Một buổi chiều rất bình thường, trong văn phòng làm việc bận rộn tất bật, ngườiđi đi lại lại như con thoi trong phòng trà.Một tay bưng cốc cà phê, một tay cầm tài liệu, lúc uống cũng không quên liếcnhìn một cái.Đây chính là một ngày bình thường của nhân viên tập đoàn Minh Đạt.Bỗng nhiên—"Bùng nổ bùng nổ rồi!" Một câu nói cảm thán làm xáo trộn sự bình tĩnh."Bùng nổ cái gì?""Trong tin tức nhóm! Mọi người nhanh vào xem đi, bộ phân nhận sự có độngtĩnh mới.""Bộ phận nhân sự? Ai được thăng chức vậy?""Không phải thăng chức...""?""Là nhảy dù."Dựa vào nhu cầu phát triển của công ty và thông qua hội đồng đề cử, chúng tôibổ nhiệm: Bà Thẩm Loan nhậm chức giám đốc phòng dự án tập đoàn Minh Đạt,phụ trách mở rộng, thỏa thuận đàm phán các dự án của công ty, cùng với nhữngcông việc khác. Thông báo bổ nhiệm trên được bắt đầu chấp hành từ ngày xtháng x năm 2xxx.Thông báo đã được dán trên bảng tin, đồng thời gửi đến hòm thư email của cácnhân viên ở các phòng ban, vì thế chưa đến một tiếng đồng hồ, tin tức này đãđược truyền khắp trên dưới tập đoàn.Theo đó là đủ các kiểu các loại ý kiến bàn luận xuất hiện.Mà trong các ý kiến bàn luận, chủ yếu là chất vấn nghi ngờ."Thẩm Loan? Là cô ba nhà họ Thẩm?""Lão đại đi mất thì lão tam đến, có chút thú vị nha!""Cô ba này rốt cuộc là có lai lịch thế nào? Lại có thể có được đãi ngộ giống nhưgiám đốc Thẩm năm đó (Thẩm Như), vừa đến đã ngồi vào vị trí giám đốc.""Nghe nói cô ấy là con gái riêng, đến tận năm mười tám tuổi mới được vào nhàhọ Thẩm, cho dù là bề ngoài hay là năng lực đều rất bình thường.""Hình như học lực cũng không cao? Cao đẳng bách khoa? Cũng không đi duhọc.""Vậy cô ta dựa vào cái gì mà quản lý cả một phòng ban? Lại còn là phòng dự ánquan trọng như vậy.""Chỉ cần có đủ quan hệ, có gì mà không thể? Nếu như cô mà là con gái ruột củachủ tịch, cô cũng thể vớt một chức giám đốc để làm.""Không đúng nha...""Cái gì không đúng?""Nếu như chỉ vì cô ấy mang họ Thẩm, tổng giám đốc có thể thiên vị nhưng mấyvị trong hội đồng quản trị cũng không phải là người ăn chay. Bọn họ sao lại chophép một bao cỏ không biết cái gì ngồi lên vị trí giám đốc phòng dự án?"Mọi người đều im lặng."Vậy có thể là tổng giám đốc Thẩm đã thuyết phục được họ..."Câu nói này đến cả người nói ra còn không tin nổi, vì thế càng nói về sau cànglí nhí, cuối cùng không còn gì để nói.Giữa Thẩm Xuân Giang và hội đồng quản trị có nhiều mối bất hòa, bọn họkhông gây thêm phiền phức cho ông ta đã là quá tốt rồi sao lại có thể đánh yểmtrợ cho ông ta được?Nếu như Thẩm Xuân Giang thật sự mở cửa sau cho Thẩm Loan thì sợ rằng hộiđồng quản trị sẽ nhảy ra phản đối đầu tiên."Xuỵt— bớt bớt lại một chút đi, chúng ta cứ ở đây đoán mò, cãi cọ ồn ào thì cótác dụng gì chứ? Thông báo đã chuyển xuống phòng nhân sự rồi, giấy trắngmực đen rành rành ra đấy. Bên trên sẽ không vì mấy ý kiến này của chúng ta màđưa ra bất cứ thay đổi gì đâu."Hàm ý là sự thay đổi của cấp cao, một đám nhân viên làm công ăn lương thìthái độ cái gì?Mọi người lập tức nóng mặt, tan tác như chim muông.....Tại nhà lớn nhà họ Thẩm.Dương Lam vừa từ bệnh viện về, vừa vào đến cửa thì nhận được điện thoại củaĐàm Diệu."Bà chủ, có chuyện này tôi đã suy nghĩ, do dự rất lâu, vẫn cảm thấy bà có quyềnđược biết, dù sao chuyện cũng có liên quan đến tổng giám đốc tiểu Thẩm...""A Khiêm?" Giọng nói Dương Lam hơi lo lắng: "Xảy ra chuyện gì rồi?!""Không có, bà đừng lo lắng, tổng giám đốc tiểu Thẩm rất an toàn."Người phụ nữ thở phào: "Vậy thì vì cái gì?""Chuyện liên quan đến cô ba.""Thẩm Loan?" Cứ nghĩ đến thứ nghiệt chủng chướng mắt đó là Dương Lam lạikhông nhịn được nhíu chặt mày.Khoảng thời gian này, cô không xuất hiện trước mặt bà ta, cuộc sống củaDương Lam rất tốt đẹp, bà ta rất hài lòng.Bỗng dưng nghe người khác nhắc đến như vậy, cái cảm giác đáng ghét đó lạiquay lại làm bà ta vô cùng khó chịu."Thẩm Loan làm sao?""Cô ấy đã thông qua thử thách.""Cái gì?" Người phụ nữ sựng người."Cô ấy đã đàm phán thành công lấy được mảnh đất kia, thông qua thử thách củahội đồng quản trị và trở thành giám đốc của phòng dự án." Hơi dừng lại mộtchút, sau đó lại bổ sung thêm: "Thông báo bổ nhiệm nhân sự đã được gửixuống, giờ này chắc tất cả nhân viên của Minh Đạt đều đã biết.""Bổ nhiệm nhân sự?!" Âm điệu của Dương Lam đột nhiên lên cao, âm cuối cònhiện ra một tia sắc bén: "Cô ta dựa vào cái gì?!"Đàm Diệu không nhịn được nhắc nhở: "Đây là ước định lúc đầu, hội đồng quảntrị không có gì để nói."Dương Lam nhất thời câm nín, có một cảm giác ân hận đã bê đá tự đập vàochân mình, nhưng nhiều hơn vẫn là sự oán giận với Thẩm Loan.Đồ ti tiện đó, sao cô ta dám?!Rất lâu sau, hô hấp của Dương Lam mới bình ổn lại, lạnh lùng nói với đầu bênkia điện thoại: "Tôi biết rồi.""Vậy được, tạm biệt." Đàm Diệu kết thúc cuộc gọi, cất điện thoại đi, nhìn rangoài của sổ than nhẹ một tiếng—Hy vọng là có tác dụng.Chạng vạng tối, Thẩm Xuân Giang từ công ty về.Sau khi vào nhà mới phát hiện trong nhà yên tĩnh quá mức bình thường.Bình thường vào giờ này người giúp việc đang dọn cơm hôm nay lại không thấybóng dáng đâu, bàn ăn trống không, trong nhà bếp không có một chút khói lửanào, cũng không ngửi thấy mùi thơm của các món ăn.Còn Dương Lam thì ngồi trên ghế sô pha quay lưng lại với ông ta, mặc dù vẫnbật ti vi nhưng lưng bà ta lại thẳng tắp cứng nhắc không có bất cứ dáng vẻ nghỉngời thư giãn nào.Thẩm Xuân Giang thay dép, đi đến chỗ bà ta, không nhịn được chau mày: "Bàđang làm cái gì vậy?""Đợi ông." Mặc dù người phụ nữ đã cố gắng kiềm nén, nhưng lời nói ra vẫn vẫnkhông tránh khỏi có chút lạnh lẽo."Đợi tôi làm cái gì?""Ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lát."Thẩm Xuân Giang nghe theo lời bà ta, mặc dù trong lòng có chút mất kiênnhẫn, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng vợ ông ta quyết định cho bà ta cái thểdiện này."Nói cái gì?""Có phải ông đã để vị trí của A Như cho Thẩm Loan rồi không?""A Như đã rời khỏi tổng bộ đi đến Quảng Đông rồi, vị trí giám đốc phòng dự ánsớm đã để trống từ trước, còn nữa đó không phải vị trí cố định chuyên thuộc vềmột người mà dành cho người nào có khả năng.""Viện cớ! Tất cả là viện cớ!" Dương Lam kích động, biểu cảm cũng dần dầnbiến dạng: "Bởi vì Thẩm Loan giúp ông lấy được mảnh đất đó, cho nên ông mớinhả ra? Thẩm Xuân Giang, nói ông là "tham phú bần phụ" cũng là quá coi trọngông rồi!"(Tham phú bần phụ: Ai đốt tốt với mình thì mình dựa vào người đó)."Im miệng—" Khóe mắt của người đàn ông giật mạnh."A Như mới rời khỏi chưa được ba tháng, ông đã không đợi được mà để cái đồcon hoang kia thay thế vị trí của A Như? Ông có xứng đáng làm một người bakhông?""Dương Lam! Để ý cách nói chuyện của bà! A Như là con gái tôi, lẽ nào LoanLoan không phải?""Ha... ha ha ha... bây giờ nó lại thành con gái ông rồi à? Lúc mới đưa nó về nhàông đã nói cái gì? Cứ coi như nuôi một con thú cưng, không cần phải hao tổntâm trí, đợi đến một độ tuổi nhất định thì cho nó một chút của hồi môn, sẽkhông ảnh hưởng gì đến địa vị của mấy đứa con gái của tôi. Còn bây giờ thìsao?"Sắc mặt Thẩm Xuân Giang tái xanh.Ông ta tức giận vì Dương Lam hùng hổ hăm dọa ông ta, cũng sợ rằng mấy lờinày sẽ truyền đến tai Thẩm Loan, trong lòng lại sinh ra lỗ hổng.Làm vợ chồng bao nhiêu năm, Dương Lam vừa nhìn là biết ông ta đang lo lắngđiều gì, bà ta lập tức cười lạnh, ánh mắt chế nhạo: "Đã đến lúc này rồi, ông vẫncòn lo lắng những cái kia có hay không? Ha ha... đúng là chuyện nực cười nhấttrên đời!""Bà thì hiểu cái gì?" Ánh mắt Thẩm Xuân Giang như dao: "Quyết định tôi đưara không đến lượt bà khua tay múa chân!""Tôi hiểu cái gi? Đương nhiên là tôi hiểu! Chính là do tôi quá hiểu ông nên mớikhông kìm được mà lạnh lòng!" Vành mắt Dương Lam đỏ ửng, nước mắt tràora: "Ông e ngại thế lực của Quyền Hãn Đình, lại không nhịn được muốn nịnh bợcậu ta, trước đó ông vốn đã muốn nịnh bợ người ta nhưng không có cách nào,bây giờ không dễ ràng gì mới có Thẩm Loan thay thế ông làm mối bắc cầu, saoông có thể dễ dàng bỏ qua được? Đừng nói là một vị trí giám đốc phòng dự ánnhỏ bé, cho dù nó muốn nhiều hơn ông cũng không hề do dự mà dâng lên.""Xuân Giang à," Dương Lam bỗng dưng bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở lêndịu dàng, giống như nhưng lời thì thầm của đôi tình nhân với nhau, nhưng phânbiệt cẩn thận thì sẽ phát hiện ra những lời nói bình tĩnh như thế này ẩn chứa sựđiên cuồng bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát: "Bao nhiêu năm nay ông chẳngcó chút tiến bộ nào cả. Lúc còn trẻ thì dựa vào vợ, đến tuổi trung niên vốn dĩnên hăng hái thì ông lại đi dựa vào con gái. Sao vậy, buôn bán đem lại từ da thịtphụ nữ còn làm chưa đủ?"Chát—Một cái bạt tai vang dội.Sắc mặt Thẩm Xuân Giang trắng xanh, tay run run, da mặt co giật: "Bà...""Thẹn quá? Hay là xấu hổ quá? Hóa ra ông vẫn còn chút lòng tự tôn này."Chát—Lại thêm một cái bạt tai nữa.Lúc này, sự tức giận trong mắt người đàn ông bị thay bằng sự tàn ác, sát ýthoáng hiện lên: "Tiện nhân! Bà còn dám nhắc đến trước kia?"Có một số ký ức mà cả hai người đều cố tình bỏ qua, đều ngầm hiểu yên lặngkhông nhắc đến.Nhưng hôm nay, Dương Lam lại đi động chạm vào vết sẹo đó, vốn tưởng rằngsớm đã đóng vảy nhưng không ngờ rằng vừa chạm vào liền cảm thấy đau đớnnhư lúc chảy máu."Bà đáng chết!"Dương Lam cười điên cuồng: "Ha ha ha... tôi đáng chết? Lúc đầu là vì ai, tronglòng ông còn không biết sao? Không phải do tôi thì Thẩm Xuân Giang ông cóthể được ngày hôm nay sao, Minh Đạt có thể phát triển đến quy mô như hiện tạikhông?""Bà đúng là bất chấp lý lẽ!" Sắc mặt Thẩm Xuân Giang lạnh lùng, bỏ lại mộtcâu sau đó phẩy tay áo đứng dậy, bóng lưng đoạn tuyệt.Dương Lam nhìn bóng lưng của ông ta đi xa, giống như đang nhìn thấy sự xadần của cuộc hôn nhân và tình cảm của hai người, bà ta không kiềm nén đượcnữa bụm mặt ngã xuống ghế sô pha.Nhưng giọt nước mắt lóng lánh dần dần lọt qua những ngón tay.Khóc đến nỗi chết lặng đi không thở được, như vậy còn làm làm cho ngườikhác cảm thấy thương tiếc, đau hơn hơn là kêu gào thảm thiết.Rõ ràng đã biết cãi nhau một trận như vậy không có tác dụng gì, ngược lại cònlàm cho Thẩm Xuân Giang ghét bà ta hơn nhưng Dương Lam vẫn không nhịnđược.Bà ta khổ quá.Hai đứa con gái đã bị Thẩm Loan hại thành như vậy, bây giờ lại đến lượt contrai ư?Không được!Tuyệt đối không được!Minh Đạt là của A Khiêm, ai cũng không thể động vào!Nhưng bà ta chẳng có cách nào cả..."Bà chủ, bà vẫn ổn chứ?" Chu Khánh Phúc bất ngờ xuất hiện ở phía sau bà ta,nhẹ nhàng hỏi thăm.Dương Lam ngỡ ngàng trong chớp mắt, bỗng dưng hai mắt bà ta sáng lên: "ChuKhánh Phúc!"Quản gia cúi người thấp hơn, biểu thị sự cung kính: "Bà chủ có gì dặn dò?""Ông là người do người kia phái đến đúng không?" Bà ta như nắm chặt đượcngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.Chu Khánh Phúc tàn bạo ngừng lại: "Bà chủ?""Đừng giả vờ nữa, tôi vẫn chưa ngu ngốc đến mức đó!""... Vâng." Quản gia cụp mắt xuống thừa nhận.Dương Lam hoảng hốt trong nháy mắt, mặc dù đã có dự liệu trước, nhưngkhoảnh khắc xác nhận thật sự bà ta vẫn không kìm chế được rơi vào tronghoảng hốt ngạc nhiên.Đã trải qua nhiều năm như vậy, bà ta còn tưởng rằng..."Bà chủ, nếu như bà đã biết thì chắc bà cũng đã hiểu... tấm lòng của người đóđối với bà."Ha ha ha...Tấm lòng?Dương Lam nhếch môi cười trào phúng.Thứ gọi là "tấm lòng" đối với mấy tên đàn ông này đáng giá mấy đồng?Trước mắt không phải còn có một ví dụ rất điển hình nhất sao?Hiện giờ bà ta chẳng muốn cái gì hết, chỉ muốn bảo vệ con trai của mình: "Ôngcó thể liên hệ được với ông ấy không?"Chu Khánh Phúc do dự trong nháy mắt, gật đầu: "Chắc là có thể.""Chắc là?""Cứ tầm này mỗi năm, ngài ấy đều đang ở nước ngoài. Tôi có thể cố gắng thửliên hệ với ngài ấy, bà chủ có lời nào muốn truyền đạt?"Nước mắt Dương Lam vẫn trào ra nhưng trên môi lại nở một nụ cười mỉa mai:"Ông nói với người đó, phàm là có một chút thương nhớ... vậy thì không nên đểnhững thứ thuộc về A Khiêm bị đứa con gái riêng giống như một con sói kiacướp đi mất!"Khóe mắt Chu Khánh Phúc hơi run: "Tôi sẽ truyền đạt lại y nguyên lời bà."Đến lúc đó, cái kết của cô ba, sợ rằng...Thôi vậy, ai có số mạng của người đó....Lần thứ hai gặp mặt Từ Kình Sinh, Thẩm Loan liền mạnh mẽ đến tận cửa, mớisáng sớm đã tự mình chạy đến Cạnh Lâm một chuyến, hoàn thành những chitiết cuối cùng, hợp đồng lên ký thì ký cho xong.Cuối cùng—"Hợp tác vui vẻ, tổng giám đốc Từ."Từ Kình Sinh lạnh lùng nhìn lướt qua cô một cái, nhếch miệng lên một cáchkhông có thành ý lắm, sau đó nhanh chóng hạ xuống, cao ngạo có chút khônghợp tình người.Thẩm Loan cũng không để ý.Một khi đã ký hợp đồng thì đất là của cô.Quan tâm gì đến anh ta vui mừng hay không, dù sao cũng không chướng đếnmắt cô.Đúng lúc cô đang chuẩn bị thu lại, người đàn ông bỗng dưng nhẹ nhàng nắm lấymột chút.Thật sự chỉ có một chút.Giọng nói nhàn nhạt: "Hợp tác vui vẻ."Thẩm Loan sắp xếp lại hợp đồng, hợp đồng được lập thành hai bản, một bảngiao cho anh ta: "Tổng giám đốc Từ, giữ cẩn thận nhé, đây là thứ đáng giá đếnhàng chục tỷ đó.""Tôi rất tò mò." Người đàn ông đưa tay nhận lấy, không thèm xem vứt thẳngsang một bên: "Cô tốn công tốn sức như vậy, bận rộn tới tấp, không sợ MinhĐạt chỉ coi cô như bàn đạp, sau khi lấy được mảnh đất sẽ dỡ cối xay để giết lửasao?""Lo lắng chứ." Cô mỉm cười, bày ra bộ dạng dĩ nhiên: "Nhưng lo lắng có tácdụng không?""... Không có." Từ Kình Sinh có gì nói đó."Người thông minh được chia thành hai kiểu. Một kiểu là "thông minh ngungốc", họ có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện, dù sao đầu óc cũng không ngu ngốc,tính giác ngộ cũng không kém, nhưng công lao lại không thuộc về họ, làm việckhông công.""Còn một kiểu nữa là gì?" Bỗng dưng người đàn ông cảm thấy tò mò, rốt cuộcmiệng người phục nữ này có thể nói ra những lời ngụy biện gì.Thẩm Loan: "Còn một kiểu là "thông minh lên mặt", cũng chính là khôn vặttrong tục ngữ nhắc đến. Kiểu người này thông minh là thật, nhưng lại là dùngmấy mánh khóe thủ đoạn, suy nghĩ việc nhỏ nhất nhưng lại nhận công lớn nhất,nhưng người khác cũng không phải kẻ ngốc, đến cuối cùng lại luôn luôn tựchôn chết mình."Từ Kình Sinh: "Vậy cô thì sao?""Lấy dài bù ngắn, mỗi kiểu chiếm một phần.""Hừ, nói thì hay lắm nhưng đến lúc thật sự làm thì lại chưa chắc.""Sao vậy. Tổng giám đốc Từ đang sợ tôi chịu thiệt thòi? Cứ muốn nhắc nhở tôiphải đề phòng cẩn thận." Thẩm Loan nhếch mày.Sắc mặt người đàn ông bỗng dưng trầm lại: "Chắc là vậy, tự mình đa tình!"Thẩm Loan nhận thấy ngoài khuôn mặt lạnh lùng vô tình ra thì Từ Kình Sinhcòn một tâm hồn cao ngạo đến kỳ cục.Mà kiểu đàn ông như vậy lúc trở lên vô tình sẽ rất làm tổn thương người, nhưngngẫu nhiên bộc lộ ra tính khí trẻ con lại cũng khá là mê hoặc lòng người.Lúc trước Thẩm Loan nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao một nữ cường nhân nhưHạ Linh lại đi thích cái người đàn ông lạnh lùng đến cực điểm, kỳ quái đến cựchạn này, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không hẳn là như thế, nhỡ đâu kiểu mẫumà ngự tỷ thích lại chính là kiểu cẩu tử vừa lạnh lùng vừa dễ thương như thếnày thì sao?Dù sao thì mỗi người cũng có một gu thẩm mỹ khác nhau.Từ Kình Sinh: "Vậy chuyện cô đồng ý với tôi...""Anh yên tâm đi." Thẩm Loan lấy một tấm thiệp mời màu bạc trong túi xách ra,bên trên được điểm tô bằng các đường hoa văn màu vàng, hiện lên hơi thở củasự sang trọng và cao cấp: "Tối thứ sáu tuần này, sảnh tiệc rượu số một củakhách sạn Holden.""A Linh cũng sẽ đi?""Đương nhiên."Từ Kình Sinh đưa tay nhận tấm thiệp, đặt cẩn thận vào trong ngăn kéo, thái độhoàn toàn khác so với lúc nhận bản hợp đồng bị tiện tay vứt sang một bên lẻ loitrơ trọi kia.Thẩm Loan: "...""Con người Thẩm Xuân Giang..." Anh ta hơi dừng lại một chút, thấy cuối cùngThẩm Loan cùng làm được một chuyện khiến anh ta hài lòng, Từ Kình Sinhkhông ngại nhắc nhở cô nhiều hơn một chút: "Quá tham công danh lợi lộc. Nếunhư có thể cô vẫn nên để lại cho mình một đường lui, tránh sau này lại hối hận.""Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi đã sớm để lại rồi.""Đã làm xong rồi?"Thẩm Loan gõ gõ vào bản hợp đồng, nở một nụ cười vô cùng đắc ý: "Tổnggiám đốc Từ có thể xem."