận được cánh taylớn đang ôm eo cô hơi xiết chặt lại, cô thu ánh mắt, chuyển sang khuôn mặt củaQuyền Hãn Đình: "Hừm... anh nhẹ một chút.""Không đau thì không nhớ lâu. Ai bảo em liếc mắt qua lại với Tống Cảnh?"Thẩm Loan muốn đập cho anh một cái.Quyền Hãn Đình: "Không được phép nhìn anh ấy!""..."Không ngờ rằng, Thẩm Loan không nhìn nữa thì Tống Cảnh lại chủ động đếnchỗ họ."Lão Lục, lại gặp mặt rồi."Giọng nói Quyền Hãn Đình trầm trầm: "Nhị ca.""Nhìn thấy chú bình an vô sự, cũng không uổng phí tấm lòng của Thẩm Loan.Dù sao, con bé này dám ra tay tàn nhẫn với bản thân vì thế chú phải... trân trọngcho tốt."Trái tim Quyền Hãn Đình như bị đâm một phát.Thẩm Loan nắm chặt cánh tay của anh, nhẹ nhàng vỗ về, sau đó cười cười nóivới Tống Cảnh: "Nhị gia không cần ngưỡng mộ, ngài cũng sẽ có thôi." Tầmnhìn di chuyển sang bên cạnh, dừng lại trên người A Li: "Tôi cảm thấy ngườibên cạnh ngài cũng rất tốt."A Li hơi ngây ra, trong lòng dần dần cảm thấy vui mừng.Tống Cảnh nhíu chặt mày, lập tức thấp giọng cười đùa, ánh mắt lướt qua đôibàn tay nắm rất chặt của cô và Quyền Hãn Đình: "Con bé này bảo vệ ngườikinh quá, chọc không nổi, chọc không nổi...""Nhưng mà lão Lục, từ lúc nào chú lại trở lên bất lực đến nỗi để một người phụnữ đứng ra bảo vệ vậy?"Nhưng Quyền Hãn Đình lại không hề tức giận, ngược lại tâm trạng còn tốt hơn:"Em cần phụ nữ bảo vệ, nhưng anh có ai để bảo vệ mình không? Trên đời này,chỉ có người không ăn được nho mới nói nho chua."Vô cùng đắc ý, vô cùng thiếu đòn.Tống Cảnh: "..." Tên độc mồm."Nhị ca, bao nhiêu năm nay, anh vẫn một mình, có hơi cô đơn nhỉ?""...""Em thì lại khác, em có Loan Loan." Nói xong, cúi xuống hôn lên môi ThẩmLoan một cái trước mặt hai người, còn phát ra tiếng.Tống Cảnh: "..." Trẻ con! Thật là buồn cười!Thẩm Loan cũng không biết nói gì.Cuối cùng, hai người đàn ông đều đi ra ngoài nói chuyện, chỉ để lại Thẩm Loanvà A Li mắt to mắt bé."Chuyện đó... vết thương trên tay của cô đỡ hơn chưa?"A Li liếc qua một cái, nhưng Thẩm Loan dùng một dải băng màu đỏ rượu quấnlấy vết thương, vì thế không nhìn rõ."Vài ngày nữa là bong vẩy.""Xin lỗi..."Thẩm Loan xua tay: "Tôi biết cô đau lòng Nhị gia, vì thế muốn đòi lại từ chỗtôi."A Li mím môi."Lúc trước tôi thường hay nghe người khác nói, gây ra chuyện thì luôn phải trảgiá, bây giờ tôi tin rồi."A Li ngước mắt lên, nghiêm túc nói: "Nếu như quay ngược thời gian, cho tôimột cơ hội nữa để lựa chọn, tôi vẫn sẽ đứng nhìn cô tự làm mình bị thương, sauđó giúp cô chuyển lời.""Tôi hiểu. Cô có lòng muốn bảo vệ Nhị gia, giống như tôi muốn bảo vệ QuyềnHãn Đình, mặc dù lập trường không giống nhau, nhưng điểm xuất phát lại nhưnhau..."Đôi môi đỏ của A Li hơi nhếch lên, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng.Thẩm Loan như đang tùy ý: "Đều vì người mình đàn ông mình yêu."Yêu?!Đầu A Li trở lên mơ hồ, trong lúc hoảng loạn, chỉ có thể dùng sự im lặng để chegiấu.Thẩm Loan không tiếp tục thăm dò vì cô đã có được đáp án mà mình muốn.Có những thứ không nhất định phải nói ra miệng, một đôi mắt là có thể nhìn rõmọi thứ.Lúc đó Tống Cảnh bỗng dưng đi từ bên ngoài vào, khí thế nghiêm nghị đixuyên qua đám người, sau đó kéo Thẩm Loan vào trong sàn nhảy."Anh...""Xuỵt! Đừng giãy dụa, tôi cho cô xem một thứ này rất hay."Thẩm Loan bị kéo đi không thể không bước vào trong sàn nhảy.Tống Cảnh: "Cô rất dũng cảm.""...""Vì để cứu lão Lục, không tiếc vượt qua bao nguy hiểm."Xem ra Tống Cảnh đã biết hết mọi chuyện."Ngược lại là tên tiểu tử đó đúng là có phúc." Lạnh lùng hừ một tiếng, giọngđiệu có chút không cam lòng.Khóe miệng Thẩm Loan hơi giật giật, Nhị gia, ngài là trẻ con sao?"Có điều, con bé này cô lại dám lừa tôi."Cả người Thẩm Loan cứng đờ."Cái gì mà đảo Leika, cái gì mà đi bắt gian, đều là do cô bịa ra để dẫn dụ tôi.Sao sợ tôi biết Quyền Hãn Đình gặp nguy hiểm, ném đá xuống giếng, đâm thêmmột đao?"Thẩm Loan bĩu môi: "... Cũng không phải không có khả năng này."Tống Cảnh hừ lạnh: "Điệu nhảy này là để trừng phạt sự không thẳng thắn đócủa cô."Nói xong, điệu nhạc cũng kết thúc, Tống Cảnh buông cô ra.Trong đầu Thẩm Loan toàn là sương mù, câu cuối cùng rốt cuộc là có ý gì?Cho đến khi cô nhìn thấy một khuôn mặt lạnh băng cách đó không xa, nhìnchằm chằm về phía này của Quyền Hãn Đình.Toi rồi! Bình giấm lại đổ rồi.Tống Cảnh này...Quyền Hãn Đình đi thẳng vào trong sàn nhảy, kéo Thẩm Loan ra, bước lớn đilên tầng.Sau đó đẩy cửa đi vào một phòng nghỉ ngơi, thuận tiện cũng đẩy cả cô vào.Thẩm Loan quay đầu lại, chỉ cảm thấy hơi thở lạnh lẽ của một con dã thú đangtruyền đến, trong nháy mắt lại rơi vào trong vòng tay rực lửa của người đànông.Hôn, một nụ hôn bất ngờ.Động tác của người đàn ông rất mạnh mẽ, một tay giữ chặt vòng eo xinh xắncủa người phụ nữ, một tay giữ chặt gáy, Thẩm Loan muốn tránh cũng khôngtránh được, chỉ có thể ngẩng đầu lên để anh làm càn.Thật ra, với thân thủ và sức lực hiện tại của cô, muốn thoát khỏi cũng khôngphải chuyện gì khó khăn, nhưng cô hiểu rất rõ, người đàn ông này đang vô cùngtức giận, giống như con sư tử bị cháy lông, nên cô chỉ có thể thuận theo anh,tuyệt đối không được chống lại, trong lòng thì lại không ngừng mắng TốngCảnh là kẻ lửa đảo!Nếu như không phải nhảy điệu nhảy đó cùng với anh ta, có thể chọc Quyền HãnĐình nổi giận như vậy sao?"Ưm—" Thẩm Loan cố gắng hít lấy một hơi.Nụ hôn của người đàn ông xen lẫn sự trừng phạt, hoàn toàn không có kỹ xảo gì,giống như một con dã thú cướp bóc ở giữa rừng nguyên sinh, môi và lưỡi củacô đều bị anh giam chặt, vừa đau vừa tê.Thời gian càng kéo dài hơi thở càng trở lên khó khăn. Cô đưa tay đẩy vai ngườiđàn ông ra, Quyền Hãn Đình dần dần bỏ cô ra, Thẩm Loan hít một hơi thật lớn,ngực phập phùng không ổn định.Ánh mắt người đàn ông lướt qua tấm lưng trắng như tuyết kia, yết hầu cuộn mộtcái, Thẩm Loan rụt cổ lại..."Anh nghe em giải thích đã.""Giải thích em với Tống Cảnh trò chuyện vui vẻ? Lại còn kề mặt khiêu vũ?""Chỉ nói hai câu, nhảy một điệu, làm gì có "vui vẻ" với "kề mặt", anh nói linhtinh...""Hừ! Anh có mắt, nhìn rõ ràng!"