Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 417



"Nghỉ ngơi đủ chưa?"

"Cái gì?" Thẩm Loan ngơ ra.

"Vậy thì tiếp tục."

Nói xong không cho cô bất cứ cơ hội giảo biện nào, người đàn ông điên cuồng

hôn xuông môi cô.

Mười năm phút sau, cửa phòng nghỉ mới mở từ bên trong ra.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh băng không nói lời nào.

Tà váy màu đỏ rượu nhẹ nhàng nhấc lên, người phụ nữ đi theo đằng sau hơi run

rẩy, hơi thở gấp gáp, hai má ửng hồng.

"Anh đợi em với..." Thẩm Loan đuổi theo đến, nắm chặt bàn tay to lớn của

người đàn ông.

Quyền Hãn Đình không hất tay ra, nhưng cũng không nhìn cô một cái.

Xem ra, vô cùng tức giận.

Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe lên, vuốt miệng hùm: "Anh đừng giận nữa được

không."

"..."

"Anh đi nhanh quá, em đau chân."

Để phối bộ váy này, Thẩm Loan đã chọn một đôi giày cao gót mũi nhọn cao bảy

cm.

Quyền Hãn Đình vẫn không mở miệng, nhưng rõ ràng bước chân đã chậm lại.

Thẩm Loan được nước lấn tới khoác tay người đàn ông, cũng không biết là vô

tình hay cố ý, chạm bộ ngực mềm mại vào cánh tay anh.

Cảm giác điện giật truyền từ cánh tay đến ngực, mí mắt Quyền Hãn Đình giật

giật, nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh thấu xương, không hề nheo mắt.

Con sói tàn nhẫn sẽ chê con mồi đưa đến tận cửa sao?

Không chỉ sẽ không mà còn phải dùng phương thức đẹp đẽ nhất, thái độ tao nhã

nhất, để nuốt con mồi vào bụng.

Thẩm Loan nhếch môi, cô không tin là Quyền Hãn Đình có thể nhịn được!

Bỗng nhiên bước chân loạng choạng, người đàn ông tay mắt lanh lẹ, ôm vòng

eo thon thả của cô vào lòng.

Thẩm Loan không vội đẩy ra, ghé vào ngực người đàn ông, khóe mắt và lông

mày lộ ra một sự cuốn hút.

"Đừng bơ em nữa, anh nói gì đi mà..."

Cận thận, dịu dàng, ngoan ngoãn, sợ hãi, rụt rè.

Quyền Hãn Đình bất di bất dịch, lạnh lùng nói: "Đứng hẳn hoi."

Thẩm Loan bĩu môi, dần dần đẩy anh ra.

Người đàn ông bước nhanh xuống tầng, cứ thế không hề nhìn cô lấy một cái.

Xong! Lớn chuyện rồi.

Không tiếp tục mê hoặc lòng người nữa, Thẩm Loan đành thật thà đi theo sau.

Kim Siêu vẫn luôn tìm bóng dáng Quyền Hãn Đình trong đám người: "Lạ thật,

vừa nãy vẫn còn ở đây, sao lại không thấy nữa rồi?"

"Lão Kim, bao nhiêu khách khứa ông không chiêu đãi, lại cứ đi đi lại lại ở đây

làm gì?" Vợ Kim Siêu không thể nhịn được nữa, trực tiếp đi đến giữ ông ta lại.

"Đừng ồn ào, tôi có chuyện rất quan trọng."

"Còn chuyện gì quan trọng hơn cả tổ chức cho tốt bữa tiệc này?"

"Bà thì hiểu cái gì? Đi qua một bên đợi đi, đừng làm tôi thêm loạn nữa..." Bỗng

dưng mắt ông ta sáng lên.

Bà Kim chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình kích động đến nỗi không thể kích

động hơn được nữa đi đến trước cầu thang xoáy đi lên tầng hai, rất nhanh đã

thấy một nam một nữ xuất hiện.

"Lục gia..."

"Ra ngoài nói."

"Vâng."

Biểu cảm của Kim Siêu rất cung kính, thái độ khiêm tốn đi theo đằng sau.

Thẩm Loan đứng nguyên tại chỗ, suýt chút nữa tức đến dậm chân tại chỗ.

"Xem ra, lửa giận của lão Lục không phải bình thường." Giọng nói dịu dàng

chầm chập truyền đến từ phía sau, đem theo một chút chế nhạo cùng nhàn nhã,

hoàn toàn đang trong tư thái của một người đi xem kịch.

Thẩm Loan quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt chứa ý cười của Tống Cảnh:

"Đây chính là thứ hay ho mà Nhị gia muốn cho tôi xem?"

"Lẽ nào bộ dạng tức giận của lão Lục vẫn chưa đủ thú vị?"

Ánh mắt Thẩm Loan lạnh lẽo, vô thức nắm chặt nắm tay.

"Sao vậy, lần trước dùng chai rượu đập tôi còn chưa đủ hay sao, lần này lại

muốn dùng nắm đấm?" Ánh mắt Tống Cảnh hiện lên tia lạnh lẽo lướt qua tay

cô.

Thẩm Loan nhếch môi: "Nhị gia suy nghĩ nhiều rồi."

Tống Cảnh nhìn về phía Quyền Hãn Đình rời khỏi, than thở một câu: "Tính khí

nóng nảy này của nó, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi, cô thật sự nhẫn

nhịn được?"

"Lời này của Nhị gia là có ý gì?"

"Cô là một cô bé thông minh, có tâm kế, có mị lực, cần gì phải treo cổ trên một

cái cây?"

Ánh mắt Thẩm Loan hơi xao động: "Nếu như tôi không hiều sai thì ý của Nhị

gia là đang muốn khích lệ tôi trèo tường sao?"

"Không không không..." Tống Cảnh xua tay: "Đừng nói khó nghe như vậy.

Quan hệ hiện tại của hai người chỉ là chỉ là quan hệ người yêu, chia tay là

chuyện rất bình thường."

"Nhưng một bắp đùi vàng to như Quyền Hãn Đình, sau khi tôi bỏ ra rất khó có

thể tìm được một đôi tốt hơn, nếu như đã vậy, cần gì phải lãng phí công sức?"

Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, vẻ mặt lười biếng, dường như không hề hứng thứ với

câu nói này, nhưng đôi mắt đen trong veo không gợn sóng lại thẳng thắn mạnh

dạn nhìn chằm chằm Tống Cảnh, dường như đang ám thị điều gì đó.

Trong lòng Nhị gia nảy lên: "Cô thấy tôi thế nào?"

Thẩm Loan không nói gì, đánh giá Tống Cảnh một lượt từ trên xuống dưới.

Người đàn ông cũng để mằ ánh mắt dò xét của người phụ nữ lướt qua trên

người mình, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nắm vững thắng lợi.

"Tôi nghe nói, cách xếp hạng của ngài là phải dựa theo tuổi tác..." Thẩm Loan

bỗng dưng mở miệng.

Tống Cảnh chau mày, ngay lập tức có một dự cảm không rõ ràng.

Quả nhiên—

"Số tuổi này của ngài, chắc là còn lớn hơn cả mấy người Tam gia, Tứ gia nhỉ?"

Vừa nói vừa lắc đầu: "Răng của tôi không được tốt, không ăn nổi cải thảo già,

vẫn là cải chíp non mơn mởn như Quyền Hãn Đình có vẻ thích hợp với khẩu vị

của tôi hơn."

Cái thảo già?!

Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh bị người khác công kích đến vấn đề tuổi tác ngay

trước mặt, nụ cười hoàn mỹ dần dần rạn nứt: "Cô!"

"Tôi mới có ngoài hai mưởi tuổi đầu, làm gì có lý lại bỏ qua không cần một chú

đẹp trai để đi theo một ông già?"

Thẩm Loan nói một cách hồn nhiên đáng yêu, nhưng từng chữ từng chữ một

như đang đâm vào tim Tống Cảnh.

Thẩm Loan chớp chớp mắt, còn chê chưa đủ: "Nhỡ đâu có một ngày nào đó

ngài nhắm mắt xuôi tay, để lại một mình tôi thì đáng thương biết bao? Chỗ nào

ngài cũng không bằng Quyền Hãn Đình, sao lại còn dám nói ra câu này?"

Sắc mặt người đàn ông vô cùng khó coi, toàn bộ cơ mặt đều co giật: "Thẩm

Loan, cô cũng giỏi thật!"

"Cảm ơn Nhị gia khen ngợi, đây gọi là có đi có lại."

Tống Cảnh phất tay áo mà đi.

Lúc ra cửa lại chạm mặt Quyền Hãn Đình và Kim Siêu đang đi vào trong.

Bốn mắt nhìn nhau, lửa bắn tung tóe.

Kim Siêu im lặng rời đi, đại thần đấu pháp, đám tôm tép nhỏ bé như ông ta vẫn

nên cách xa một chút sẽ tốt hơn.

"Nhị ca lâu lắm rồi không khiêu vũ, hôm nay đúng là rất vui."

Mặc dù Tống Cảnh đang cố gắng bình phục lại sự phẫn nộ của mình, nhưng cái

miệng đó của Thẩm Loan đúng là quá cay độc, làm anh ta vừa nghĩ đến lại thấy

tức, vì thế quản lý biểu cảm không được tốt lắm, để lộ ra vài cảm xúc chân thực:

"Người đẹp trong vòng tay, không có hứng thú thì cũng phải có hứng thú, điểm

này chú nên thấm thía mới được."

Ánh mắt Quyền Hãn Đình sắc lạnh: "Đừng nghĩ có ý đồ gì với cô ấy."

Tống Cảnh nhếch mày lăn chuỗi phật trong tay: "Nếu như tôi cứ muốn thì sao?"

"Vậy thì không làm anh em nữa."

Năm đó, sau khi đại ca chết, Tống Cảnh đơn phương tuyên bố quyết liệt với

Quyền Hãn Đình, nhưng từ đầu đến cuối, Quyền Hãn Đình vẫn không hề tiếp

lời.

Chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn tồn tại một phần tình cảm anh em.

Nhưng trước mắt lại vì một người phụ nữ...

Tống Cảnh nhìn chằm chằm anh đi vào trong, thử xem sức nặng của câu nói

này đến đâu sau đó ông ta liền hiểu.

Thu lại tầm mắt: "Không ngờ rằng, chú cũng có ngày này." Vì một người phụ

nữ không tiếc từ bỏ anh em.

Quyền Hãn Đình dùng ánh mắt kiên quyết nói cho anh ta biết đáp án.

Bỗng dưng Tống Cảnh lại cười: "Hai người bọn họ... khá là thú vị."

Bỏ lại một câu nói không rõ ràng, Tống Cảnh bước lớn rời khỏi.

A Li đi theo sau.

Đến khi lên xe, nụ cười trên khuôn mặt Tống Cảnh vẫn chưa hề nhạt đi, dường

như phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị.

A Li bảo đàn em lái xe đi.

"Ngài cười cái gì vậy?"

Tống Cảnh: "Lúc trước tôi càm thấy lão Lục quá cứng nhắc, cứ bày ra khuôn

mặt, ánh mắt lạnh lùng đó, cũng có thể làm người đông cứng thành băng.

Không ngờ rằng, nó lại có cũng có một mặt thú vị như vậy."

"Thú vị?"

"Đúng vậy, sự kiên cường cuối của bình giấm, đến cả chiêu đe dọa cũng dùng

rồi."

A Li suy nghĩ một lát: "Lục gia đối với cô Thẩm là nghiêm túc?"

Tống Cảnh không trả lời, nhưng im lặng cũng là ngầm thừa nhận.

Sắc mặt người phụ nữ hơi xao động, mở miệng thử thăm dò: "Vậy ngài thì

sao?"

"Tôi?"

"Ngài đối với cô Thẩm cũng là nghiêm túc sao?"

Tống Cảnh hơi ngây ra, sau đó ánh mắt bỗng nhiên trở lên sắc bén.

Rõ ràng vẫn là nụ cười như thế, nhưng A Li lại cảm thấy một loại áp lực làm

người khác nghẹt thở.

Chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt cô đang trở lên trắng

bệch, đôi hàng mi run rẩy làm lộ ra nỗi lo lắng trong lòng.

"Nhị gia, tôi..."

"Sao lại hỏi câu hỏi như vậy?" Tống Cảnh nhìn cô ta, ánh mắt trầm nặng dường

như có thể nhìn thấu tất cả.

"Vừa nãy tôi nghe thế hết rồi." Anh ta bảo Thẩm Loan đá Quyền Hãn Đình đi

theo anh ta.

Tống Cảnh không hề tức giận, cũng không hề ngại ngùng, đến cả giọng nói

cũng ôn hòa như mọi khi: "Vậy thì chắc cô cũng nghe thấy, cô ta nói tôi già."

A Li ngây ra, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt trở lên mờ mịt.

Tống Cảnh đưa tay chạm vào má cô ta, đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng xoa má

cô ta, dường như đang giám định một món đồ sứ quý giá nhất trên thế giới.

Người phụ nữ hơi chấn động, cảm thấy khó tin.

Dòng điện chạy qua chỗ tiếp xúc, đem lại một cảm giác buồn buồn tê dại.

A Li chưa bao giờ cảm thấy mình lại cách ông ta gần như vậy...

Tống Cảnh ngắm ngía tường tận khuôn mặt ở trước mắt này sáng ngời, đẹp đẽ,

quyến rủ đủ để làm cho bất kỳ người đàn ông nào lao vào.

Cô ta lớn rồi, ông ta cũng già rồi.

Có lẽ nên buông tay rồi, trả lại tự do cho cô ta...

"A Lê, sao lại không gọi chú Hai nữa?" Anh ta chậm rãi mở miệng, giọng nói

trầm trầm lạnh lẽo dường như chảy bên tai.

Là "A Lê" chứ không phải "A Li".

Đã bao lâu không nghe được hai chữ này từ miệng ông ta?

Lâu đến mức cô ta sắp quên mất hóa ra mình vẫn còn một cái tên là "Tấn Lê".

Năm đó, lúc anh ta đem cô về, gọi là "A Lê."

Giống như mỗi lần mẹ gọi cô ta, ôn hòa lại yêu thương quý mên, giống như ánh

mặt trời ấm áp nhất trên đời này...

Tống Cảnh nhìn thấy rõ ràng sự sững sờ trong mắt cô gái, hoặc là nói từ trước

đến giờ trong lòng ông ta luôn biết rõ.

Chỉ là lựa chọn làm như không thấy gì hết, thấy mà không đáp lại.

"Tôi nhớ lúc nhỏ cô lúc nào cũng một tiếng "chú Hai" hai tiếng "chú hai", bọn

họ bảo cô sửa cô vẫn cố chấp không chịu. Sau này, vì sao lại không gọi nữa?"

"Bởi vì..." Cô ta nhìn Tống Cảnh, chưa bao giờ cô ta lại dũng cảm như bây giờ:

"Tôi không muốn làm vãn bối của ngài."

"Ồ?" Người đàn ông nhếch mày, biểu cảm nhàn nhạt, trong mắt người phụ nữ

đó là một kiểu lạnh lùng khác: "Không làm vãn bối thì làm gi?"

Cô ta muốn nói: Làm người phụ nữ của ngài.

Nhưng Tống Cảnh không cho cô ta cơ hội để nói ra câu đó: "Thôi vậy." Ông ta

nhẹ nhàng xoa ấn đường, trong mắt có một nỗi buồn rầu không thể nhìn thấu:

"Những điều này đều không quan trọng. Cô từng nghĩ tương lai muốn làm gì

chưa?"

A Li mù mờ nhìn ông ta, trong mắt còn sót lại một nỗi thất vọng chưa kịp thu

lại.

Mà mù mờ không phải là vì không biết "tương lai muốn làm gì", mà là không

biết vì sao ông ta lại hỏi câu hỏi này.

Tống Cảnh: "Dù sao cô vẫn phải rời đi..."

"Rời đi?!" Người phụ nữ nhấn mạnh, đến khi năng lực phản ứng trở lại, cô ta

không hiểu nhìn ông ta: "Sao lại phải rời đi?"

Tống Cảnh cười, xoa đầu cô ta, giống như một người ba tha thiết mong đợi đối

với con gái: "Cô đã trường thành rồi, nên có cuộc sống và tương lai của riêng

mình, tôi cũng nên buông tay để cô bay càng cao càng xa hơn."

Trong lòng A Li nghe thấy một tiếng lộp bộp, trong mắt ẩn chứa sự sụp đổ

dường như ngay sau đó sẽ lan tràn bùng nổ: "Ngài... không cần tôi nữa?"

Gọng nói có chút run rẩy, cảm xúc sợ hãi.

Trong lòng Tống Cảnh giống như bị một thứ gì đó đang ngủ đông: "Tôi không

có không cần cô, chỉ là đền lúc nên buông tay. Cô cố gắng xông pha về phía

trước, tôi sẽ mãi mãi ở phía sau cô."

"Không..." Cô ta lắc đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng long lanh, nhưng từ đầu

đến cuối nước mắt không hề tụ lại mà lăn dài: "Tôi đi theo ngài là được, không

cần thiết phải tiến lên trước."

"A Lê..."

"Tôi không phải A Lê, tôi là A Li— là vệ sĩ của ngài! Phụ trách an toàn của

ngài, đó chính là cuộc sống và tương lai của tôi."

Người đàn ông nhất thời câm nín.

Cô ta lại ngoảnh đầu ra phía cửa sổ, không nói gì nữa.

Khuôn mặt hờ hững ẩn chữa nỗi cô đơn vô định, đến cả nước mắt cũng chỉ có

thể lặng lẽ chảy phía sau lưng ông ta.

Đau buồn biết bao?

Người phụ nữ nhìn bản thân gượng cười qua cửa kính xe, thật là xấu xí!

Bữa tiệc rượu kết thúc, Kim Siêu tự mình đưa tiễn Quyền Hãn Đình và Thẩm

Loan lên xe.

Thái độ niềm nở, đến cả bà Kim cũng không nhìn nổi nữa.

Đợi sau khi xe đi mất, thì vội vàng lôi chồng lại: "Thôi được rồi đó, ông còn cần

mặt mũi không?"

"Sao tôi lại không cần mặt mũi?" Bây giờ khuôn mặt Kim Siêu tràn đầy ý cười,

Lục gia không trách ông ta chuyện hợp tác với Công nghiệp Hòa Bang, cả

người ông ta như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm.

"Giống như chó Pug vậy, mọi người còn chưa đi, vẫn đang nhìn kìa!" Bả Kim

cảm thấy rất mất mặt.

Kim Siêu là một người rất có quyết đoán, bình thường chỉ có người khác gật

đầu cúi chào với ông ta, làm gì đến lượt ông ta đi a dua nịnh hót?

"Hừ! Người khác muốn làm cho Pug cũng không làm được."

"Rốt cuộc người đó có thân phận gì? Đáng để cho ông làm đến mức này sao?"

Kim Siêu cười ha ha dơ tay biểu thị số "6".

Trước tiên bà Kim hơi kinh ngạc, sau đó cũng không còn gì để nói.

Trở về biệt thự tạm thời, Thẩm Loan nhấc tà váy đuổi theo Quyền Hãn Đình.

"Rốt cuộc anh còn muốn giận em đến bao giờ?"

Người đàn ông không trả lời, im lặng đi thẳng vào trong.

Cô cắn chặt răng sau đó lại vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười.

Đến mức đó sao? Trên đường trở về không nói với cô bất cứ câu nào, bình giấm

này càng ngày càng trở lên kinh khủng.

"A Đình, anh đợi em với..."

Thẩm Loan dứt khoát bỏ giảy cao gót ra ôm trong lòng, rất nhanh đã đuổi kịp

anh.

Phòng khách rộng lớn không một bóng người, chỉ còn lại hai bóng đèn co chút

lờ mờ.

Cô trực tiếp kéo cánh tay người đàn ông lại: "Anh nói xem, muốn làm thế nào."

Lúc này người đàn ông mới nhìn cô, nhưng ngay lập tức lại nhìn vào trong lòng

cô, còn ôm đôi giày cao gót.

Sau đó nhìn xuống dưới chân, quả nhiên là chân đất.

Quyền Hãn Đình đi đến cửa trước, lấy một đôi dép lê ra đặt xuống đất: "Nhấc

chân."

Tim Thẩm Loan mềm nhũn, ngoan ngoãn nghe lời.

Người đàn ông đứng dậy, sau đó lại bơ cô, đi vào rót một cốc rượu, ừm... tự

mình uống.

Thẩm Loan: "Em cũng khát rồi."

"Không được."

"Chỉ nhấp môi một chút."

"Nhấp môi?" Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên đôi môi mỏng xinh đẹp của

người phụ nữ, thoáng chốc trở lên đen kịt giảo quyệt.

Thẩm Loan chớp chớp mắt: "Không thì anh giúp em đi..." Dưới ánh mắt không

chút chuẩn bị nào của Thẩm Loan, người đàn ông đã cúi người về phía trước,

đôi môi ấm áp của anh đã chính xác chiếm lấy cánh môi mỏng manh của người

phụ nữ.

Môi lưỡi chạm vào nhau, cô chỉ cảm nhận được mùi rượu vang êm dịu trong

miệng, và lưỡi của người đàn ông lướt qua môi cô, bao trùm bởi hương thơm

của rượu, ngọt ngào khác thường.

"Mùi vị thế nào?" Đôi mắt đen thâm thúy.

Thẩm Loan đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông, vẫn chưa thỏa mãn lè lưỡi liếm

môi, chép miệng một cái, giống như đang thưởng thức, giống như đang mời gọi,

quyến rũ đa tình.

Nhận xét: "Mùi thơm ngọt ngào, dư vị bất tận, rượu ngon."

Người đàn ông siết chặt bàn tay to lớn, đôi mắt đen khẽ nheo lại, mùi nguy

hiểm bao phủ dày đặc, thấp giọng cười: "Chỉ là rượu ngon?"

Thẩm Loan đẩy anh ta, ngước mắt lên mỉm cưởi: "Người cũng không tồi."

"Chỉ là không tồi?" Đôi mắt càng nheo lại, sự nguy hiểm cảng tăng lên.