Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 433



Sau khi hai người ly hôn, Hạ Lãnh trở về nhà họ Hạ, đến tận lúc đó Từ Kình

Sinh mới biết được hóa ra cô ta là cô cả nhà họ Hạ, thiên kim xinh đẹp nổi

tiếng.

Cũng chính vào lúc ấy anh ta mới ý thức được một cách rõ ràng là rốt cuộc

mình đã đánh mất điều gì—

Người vợ đồng cam cộng khổ, người yêu gắn bó thân mật, một người bạn đồng

hành đối xử chân thành và một người con gái yêu anh ta hết lòng.

Nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều không còn nữa.

Hóa ra, cô ta từng đóng nhiều vai trong cuộc đời anh ta như vậy.

Sau đó hai người gặp lại nhau là trong một buổi tiệc rượu thương mại.

Khi đó Hạ Lãnh đã trở thành tổng giám đốc của Hoa Lăng, nghe nói Hạ Hồng

Nghiệp bồi dưỡng cô thành người thừa kế.

Tối hôm đó, Từ Kình Sinh cũng có mặt.

Lúc cô ta đi đến trước mặt Từ Kình Sinh, một tiếng "vợ" dường như không nhịn

được mà buột ra khỏi miệng anh ta nhưng lại bị tiếng "tổng giám đốc Từ" nhàn

nhạt của cô ta chặn lại.

Cô ta gọi anh ta là "tổng giám đốc Từ".

Không phải là "A Sinh" cũng không phải là "chồng", chỉ sợ rằng một tiếng gọi

cả tên lẫn họ cũng không đến nỗi làm anh ta đau lòng như bị dao cứa vào.

Hóa ra không có tờ giấy đăng ký kết hôn bọn họ chính là người lạ quen thuộc

nhất.

Cô ta phủ nhận sự tồn tại của anh ta, cũng phủ nhận những gì bọn họ từng trải

qua.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta đang trốn tránh anh ta.

Dần dần như vậy Từ Kình Sinh cũng không thích tham gia mấy buổi tiệc xã

giao.

Mặc dù Thẩm Loan không hiểu rõ yêu hận tình thù giữa hai người này, nhưng

dựa vào biểu cảm hiện tại của Từ Kình Sinh thì không khó để nhận ra, tình cảm

của anh ta đối với Hạ Lãnh chủ yếu là sự áy náy, mà dưới sự áy náy đó mới là

tình yêu bị kiềm nén.

Nhưng mà thứ có thể khiến một người đàn ông cảm thấy áy náy sau khi ly hôn,

Thẩm Loan nhìn thấy không phải là tình cảm sâu đậm của người đàn ông mà là

một nỗi bi ai của người phụ nữ.

Trong mối quan hệ hôn nhân này, Hạ Lãnh chắc chắn là người phải bỏ ra nhiều

hơn, cho nên lúc ra đi mới từ chối một cách mãnh liệt như vậy.

Tay không ra khỏi nhà...

Mặc dù nhà họ Hạ không thiếu tiền, nhưng như thế cũng quá nhân từ rồi!

Nếu như đổi lại là Thẩm Loan, không có tình yêu cũng không thể không có tiền,

có nhiều hơn nữa cũng không chê, ắt phải lột đi một lớp da của đàn ông thì

trong lòng mới thấy thoải mái!

Vì thế cô không đồng tình với Từ Kình Sinh.

Có người đáng thương thì chắc chắn có điểm đáng hận!

"Người cũng đi rồi, anh còn giữ lại mảnh đất định giả làm người si tình sao?"

Thẩm Loan cười châm biếm.

Sắc mặt người đàn ông đen sì: "Cô từ bỏ ý định đó đi, không bán chính là

không bán! Kế khích tướng đối với tôi mà nói chẳng có tác dụng gì đâu."

"Nếu như tôi có thể giúp anh và Hạ Lãnh gặp mặt nhau một lần nữa..."

Từ Kình Sinh cười nhạo, cắt ngang lời cô: "Nếu như tôi muốn có cơ hội gặp

mặt cô ấy thì còn cần đến cô sắp xếp sao?"

Mặc dù Hạ Lãnh trốn tránh anh ta, nhưng có một số trường hợp quan trọng

muốn tránh cũng không tránh được.

Cô ta không phải chỉ có một mình mà còn có Điện tử Hoa Lăng, cô ta gánh vác

trên vai kế sinh nhai của biết bao công nhân viên, những buổi xã giao không

quan trọng cô ta có thể từ chối, những có những trường hợp thì không thể.

Bình thường những lúc như vậy, Từ Kình Sinh vì không muốn chướng mắt cô

ta, nên anh ta đều chủ động tránh, cho người khác đến tham dự.

Vì thế...

"Lời đề nghị của cô không có bất cứ giá trị nào đối với tôi!"

"Đúng vậy, thật sự anh có rất nhiều cơ hội gặp mặt cô ấy, chỉ cần anh muốn.

Nhưng gặp mặt rồi thì có tác dụng gì? Cô ấy không nói chuyện với anh, cũng

không nghe anh nói chuyện, thậm chí cũng không thèm nhìn anh một cái, hoàn

toàn coi anh như không khí. Gặp nhau như vậy thà rằng không gặp còn hơn,

tránh đâm thêm một nhát vào tim."

Từ Kình Sinh phải thừa nhận mỗi chữ Thẩm Loan nói đều rất đúng.

"Cô có cách?"

"Tôi có thể làm cho Hạ Lãnh bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống nói chuyện với anh."

Trong mắt người đàn ông hiện lên sự nghi ngờ, rõ ràng là không quá tin tưởng.

Không có ai hiểu rõ hơn anh ta là tính cách của Hạ Lãnh bướng bỉnh đến mức

nào.

Thẩm Loan thấy vậy cũng không nói mấy lời phân trần, chỉ nở một nụ cười

chắc chắn nhàn nhạt, nghiễm nhiên cô đã có tính toán từ trước.

Rất lâu sau, sau vô số lần do dự băn khoăn cuối cùng Từ Kình Sinh cũng mở

miệng: "Điều kiện."

"Như anh biết, tôi muốn mảnh đất."

"... Nếu như cô có thể làm cho tôi và Hạ Lãnh tái hôn..."

"Tổng giám đốc Từ..." Thẩm Loan cắt ngang anh ta: "Có một điểm có lẽ anh

vẫn chưa làm rõ ràng, tôi là người không phải là thần tiên, chỉ có thể tạo ra một

cơ hội cho hai người gặp mặt nói chuyện, còn về việc có thành hay không thì

không lại không nằm trong phạm vi khống chế của tôi."

Từ Kình Sinh nghiến răng, uy nghiêm cười một tiếng: "Cô đây là thừa nước đục

thả câu!"

"Tôi chỉ biết là không gian không phải thương nhân."

"..."

"Suy nghĩ đi, đất là chết người mới là sống,thà rằng tận dụng vật một cách tốt

nhất, giúp anh cứu vãn lại một người vợ vẫn đang sống sờ sờ, mẹ của con anh

trong tương lai còn hơn là nhìn vật nhớ người."

Sắc mặt người đàn ông hơi xao động, rất lâu sau: "... Được! Tôi muốn xem thử

cô làm sao thuyết phục được cô ấy!"

"Điều này thì anh không cần lo lắng, tôi tự có cách của mình."

"Lúc nào thì được?"

"Tiệc rượu chúc mừng của tập đoàn Minh Đạt thu mua thành công mảnh đất

0019, và nghi thức khởi động lại dự án Vịnh Thạch Tuyền, anh thấy thế nào?"

Từ Kình Sinh: "Gian trá, lừa đảo!"

Thẩm Loan không hề tức giận, ngược lại càng cười tươi hơn: "Như vậy tổng

giám đốc Từ mới có thể danh chính ngôn thuận đến tham dự được chứ!"

"Tôi lại sợ rằng danh chính ngôn thuận quá Hạ Lãnh lại càng không đến, tới lúc

đó mọi tính toán của cô lại thành công cốc!"

"Có thành hay không thì tổng giám đốc Từ hãy chờ xem."

"Hừ!" Bỏ lại một tiếng lạnh lùng người đàn ông bực mình đứng dậy bước chân

rời khỏi.

Đạt được mục đích, Thẩm Loan cũng không ở lại.

...

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Minh Đạt.

"... Ổn thỏa rồi?!" Thẩm Xuân Giang đứng bật dậy, giọng nói lộ ra sự phấn

khích và khó tin.

"Vâng, ba." Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng e thẹn.

"Loan Loan, con chắc chắn là Từ Kình Sinh thật sự đồng ý rồi? Những trò đùa

như thế này không chơi được đâu." Nói đến nửa câu sau âm điệu trầm xuống

lạnh lùng, rõ ràng là chứa đựng ý cảnh cáo.

Thẩm Loan không hề bị ảnh hưởng gì, chậm rãi mở miệng: "Ba yên tâm đi, mặc

dù trước mắt vẫn đang trong quá trình thương lượng chi tiết, nhưng cơ bản là có

thể chắc chắn. Con định tổ chức một buổi tiệc rượu chúc mừng, cũng coi như là

làm nghi thức khởi động lại dự án Vịnh Thạch Tuyền, ba cảm thấy thế nào ạ?"

Đương nhiên là Thẩm Xuân Giang cầu còn không được.

Một khi tổ chức tiệc rượu, thỏa thuận này cơ bản là đã hoàn tất, đến lúc đó Từ

Kình Sinh muốn lật lọng cũng không được.

"Như vậy đương nhiên là quá tốt."

Sắc mặt Thẩm Loan không hề thay đổi: "Con đang suy nghĩ nếu như đã làm thì

chắc chắn phải làm lớn một chút như vậy mới được. Một là có bàn giao với bên

phía Cạnh Lâm, bày tỏ sự xem trọng của chúng ta; hai là thuận tiện mở rộng dự

án Vịnh Thạch Tuyền, khai thác các đối tác tiềm năng; ba là từ sau khi con và

Lục gia đến bên nhau hình như vẫn chưa công khai xuất hiện lần nào, vừa hay

nhân cơ hội lần này đưa anh ấy gặp mọi người."

"Lục gia sẽ đến?!" Thẩm Xuân Giang hơi chấn động, giọng nói bộc lộ một sự

vui mừng rõ ràng.

Thẩm Loan bất giác cười lạnh, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ không để

lộ sơ hở: "Anh ấy sợ con căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm người

chủ động."

Ý là buổi tiệc rượu này phải để cho cô phụ trách thì Quyền Hãn Đình mới đến.

Thẩm Xuân Giang nhất thời im lặng, vốn dĩ ông ta định để Thẩm Khiêm phụ

trách tổ chức, một dự án lớn như vậy, gần như liên quan đến kết quả đầu tư của

Minh Đạt trong một năm tới.

Giao quyền tổ chức chính của bữa tiệc cho Thẩm Loan, người bên ngoài thấy

khó tránh khỏi suy đoán này nọ, dù sao thì Thẩm Khiêm mới là người thừa kế

đường đường chính chính của tập đoàn Minh Đạt.

Nếu như Thẩm Loan chỉ có một mình đương nhiên Thẩm Xuân Giang có thể

không chút do dự mà từ chối, nhưng vấn đề là cô có Quyền Hãn Đình đứng sau,

đủ để chống lưng thay cô.

Vì thế lúc Thẩm Xuân Giang đưa ra quyết định cũng không thể không suy nghĩ

đến mối quan hệ này.

Ngay lập tức ông ta rơi vào băn khoăn, do dự...

Một bên là con gái và Lục gia quyền thế ngập trời, một bên là con trai kiêm

người thừa kế.

Dường như Thẩm Loan không hề biết sự đấu tranh nội tâm của ông ta, ung

dung mở miệng: "Lần này có thể thuyết phục thành công Từ Kình Sinh, lấy

được mảnh đất đó, hoàn toàn dựa vào mặt mũi của Lục gia. Ba, làm người

không thể quên gốc rễ, cho dù con là bạn gái của anh ấy thì con cũng không thể

yên tâm thoải mái mà hưởng thụ tất cả những điều này."

Thẩm Xuân Giang rất muốn hỏi ngược lại: Vì sao lại không được.

Nhưng ngay sau đó, lời của Thẩm Loan đã thành công chặn miệng của ông ta

lại—

"Tình cảm là không thứ thể chịu được ma sát nhất, hơn nữa đối với anh ấy mà

nói con cũng không quan trọng đến vậy, giết gà lấy trứng không phải là kế sách

lâu dài."

Ánh mắt Thẩm Xuân Giang bỗng dưng co lại: "... Loan Loan, con suy nghĩ rất

chu đáo, là ba hồ đồ. Bữa tiệc lần này giao cho con toàn quyền phụ trách, sau

khi làm xong phương án dự toán thì trực tiếp đem đến cho ba ký, con có thể đến

phòng tài vụ báo trước thanh toán."

"Vâng. Nhưng...." Cô dừng lại trong nháy mắt: "Con nên dùng thân phận gì để

đi đến phòng tài vụ?"

Cô ba nhà họ Thẩm?

Xin lỗi, mặc dù Minh Đạt là của nhà họ Thẩm, nhưng cũng không phải bất cứ

một người họ Thẩm nào cũng có thể muốn làm gì thì làm.

Thẩm Xuân Giang: "Chuyện này thì con không cần lo lắng, lát nữa ba sẽ thông

báo cho bên phòng nhân sự, chính thức bổ nhiệm con làm giám đốc phòng dự

án."

Thẩm Loan nhếch môi, giọng nói ngọt ngào đến nổi chính cô cũng cảm thấy nổi

da gà: "Con cảm ơn ba! Con sẽ không phụ sự kỳ vọng của ba."

"Ha ha... được. Vậy ba sẽ đợi xem sự thể hiện của con."

Bên ngoài phòng làm việc, cánh cửa hơi hé mở, lờ mờ có thể thấy một bóng

người đứng lặng ở đó.

"Thư ký Đàm? Sao anh lại đứng ở ngoài mà không vào?"

Vẻ mặt của Đàm Diệu cứng đờ, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở lại trạng thái

bình thường, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó cười xoay người lại đối diện với

ánh mắt nghi ngờ của Giang Lăng, anh ta không hề trốn tránh, thản nhiên như

thường: "Đi đến cửa bỗng dưng nhớ ra quên một tập tài liệu."

"Có phải tập tài liệu này không?" Giang Lăng đưa cho anh ta.

Đàm Diệu cầm lấy, lật lướt qua: "Hình như đúng vậy... cảm ơn nhé thư ký

Giang, không hổ là người đi theo tổng giám đốc Thẩm, năng lực nghiệp vụ giỏi

hơn tôi nhiều."

Giang Lăng khiêm tốn xua tay: "Nào có? Công việc bên phía tổng giám đốc

Thẩm Khiêm cũng không nhẹ nhàng gì."

Hai người khen lẫn nhau rồi lại tự khiêm tốn vài câu, sau đó Đàm Diệu xin phép

rời khỏi.

Giang Lăng: "Không vào trong sao?"

"Tổng giám đốc Thẩm đang bận, hơn nữa tập tài liệu này cũng không cần gấp,

ngày mai tôi đưa đến cũng được."

"Vậy được."

...

Bất động sản Thiên Thủy.

Đàm Diệu không hề gõ cửa mà đi thẳng vào trong văn phòng tổng giám đốc.

"... Vì vậy, tình hình vủa bộ phận tài vụ tháng trước cũng xem như là đang dần

ổn định, chỉ là quỹ cuối cùng* của hai tòa nhà vẫn đang kéo dài, tôi sẽ tiếp tục

theo sát để bên đó nhanh chóng bổ sung đầy đủ. Ngoài ra..." Giám đốc của một

chi nhánh đang báo cáo công việc thì Đàm Diệu bỗng dưng xông vào làm cho

anh ta bỗng dưng im lặng, cả người đơ ra.

*(Phần còn lại của một khoản phí chưa được thanh toán ngoại trừ khoản đã đặt

cọc hoặc trả trước).

Thẩm Khiêm chau mày, anh ta biết Đàm Diệu sẽ không lỗ mãng như vậy, nhất

định là có chuyện gì gấp.

"Anh ra ngoài trước đi."

Giám đốc chi nhánh gật đầu, vội vàng ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Khiêm ngước mắt lên, ánh mắt dò hỏi.

"Mảnh đất đó..."

Ánh mắt người đàn ông bỗng dưng co lại.

Vẻ mặt Đàm Diệu nghiêm túc, nói ra từng chữ: "Hình như Thẩm Loan đã lấy

được rồi."

"Hình như?"

Anh ta kể lại những điều mà mình nghe được khi đứng ở ngoài cửa văn phòng

của Thẩm Xuân Giang cho Thẩm Khiêm nghe.

Ánh sáng trong mắt Thẩm Khiêm nhanh chóng trở lên tối dần cho đến khi lạnh

lẽo âm u, giống như hai vòng xoáy nước đen kịt cuộn lên từng đợt sóng dữ dội,

lạ thường.

Đàm Diệu: "... Xem ra, Quyền Hãn Đình quan tâm cô ấy nhiều hơn so với

tưởng tượng của chúng ta."

Miếng xương cứng đó của Từ Kình Sinh mà cũng có thể cắn được!

Nếu như không phải thật sự có tình cảm vậy thì cũng không có lời giải thích nào

khác.

Khoảng nửa năm trước, cũng là ba tháng sau khi dự án Vịnh Thạch Tuyền bắt

đầu ổn định, Thẩm Khiêm đã bỏ ra giá cao lại mất bao nhiêu nguồn tin tức cuối

cùng mới có thể điều tra được chủ sở hữu thật sự của mảnh đất đó.

Từ Kình Sinh này anh ta chưa từng hợp tác bao giờ, cũng chẳng nói gì đến giao

tình.

Vì để thăm dò đối phương anh ta từng nhờ một vị giám đốc già của công ty bất

động sản có mối quan hệ thân thiết với anh ta đi đàm phán mảnh đất đó, nhưng

Từ Kình Sinh cứng rắn đến ngạc nhiên, dường như anh ta rất kiêng kị người

khác biết chuyện anh ta mới là chủ thật sự của mảnh đất đó.

Thẩm Khiêm không dám hành động hấp tấp.

Cho nên cứ kéo dài mãi cho đến tận bây giờ, vậy mà lại được Thẩm Loan xử lý

ổn thỏa.

Không, chính xác mà nói là Quyền Hãn Đình thần thông quảng đại.

"... Hôm nay thông báo bổ nhiệm sẽ được chính thức được gửi xuống phòng

nhân sự, chúng ta có cần phải nghĩ cách nào đó để ngăn cản không?"

Thẩm Khiêm lắc đầu: "Vô dụng thôi."

Anh ta biết quá rõ sự mê hoặc của mảnh đất đó đối với Thẩm Xuân Giang, đừng

nói là giám đốc một phòng dự án nhỏ nhoi cho dù tổng giám đốc ông ấy cũng

không tiếc.

Đàm Diệu lo lắng: "Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn cô ấy ngồi vào vị trí đó?"

Thẩm Khiêm không trả lời, cả người ảm đạm, ánh mắt u ám lạnh lẽo.

Mặc dù Đàm Diệu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đến lúc này thật sự không có

cách nào hoàn toàn bình tĩnh được: "Một khi cô ấy đã nắm giữ phòng dự án rồi

thì có muốn loại bỏ cũng rất khó."

Sớm muộn gì Thẩm Khiêm cũng tiếp nhận Minh Đạt, có thể là một năm cũng

có thể là mười năm, điều này còn phải xem ý của ông nội.

Nhưng dù sao cũng không phải bây giờ, giữa đó còn cách cả một khoảng thời

gian, mà rất có thể Thẩm Loan sẽ nhân cơ hội này để bồi dưỡng thế lực của

mình trong nội bộ Minh Đạt, đến lúc đó cho dù Thẩm Khiêm tiếp nhận Minh

Đạt thành công cũng sẽ bị cản trở.

Không biết vì sao Đàm Diệu luôn có một cảm giác rất mãnh liệt—

Nếu như không thể kịp thời bóp chết Thẩm Loan từ trong trứng thì sớm muộn

gì cũng trở thành mối tai họa lớn!

"Tổng giám đốc Thẩm, anh không thể tiếp tục do dự được!"

Thẩm Khiêm ngượng cười: "Đất đã bị em ấy lấy được rồi, chúng ta có làm gì

cũng vô dụng."

Trong đáy mắt Đàm Diệu bỗng hiện lên một tia tàn nhẫn: "Có! Chúng ta có thể

chuyển mảnh đất vừa mới đàm phán được cho Minh Đạt, dù sao chúng ta cũng

đã chuẩn bị hai kế hoạch..."

Dự tính ban đầu của Thẩm Khiêm khi đấu thầu mảnh đất này chính là vì sau khi

Thẩm Loan thất bại có thể kịp thời bổ cứu (xoay chuyển tình thế bất lợi).

Tương đương với kế hoạch B.

Ngoài trừ bản thân Thẩm Khiêm không một ai biết anh ta làm như vậy rốt cuộc

là vì để xỉ nhục Thẩm Loan hay là thu dọn tàn cục thay cô.

Nếu như là vế trước, ném đá xuống giếng, quá tàn nhẫn.

Nếu như là vế đằng sau, tình yêu nam nữ, mềm lòng lại thành tai họa.

Đàm Diệu thà rằng anh ta tàn nhẫn một chút, thật sự thì mọi sự thỏa hiệp,

nhượng bộ của Thẩm Khiêm đối với Thẩm Loan đều đã vượt qua phạm vi đối

xử bình thường của một người anh trai với em gái.

Từ trước đến giờ chưa hề có một người phụ nữ nào có thể được Thẩm Khiêm

đối đãi tốt như vậy.

Thà rằng thủ đoạn độc ác còn hơn là do dự thiếu quyết đoán, ít nhất một Thẩm

Khiêm như vậy mới không có điểm yếu...

"Mảnh đất trong tay chúng ta không so sánh được với mảnh đất kia của Từ Kình

Sinh, điều này sớm đã được quan sát, cân nhắc kĩ càng cẩn thận trước khi tiến

hành đấu thầu rồi. Anh cảm thấy trong điều kiện tiền đề là có thể lựa chọn, sẽ

còn có người lùi lại chọn kế hoạch khác sao?" Hơn nữa, hội đồng quản trị của

Minh Đạt còn có một đám hồ ly già có ý định còn nhiều hơn cả mắt cái sàng!

Đó cũng là lý do vì sao kế hoạch của anh chỉ có thể làm kế hoạch B, mà không

thể nào trở thành lựa chọn đầu tiên.

Đàm Diệu im lặng, cả người giống như một quả khinh khí cầu ỉu xìu, ủ rũ đến

mức mắt thường cũng nhìn thấy được.

"Lẽ nào cứ ngồi đợi chết như vậy sao?" Anh ta lẩm bẩm.

"Tôi biết anh đang lo lắng điều gì." Thẩm Khiêm cúi đầu, tiếp tục xem bảng báo

cáo tài vụ, giọng điệu lộ ra một sự tùy ý và thờ ơ, nhưng ngưng đọng dưới đáy

mắt thành một mảnh lạnh lẽo: "Tôi tự có chừng mực với em ấy."

Đàm Diệu lo lắng Thẩm Khiêm vì mềm lòng mà từ bỏ lợi ích.

Nhưng trên thực tế, nếu như có thể nhẹ nhàng buông bỏ lợi ích xuống như vậy

thì Thẩm Khiêm sẽ không phải là Thẩm Khiêm...