Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 435



Từ Kính Sinh nghi ngờ mở tài liệu ra, đọc nhanh như gió.

Đột nhiên, ánh mắt cứng lại, đồng tử co chặt: "Cô rõ ràng—"

"Xuỵt!" Thẩm Loan làm động tác im lặng: "Phật dạy rằng: Không thể nói."

Chớp chớp mắt, cầm lấy phần kia của mình sau đó xoay người rời đi.

Người đàn ông nhìn bóng dáng đã đi xa của cô, bỗng nhiên khịt mũi một tiếng,

phun ra hai chữ:

"Gian trá!"

...

Mà lúc này, tập đoàn Minh Đạt, phòng hội nghị tầng 33.

Tất cả thành viên hội đồng quản trị đang tham gia cuộc họp.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự kiên nhẫn cũng dần dần bị tiêu hao

hầu như không còn.

Bầu không khí yên tĩnh cũng có một tia nôn nóng, đột nhiên —

"Bây giờ mấy giờ rồi? Để nhiều người như vậy chờ một mình cô ta, tổng giám

đốc Thẩm, mặt mũi của con gái cũng rất lớn nhỉ?"

Thẩm Xuân Giang bị điểm danh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lù lù không nhúc

nhích.

Nếu như là trước kia, ông ta đã sớm nhận lỗi, nhận thua chịu thua, nhưng bây

giờ, ngay lúc này, ông ta cũng chẳng thèm để ý, vui vẻ thoải mái mà giả câm vờ

điếc, làm tức chết đối phương!

Bởi vì —

Đã nắm chắc!

"Không phải mặt mũi của con gái tôi lớn, mà là Lục gia cũng có quy tắc của

mình, người ngoài cũng không dám tùy tiện khoa tay múa chân."

Sắc mặt tên giám đốc kia không tốt lắm, nhưng lại ngại ba chữ "Quyền Hãn

Đình", nên cũng không dám nói gì nữa.

"Lão Triệu, tội của ông là tội gì?" Một giám đốc khác ngồi bên cạnh thấp giọng

trấn an.

"Hừ!" Triệu Bảo Thành lạnh lùng liếc Thẩm Xuân Giang một cái qua bàn hội

nghị hình bầu dục: "Ông ta thật sự xem mình là ba vợ của Lục gia à? Chẳng qua

cũng chỉ là bán nữ cầu vinh (bán con gái lấy tiền bạc, quyền thế), ngụy quân tử

nịnh nọt!"

"Lão Triệu, nói cẩn thận!" Trầm Thanh quát bảo dừng lại: "Ông ta bây giờ là

một người đắc đạo rồi, gà chó lên trời, tự cho rằng ôm được đùi Quyền Hãn

Đình, nhưng Lục gia cũng không nhất định sẽ cưới con gái ông ta, cứ chờ đi,

lúc này trèo càng cao, tương lai sẽ té càng đau!"

Triệu Bảo Thành nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn lại.

Nháy mắt, mười lăm phút lại trôi qua.

Mọi người rõ ràng đã bắt đầu xao động, thỉnh thoảng thay đổi dáng ngồi để giải

tỏa cảm xúc, tiếng thở dài không dứt.

Thật sự không thể nhịn được nữa, tiền bối lớn tuổi nhất Lý Lập Đông đứng ra:

"Tiểu Thẩm —"

Người ông ta gọi là Thẩm Xuân Giang.

Người sau cũng không dám làm càn như người lúc trước, dù sao uy danh của

Lý Lập Đông cũng bày rõ ràng, ngay cả ông cụ Thẩm cũng phải cho ông ta ba

phần thể diện.

"Ai! Chú Lý, ngài nói đi."

"Thẩm Loan cụ thể lúc nào mới đến? Cũng không thể để mấy bộ xương già như

chúng tôi ngồi chờ ở đây thế này được, cho dù làm người hay là làm việc, cũng

phải có giới hạn chứ, cậu hiểu ý tôi không?"

Thẩm Xuân Giang gật đầu, thái độ cung kính: "Hiểu ạ, cháu đi ra ngoài gọi điện

thoại thúc giục nó ngay."

Nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng hội nghị.

Chờ ông ta đi ra, trong phòng lập tức rộn ràng lên, cẩn thận nghe sẽ nhận ra

những lời này rõ ràng mang theo không vừa lòng cùng ác ý.

"Một nhà họ Thẩm của ông ta đúng là cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi!"

"Con riêng chính là con riêng, không hiểu chút quy tắc nào."

"Tôi thấy Thẩm Xuân Giang trái lại cũng xem nó như bảo bối rồi!"

"Xùy— ông ta xem con gái là bảo bối nơi nào chứ? Đơn giản chính là ném cục "

gạch " ra ngoài, mà mục đích chính là kéo được khối ngọc!"

"À, chỉ vì câu được Quyền Hãn Đình, ông thật đúng là hao tổn tâm huyết."

Còn về phần hao tổn tâm huyết như thế nào...

Vài vị giám đốc trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trong lòng cười hiểu rõ mà không

nói ra.

Bán con gái!

"Nói này, Thẩm Loan thật sự đã đàm phán xong miếng đất kia rồi sao?"

"Tôi cảm thấy hơi kì lạ. Nếu như cô ta hoàn thành dễ như trở bàn tay như vậy,

thì cố gắng trước kia của chúng ta tính là thứ gì? Một câu chuyện cười à?"

"Nhưng thông báo định mệnh đã được gửi ra rồi, nếu Thẩm Xuân Giang dám

làm như thế, vậy hẳn đã nắm chắc mảnh đất kia rồi."

"Bây giờ thảo luận chuyện này thì có ích lợi gì? Vẫn nên chờ xem kết quả thôi."

"À! Chỉ sợ mặt trời xuống núi cũng không chờ được người tới!"

Lời này vừa nói ra, cửa phòng phòng hội nghị bị đẩy ra từ bên ngoài.

Thẩm Xuân Giang dẫn đầu bước vào, cười đến xuân phong đắc ý. Mà phía sau

ông ta còn có một bóng dáng mảnh khảnh...

Cô gái mặc một bộ âu phục màu be, quần tây có họa tiết bèo nhún, lúc rũ

xuống, ống quần rộng thùng thình vừa lúc có thể che được mu bàn chân, lộ ra

mũi giày cao gót.

Tới rồi!

Thẩm Xuân Giang ngồi vào vị trí cũ, Thẩm Loan lập tức đi đến phía trước, mở

máy chiếu ra, đặt tài liệu trong tay xuống dưới, cũng điều chỉnh góc độ.

"Thật xin lỗi, tôi vừa từ tập đoàn Cạnh Lâm tới đây, để các vị đổng sự đợi lâu

rồi."

Hơi gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Không phải hầu hết tất cả mọi người ở đây chưa từng thấy qua Thẩm Loan, tại

buổi tiệc đầy năm lúc trước, bởi vì cô được Quyền Hãn Đình mời khiêu vũ nên

trở thành tiêu điểm chú ý của toàn hội trường, mà khi đó cô gần như tồn tại với

tư cách "cô ba nhà họ Thẩm", sự chú ý của mọi người cũng chỉ là dáng người

bên ngoài, ăn mặc của cô.

Mà trong nháy mắt này, lại bị "khí thế" chỉ thuộc về Thẩm Loan làm kinh diễm.

Bình tĩnh thong dong, tự tin ngạo nghễ.

So với Thẩm Như, hình như cũng không kém nhiều lắm...

Đây hoàn toàn là suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu các thành viên hội

đồng quản trị.

Thẩm Xuân Giang nhẹ giọng một khụ một tiếng, có sự tự hào cùng kiêu ngạo

của người làm ba, ra vẻ thâm trầm: "Nói vậy là được rồi, trực tiếp đi vào vấn đề

chính đi!"

Nhóm thành viên hội đồng quản trị: "..." Cô ấy đang xin lỗi chúng tôi, không

phải ông, da mặt có thể đừng dày như vậy được không?

Thẩm Loan: "Những gì bây giờ mọi người thấy đều do tôi đại diện cho tập đoàn

và bất động sản Cạnh Lâm bước đầu thỏa thuận chuyển nhượng, quá trình cụ

thể đã giao cho cấp dưới đi bàn bạc, nói cách khác." Cô dừng lại một chút, nở

một nụ cười: "Đất, chúng ta đã lấy được."

Toàn trường yên lặng hai giây.

Rồi sau đó, vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

"Cảm ơn tổng giám đốc cùng hội đồng quản trị đã tin tưởng tôi, tương lai tôi sẽ

dẫn dắt bộ phận dự án để tạo ra nhiều lợi ích hơn nữa cho tập đoàn, cảm ơn."

Hiện giờ mới gọi là tâm phục khẩu phục.

Không còn những người chua ngoa, không còn lời nói ác ý.

Bởi vì, miếng đất này, chính là công trạng đầu tiên của Thẩm Loan!

Hội nghị kết thúc, thành viên hội đồng quản trị rời đi kế tiếp nhau.

Thẩm Xuân Giang và Thẩm Loan sóng vai đi cùng một chỗ, giống như một đôi

ba con thuận hòa.

"Loan Loan, con làm rất tốt! Trước kia là ba nhìn sai rồi, không ngờ con sẽ ưu

tú như thế." Trên mặt người đàn ông ngập tràn yêu thương và ôn hòa.

Thẩm Loan mỉm cười: "Ngay từ đầu con cái gì cũng đều không hiểu, có thể là

do bầu không khí của nhà họ Thẩm hun đúc, hơn nữa có tên trong danh sách

Khởi Hàng, mới từ từ cảm thấy mình đã được khai sáng."

"Chuyện này chứng tỏ sự hiểu biết của con rất cao, trời sinh chính là người tài!"

Thẩm Loan cười đến thẹn thùng, giơ tay vuốt tóc mai lả tả ra sau tai.

Trong lúc cúi đầu, giống như đóa bạch liên hoa (hoa sen trắng) thẹn thùng trước

làn gió lạnh.

Thẩm Xuân Giang càng vừa lòng hơn.

Một đứa con gái có năng lực lại dễ bảo như vậy, ông ta đi đâu tìm được chứ?

May mà lúc trước quyết định mang cô về nhà, nếu không...Thua thiệt rất lớn!

"Bây giờ còn sớm, ba dẫn con đến bộ phận dự án nhìn xem, dù sao cũng là nơi

làm việc sau này của con."

"Dẫn, dẫn con đi sao?" Hai mắt cô gái nhỏ tỏa sáng, rõ ràng sự chờ mong được

cất giấu dưới vẻ thụ sủng nhược kinh.

Thẩm Xuân Giang chua xót một phen, xem ra sau này phải quan tâm đứa con

này nhiều hơn một chút. Hơn nữa, đây cũng là đứa con gái duy nhất mà ông ta

có thể can thiệp được.

"Đi!"

Cứ như vậy, đường đường là tổng giám đốc mà lại dẫn theo con gái của mình,

tức Thẩm Loan mới nhậm chức giám đốc bộ phận dự án xuất hiện trước mặt bộ

phận cấp dưới, tự mình đảm đương công việc dẫn đường, chuyện này không tới

nửa tiếng đã truyền khắp cả Minh Đạt.

"Hóa ra ba đối với con gái mới là chân ái..."

"Hình như vợ của tổng giám đốc chúng ta cũng chưa có đãi ngộ này nhỉ?"

"Tôi vẫn luôn cho rằng tổng giám đốc Thẩm bất cận nhân tình (không hợp tình

người), lạnh nhạt nghiêm túc, thế mà không ngờ ông ấy lại cưng chiều con gái

như vậy!"

"Hâm mộ muốn chết... Nếu tôi có một người ba như vậy, ai mà còn nghĩ loanh

quanh mấy chuyện đi làm chứ? Ở lì trong nhà mỗi ngày trang điểm cho mình

cho thật xinh đẹp, cuộc sống hằng ngày chính là mua mua mua, thật tốt quá?"

"..."

Dọc suốt đường đi, Thẩm Xuân Giang tựa như "Huyễn nữ cuồng ma", tuy rằng

không quá thích bị nhân viên vây xem, nhưng như vậy chắc là có thể biểu hiện

mình đang coi trọng Thẩm Loan nhỉ?

Ông ta lạnh mặt, vừa nhìn đã biết không quá kiên nhẫn.

Nhưng dừng ở trong mắt người khác lại biến thành biểu hiện của tổng giám đốc

lạnh lùng cưng chiều con gái — rõ ràng có thói quen nghiêm túc, nhưng vì yêu

con mà phá vỡ nguyên tắc.

Thẩm Loan theo phía sau, tùy ý để ông ta dẫn theo, đúng lúc điều chỉnh biểu

cảm, bởi vì cô thật sự rất sợ mình sẽ nhịn không được lộ ra nụ cười lạnh.

Yêu con?

Chiều con?

Chẳng qua là vì cô còn hữu dụng mà thôi.

Những người này, xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình, tình cảnh nào cũng tự động

đưa vào công chúa nhỏ nhà giàu Mary Sue.

Nhưng trên thực tế, nhà giàu thật sự không phải dễ trà trộn như vậy!

Mà có thể trà trộn, cũng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản!

...

Thẩm Xuân Giang dẫn theo Thẩm Loan tượng trưng đi dạo bộ phận dự án xong,

ném xuống một câu: "Con đã là trưởng phòng ở đây rồi, vậy tiếp theo sẽ giao

cho con, ba đi trước đây."

"Vâng, ba." Cười ngọt ngào nhìn theo, cho đến cửa thang máy khép lại, Thẩm

Loan mới thu hồi ánh mắt.

Đầu lưỡi ép vào hai má, mượn nó để giảm bớt cứng đờ.

Thẩm Loan quay đầu lại, lại thấy không ít ánh mắt đánh giá như điện giật thu

hồi lại, đầu thò ra cũng giống như con ốc sên chui vào trong vỏ.

Lúc này, một người phụ nữ mặc âu phục màu đen đi đến bên cạnh cô: "Xin

chào, tôi là phó giám đốc bộ phận dự án, Bạch Vũ."

Thẩm Loan nhướng mày, ung dung đánh giá cô ta một cái, vẻ ngoài xinh đẹp,

tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng tỉ lệ dáng người rất chuẩn, nhìn qua cũng

hơn hai mươi tuổi, trang điểm nhẹ, làm cho cảm nhận đầu tiên của người khác

với cô ta cũng không tệ.

"Tôi là Thẩm Loan." Cô hơi gật đầu.

"Tôi biết, bộ nhận nhân sự đã thông báo, từ hôm nay trở đi ngài chính là giám

đốc bộ phận dự án, người lãnh đạo trực tiếp của tôi."

Thẩm Loan: "Hy vọng sau này hợp tác vui vẻ."

Bạch Vũ mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ."

Văn phòng đã được dọn dẹp vào hôm qua, Bạch Vũ dẫn cô đi tham quan, Thẩm

Loan đứng ở giữa, bình tĩnh đánh giá bốn phía.

"Đây là phòng làm việc trước kia của chị tôi sao?"

Bạch Vũ dừng một chút, rồi sau đó gật đầu: "Đúng vậy."

"Ừ, tôi biết rồi, cô đi trước đi."

Bạch vũ rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Thẩm Loan vòng qua bàn làm việc, vỗ vỗ ghế xoay bằng da, có thể tưởng tượng

được ba tháng trước, Thẩm Như ngồi ở trên chiếc ghế này, hăng hái khí phách

thế nào.

Đáng tiếc...

Bây giờ là cô

Thẩm Loan cong môi.

...

Bạch Vũ xuyên qua hành lang, đến bên ngoài khu vực làm việc, một đám người

nhanh chóng xúm lại.

"Chị Bạch! Giám đốc mới tới thế nào?"

Dưới ánh nhìn tò mò chăm chú của mọi người, Bạch Vũ nghĩ nghĩ: "Trẻ tuổi,

xinh đẹp, dáng người tốt."

Trẻ tuổi, nghĩa là không có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm.

Xinh đẹp, dáng người tốt, chứng tỏ là gối thêu hoa, đẹp chứ không xài được.

Quả nhiên tuy rằng mọi người cười, nhưng trong mắt từng người đều hiện lên

vẻ trầm ngâm.

Bạch Vũ: "Được rồi, đừng vây quanh ở đây nữa, lát nữa giám đốc Thẩm đi ra

nhìn thấy lại cho rằng chúng ta lười biếng."

Nghiêm khắc hà khắc, lại thêm một cái cọc.

Mọi người đều mất đi hứng thú, muôn thú tản ra.

Không biết là ai lẩm bẩm một câu: "Nếu chị Bạch có thể tiến thêm một bước

nữa, trực tiếp từ phó biến thành chính, thật là tốt biết bao? Ít nhất chúng ta còn

có thể tự do..."

Ai biết người mới tới này có được không, lỡ như lại khiến cho cả bộ phận

chướng khí mù mịt, liên lụy làm bọn họ cũng không thoải mái...

Bản năng của con người luôn bài xích những cái mới.

Thẩm Loan không ở lâu, đứng trong văn phòng nhìn một lát rồi rời đi, mà lúc

này còn chưa đến giờ tan sở.

"Cái quỷ gì thế? Đi đầu về sớm à?"

"Vậy chúng ta có phải cũng có thể học theo, trực tiếp tan làm luôn?"

"Chậc... Đều là thiên kim tiểu thư, sao lại không khác nhau đến thế?"

"Đừng nói nữa, làm cho tôi nhớ đến

giám đốc Thẩm..."

"Giám đốc Thẩm" này tất nhiên không phải chỉ Thẩm Loan.

Nửa tiếng sau, một tiếng động từ cửa thang máy truyền đến, giống như đang di

chuyển một vật rất lớn.

Rất nhanh, mấy người đàn ông cao to xông tới, giọng nói cũng không nhỏ mà

thét to: "Động tác chậm một chút! Nâng nhẹ đặt nhẹ, chú ý đi, cố gắng đừng va

chạm!"

Mấy người này chỉ mặc áo mỏng, ngày đông nhưng lại nóng đến mức cả người

đầy mồ hôi, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch vừa thấy đã biết là cu li.

"Ai vậy?"

"Sao lại thế này?"

"Giống như đang chuyển đồ trong nhà?"

"Văn phòng chúng ta lại có thêm kinh phí sao?"

"Chị Bạch, chị Bạch, chị làm à?"

Bạch Vũ cười: "Cô nhìn nhãn hiệu kia đi, da Ý thật... Là đồ ăn của những người

có tiền lương như tôi sao?"

Nói xong, tiến lên dò hỏi người dẫn đầu: "Xin hỏi, là ai cho các người đưa tới

vậy?"

"À, Thẩm Loan, cô Thẩm. Cô ấy nói chúng tôi đổi dụng cụ trong phòng làm

việc."

Bạch Vũ sửng sốt, đáy mắt xẹt qua một tia u ám, rồi sau đó hóa thành châm

biến, giây sau lại lướt qua.

Gấp không chờ nổi như vậy rồi à?

Không khỏi quá mức nóng vội.

Tướng ăn này thật khó nhìn.

"Như vậy à... Thật ra những đồ vật bên trong còn có thể dùng, không cần phải

thay mới mà?"

"Tôi đây cũng không rõ lắm, tôi chỉ phụ trách đưa hàng. Còn dọn mấy đồ cũ

trong phòng này đi."

Bạch vũ im lặng mười giây, nhìn qua rất khó xử, cuối cùng: "Được, vậy các

người đi theo tôi..."

Hai người nói chuyện, giọng nói nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng

phòng làm việc quá mức yên tĩnh, làm cho tất cả nghe được rõ ràng.

Mọi người trao đổi ánh mắt, ấn tượng với vị giám đốc tân nhiệm này lại kém

hơn một phần.

Tốt xấu gì cũng là đồ vật chị mình từng dùng, hai mắt không nháy mà ném đi

như thế, đến nỗi ghét bỏ như vậy sao?

Mọi người đều nói, không niệm cũ lòng người cũng tàn nhẫn.

Đổi xong vật dụng trong phòng, một nhóm người mênh mông cuồn cuộn rời đi,

Bạch Vũ đi cuối cùng, trước khi đóng cửa nhịn không được nhìn thoáng qua

vào bên trong, có thể nói toàn bộ bố cục đã rực rỡ hẳn lên.

So với phong cách vừa hiện đại vừa giản dị của Thẩm Như, phẩm vị của Thẩm

Loan xa xỉ hơn nhiều, không nói cái khác, chỉ là cái sopha da thật tiếp khách kia

cũng phải sáu chữ số.

Cô ta bĩu môi, giễu cợt một tiếng: "Nhà giàu mới nổi..." Nếu đôi mắt kia không

có cuồn cuộn ghen ghét, độ đáng tin cậy của những lời này sẽ cao hơn.

Nhưng mà bây giờ... hầu như bằng không.

Thẩm Loan không ngờ cô chỉ là đổi cách bày biện trong phòng, vậy mà có thể

làm cho người ta cơ hội bôi đen mình trước mặt nhân viên.

Nhưng mà cho dù biết, nên đổi, cô cũng sẽ đổi.

Cũng không biết một thiên kim tiểu thư như Thẩm Như, "con gái ruột" của nhà

họ Thẩm, vì sao cố tình lại muốn biến mình thành một người nghèo như vậy.

Đó cũng gọi là văn phòng sao?

Giản dị đến gần như khó coi.

Không biết còn tưởng rằng là văn phòng tạm thời của tổ trưởng bộ phận dự án.

Đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng?

Xùy...

Nói hùa theo người khác, lại khắt khe với chính mình, ngay cả chủ yếu và thứ

yếu cũng không hiểu rõ — thật ngu xuẩn!

Chẳng qua có một điều Thẩm Loan cần phải thừa nhận, đúng là lúc Thẩm Như

làm việc có một số nhận xét ở bên trên.

Nhưng vậy thì sao?

Người khác đánh giá có thể làm cơm ăn à?

Gông xiềng của người ngoài ngày càng nặng, áp lực cũng theo đó mà sinh ra,

cho đến khi bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp, cuối cùng trong đó.

Chỉ có chính mình!