Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 446



Sự ngu ngốc kia là thật, thánh mẫu cũng không giả, vừa nhìn lại càng giống "kẻ

ngu duy nhất" hơn, có lẽ Thẩm Loan cũng chẳng thông minh đến đâu đâu.

Nhưng những lời này của cô, nơi nào cũng đều chỉ cây dâu mà mắng cây hòe,

không giống những gì kẻ ngu dốt có thể nói ra được.

Thẩm Xuân Đình nghe vậy, giữa mày nhíu hơn ba phần: "Rốt cuộc bà đang nói

gì thế?"

Ngụy Minh Hinh lạnh lùng hừ một tiếng: "Có phải họ Thẩm mấy người đều có

đức hạnh như vậy không?"

"?"Hai mắt đen thui, không hiểu ra sao.

Sao lại gọi là họ Thẩm mấy người?

"Đừng quên cô là vợ ai, theo họ của ai!" Thẩm Xuân Đình nghiến răng nghiến

lợi.

Ngụy Minh Hinh bĩu môi, dáng vẻ ghét bỏ.

"Nói rõ đi, rốt cuộc Thẩm Loan làm gì cô?"

"Xùy— cô cháu gái kia của ông cũng không vừa nhỉ, tôi nói một câu, nó nói lại

ba câu, mỗi câu đều ý hữu sở chỉ.*"

(*ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa

khác.)

"Tình huống cụ thể thế nào?"

Chuyện này liên quan đến vấn đề vợ chồng, Ngụy Minh Hinh tất nhiên sẽ

không ngốc đến mức nói cho Thẩm Xuân Đình.

Phất phất tay: "Cũng không có gì cả, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này rất tâm cơ."

"À, nếu nó không tâm cơ, có thể lấy được mảnh đất từ trong tay Từ Kính Sinh

sao? Đã nói cô đừng xem thường nó rồi, bây giờ mới tức giận thì thả cái rắm gì

nữa!"

Làm vợ chồng mấy chục năm, Thẩm Xuân Đình liếc mắt một cái là có thể nhìn

ra Ngụy Minh Hinh tức giận Thẩm Loan.

"Cái đồ khốn nạn không có lương tâm này! Nếu không phải vì ông, tôi cần gì

hấp tấp để bị người ta dạy dỗ chứ?!"

Rõ ràng là Thẩm Xuân Đình để bà ta đi theo Thẩm Loan lôi kéo làm quen, lúc

này thế mà còn có mặt mũi chỉ vào mũi bà ta mà mắng?

"Được rồi, hóa ra ông đối với tôi lại có nhiều ý kiến như vậy? Đi, về nhà nói

cho rõ ràng!"

"Bà phát điên cái gì thế? Không nhìn thấy hôm nay là trường hợp nào à?!"

"Tôi đếch quan tâm trường hợp nào cả, ông làm tôi không thoải mái, tôi cũng sẽ

không để ông dễ chịu đâu!"

"Ngụy Minh Hinh! Bà cho tôi yên tĩnh một chút được không?"

"Có thể, nhưng ông phải nghĩ cách kéo Thẩm Loan xuống, để con trai chúng ta

thay thế."

"Bà cho rằng tôi không muốn à?! Việc này không vội được, phải bàn bạc kỹ

hơn."

Người phụ nữ không quá tin tưởng, chần chừ nói: "Không phải vì trấn an tôi

nên ông mới tùy tiện nói như thế chứ?"

Thẩm Xuân Đình cười lạnh, câu mắng bà ta ngu ngốc đã đến bên miệng, lại cố

gắng ép nuốt trở xuống, nghiến răng nghiến lợi.

"Đừng quên, A Nhượng cũng là con trai tôi! Không phải chỉ có bà mới quan tâm

đến tiền đồ của nó đâu."

"Cũng không phải..."

Hai vợ chồng nhánh thứ hai nói xong điều kiện, lúc này mới dừng lại.

Thẩm Loan gần như có thể đoán được mục đích xúi giục cô làm những chuyện

đó của vị thím hai kia.

Thứ nhất, bà ta đỏ mắt, không muốn thấy cháu gái trèo cành cao. Chẳng sợ

Thẩm Loan chỉ là một thứ đồ chơi, thì đó cũng là đồ chơi của Lục gia, không

giống người thường, mà được trời ưu ái.

Nếu Thẩm Loan thật sự nghe lời nói của bà ta đi theo dõi Quyền Hãn Đình,

hoặc là trộm xem điện thoại, chỉ sợ là sẽ bị bỏ rơi.

Đối với vợ chồng thì có thể chịu đựng được, nhưng giữa người yêu thì lại là

điều kiêng kị nhất.

Ngụy Minh Hinh để cô làm như vậy, đơn giản là muốn cho Quyền Hãn Đình

ghét cô.

Nhưng nếu Thẩm Loan bị vứt bỏ thì bà ta có ích lợi gì chứ?

Không có.

Ngoại trừ có thể nhìn cô bị chê cười ra, thì cũng chỉ có thể bỏ đá xuống giếng

một phen.

Cho nên, trên đời này luôn những người ngu ngốc thích làm hại người mà

chẳng lợi mình.

Thứ hai, Thẩm Loan nhìn quá mềm, quá dễ lừa, đúng là Ngụy Minh Hinh muốn

ức hiếp cô, lừa gạt cô.

Không cần bất kỳ lý do nào, hoàn toàn là do sự ác ý muốn phá hoại ở trong lòng

thôi.

"Ôi, đây không phải là em gái mới tới sao!" Một giọng nói hài hước từ phía sau

truyền đến.

Thẩm Loan quay đầu lại, đã thấy Thẩm Nhượng dựa nghiêng bên vách tường,

khóe môi hơi hơi giơ lên, dáng vẻ bất cần đời.

Anh ta mặc áo da màu đen, phối hợp với quần jean màu xanh, dường như không

sợ cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, cả người có một loại cảm giác lưu manh

vô lại.

Nói tóm lại, chính là—

Không đứng đắn.

Thẩm Loan dựa theo phép lịch sự cơ bản nhất, mở miệng gọi một tiếng "Anh",

nhưng trên mặt lại không thân thiện gì.

Cô không muốn mượn sức của nhánh thứ hai, tất nhiên không cần nịnh bợ lấy

lòng.

Nhưng dáng vẻ này dừng ở trong mắt Thẩm Nhượng, lại trở thành kiêu ngạo và

điên cuồng, á, một đứa nhóc thì dựa vào cái gì chứ?

Anh ta đột nhiên đứng thẳng, nhấc bước tới gần.

Vẻ mặt Thẩm Loan không đổi, lúc anh ta sắp tới gần, lùi sau hai bước, cho nên,

giữa hai người trước sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

"Sợ cái gì? Tôi cũng không đánh cô." Anh ta nhếch miệng, ngay cả nụ cười

cũng gian tà.

Quyền Hãn Đình cũng có lúc gian manh không chịu được, nhưng lại không

cách nào so sánh với Thẩm Nhượng này.

Sự xấu xa của Lục gia phát ra từ sự điên cuồng, anh tự tin nắm chắc, cho nên sẽ

nóng nảy; nhưng mà vị trước mắt này, chỉ là có thêm một lớp hào quang của

công tử nhà giàu so với bọn lang thang bụi đời mà thôi, vì muốn đùa vui mà làm

ra vẻ, nói dễ nghe hơn một chút thì gọi là "giả vờ", nói không dễ nghe thì chính

là "Trung nhị" (hội chứng tuổi dậy thì).

Mà khó nghe hơn nữa, thì chính là "Có bệnh"!

Nghĩ đến đây, Thẩm Loan không khỏi cong khóe miệng, ánh mắt lúc nhìn về

phía Thẩm Nhượng cũng thành cười nhạo.

"Cô, cười cái gì mà cười?!" Giọng điệu hung ác, thái độ cực kém.

"Tôi cười hay không thì có liên quan gì tới anh?" Giọng nói nhàn nhạt, sắc mặt

bình tĩnh.

"Cô nhìn tôi cười, thì lại có liên quan!"

Thẩm Loan dời mắt, lại quay đầu đi: "Tôi đây bây giờ không nhìn anh, được rồi

chứ?"

Thẩm Nhượng bị một loạt thao tác khó chịu của cô làm cho kinh ngạc, không

biết nhớ tới cái gì, bên môi nhiều thêm một nụ cười lạnh, khiến cho khuôn mặt

đẹp trai có thêm vài phần hung ác nham hiểm cùng lạnh lùng—

"Chắc cô cũng đối phó với chị Như và Tiểu Yên như vậy nhỉ?"

Thẩm Loan nhíu mày.

"Đừng giả vờ nữa, nói mấy chuyện xảy đến với hai người đó mà không liên

quan đến cô, đánh chết tôi cũng không tin!"

"...Ồ."

Ồ?

Sau đó thì sao?

Không có sau đó.

Thẩm Loan bình tĩnh làm cho Thẩm Nhượng giống như đồ ngốc.

"Cô, cái đồ phụ nữ độc ác này!"

"Sao thế, anh muốn hóa thân cho chính nghĩa, hay muốn đại diện cho mặt trăng

tiêu diệt tôi?"

Thẩm Nhượng: "..."

"Nếu không có gì khác, làm phiền nhường một chút, anh chắn đường tôi rồi."

Thẩm Loan giơ tay lên, động tác giống như đang đuổi muỗi.

"Cô!"

"Đúng rồi, sau này không nói mấy suy nghĩ làm cho người ta xấu hổ nữa, anh

tốn sức, tôi cũng phiền."

Thẩm Nhưỡng mất bình tĩnh ngay tạo chỗ: "Cô dựa vào cái gì mà phiền chứ?

Cô có tư cách gì mà nói tôi?"

"Dựa vào tôi họ Thẩm, mà những cái anh nói đó đều không có chứng cứ."

"Xùy— nếu tôi có chứng cứ, cô đã sớm bị đưa vào đồn cảnh sát rồi! Còn nữa,

trên đời này cũng không phải chỉ mình cô họ Thẩm, chảnh cái gì?"

Thẩm Loan nhàn nhạt à một tiếng: "Vậy chờ khi anh tìm được chứng cứ rồi nói

sau nhé."

Không lạnh không nóng, không mặn không nhạt, dịch ra thì chẳng khác nào —

không có gì phải sợ!

Một quyền đánh vào bông không làm được gì làm cho trong lòng Thẩm

Nhượng tức giận, anh ta đột nhiên xông lên, muốn duỗi tay véo cằm Thẩm

Loan.

Người sau nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người một cái tránh đi, nụ cười lạnh đập

vào mắt: "Mấy người đàn ông họ Thẩm các người có phải đều có véo đam mê

véo cằm người khác không?"

Mấy người... họ Thẩm?

Cho nên, còn có người họ Thẩm nào muốn véo cằm cô?

Thẩm Nhượng mắc hội chứng tuổi dậy thì bỗng nhiên hết bệnh, trở nên khôn

khéo hơn.

"Đức hạnh quá thối!" Cô trầm giọng xùy một tiếng.

Thẩm Nhượng bất chấp sâu bên trong muốn tìm hiểu, dựa vào một lời cáu giận,

bắt đầu công kích lần thứ hai.

Lúc này cả người anh ta đánh về phía Thẩm Loan, mặt sau là vách tường, xem

cô còn có thể trốn chỗ nào!

Thẩm Loan vốn dĩ không định trốn.

Trong lúc Thẩm Nhưỡng nhào đầu tới, cô cũng xông lên, thậm chí lực đạo còn

mạnh và hung ác hơn người đàn ông.

Tìm đúng góc độ, mượn quán tính đẩy mạnh, đẩy mạnh trên ngực đối phương.

Rầmmmm.

Chỉ nghe một tiếng trầm vang.

Lưng Thẩm Nhưỡng nện trên mặt tường, đau đớn làm sắc mặt anh ta trắng

bệch, cả người dường như định hình dán trên vách tường, không thể nhúc nhích.

Vẻ mặt vặn vẹo, thầm nói lên sự tức giận và đau đớn lúc này của anh ta!

"Thẩm, Loan."

"Xin lỗi, tôi không để mình bị đẩy vòng vòng được, cũng không quen nhìn

những tật xấu đó của anh! Đau không? Vậy đúng rồi, bởi vì — anh đáng đời."

Nói xong nhanh nhẹn rời đi.

Bóng dáng lả lướt.

"Mọe—" Thẩm Nhượng thấp giọng chửi ra tiếng, quai hàm cắn lên còn cứng

hơn cả sắt, trong mắt nổi lên tia tàn nhẫn, giây lát lại lướt qua.

Thẩm Loan, ông đây nhớ kỹ cô rồi!

Bởi vì việc xảy ra ở góc chết hẻo lánh trong phòng khách, nên lần tranh chấp

vẫn chưa quấy rầy đến những người khác.

Thẩm Loan lên lầu, chuẩn bị về phòng.

Nơi chỗ rẽ, cô bỗng nhiên ngửi được một mùi rượu nồng đậm.

Giây tiếp theo, Thẩm Khiêm xuất hiện trước mặt cô.

Người đàn ông cởi áo khoác, cà vạt lỏng lẻo treo ở trên cổ, tóc hơi loạn, hai má

mờ mịt một tầng màu đỏ nhạt màu, ánh mắt mất đi vài phần trong trẻo hay thâm

trầm, nhiều thêm hai phần mờ mịt cùng vô tội.

Thẩm Khiêm tùy ý như vậy, lười biếng, lại không mất đi sự dịu dàng khắc trong

xương cốt.

Mị lực vô biên.

Nhưng Thẩm Loan chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, sua đó thuận thế rũ mắt, kéo

ra khoảng cách an toàn giữa hai người, mở miệng gọi: "Anh."

"Ừm." Giọng mũi rất nặng, tỏa ra mùi rượu.

Cô không muốn dây dưa quá lâu, đẩy cửa ra, không ngờ, người đàn ông cũng đi

theo vào, thậm chí còn đẩy một cái không nặng không nhẹ trên vai vô.

Lực không lớn, nhưng động tác lại mạnh mẽ, không cho cô bất kỳ cô hội từ

chối.

Rầm—

Cửa đóng lại.

Thẩm Loan thật sự khó chịu với mấy người đàn ông nhà họ Thẩm, một người

rồi lại một người, cứ ti tiện như vậy sao?!

"Rốt cuộc có chuyện gì?!" Giọng điệu nghiêm nghị, ánh mắt cũng dần trở nên

phòng bị.

Trong mắt Thẩm Khiêm luống cuống trong chớp mắt, nhưng sự kiêu ngạo

không cho phép, rất nhanh đã thu lại sạch sẽ.

"Chúng ta, nói chuyện."

Cô cười khẽ, mang theo vài phần không chút để ý: "Nói chuyện gì?"

Hầu kết người đàn ông nhẹ lăn, rõ ràng đã buông cà vạt ra, nhưng vẫn cứ cảm

giác có thứ mắc ở cổ.

Áp lực, nặng nề, giãy mãi không ra!

Nói chuyện gì?

Thật ra, anh ta cũng không biết...

Chỉ muốn bình tĩnh nhã nhặn trò chuyện cùng cô mà thôi.

Hóa ra, chuyện đơn giản như vậy cũng khó có thể làm được.

Thẩm Khiêm đi đến chiếc sô pha nhỏ cuối giường ngồi xuống, vóc dáng anh ta

rất cao, tay dài chân dài, cả người tựa như một quả bóng ở trên sô pha màu cam,

cả người rơi vào đó.

Anh ta chủ động kéo dài khoảng cách, cũng không động tay động chân giống

mấy lần trước, Thẩm Loan thấy thế, sắc mặt hơi hoãn lại.

Cô ngồi trên ghế ở cuối giường, vừa lúc mặt đối mặt cùng Thẩm Khiêm, ở giữa

có một tấm thảm hình bầu dục.

Vị trí rất an toàn.

Thẩm Khiêm: "Loan Loan, em biết không, anh vẫn luôn không muốn trở thành

kẻ thù của em."

Cô không nói lời nào.

Anh ta cũng không để bụng, khuỷu tay chống trên sô pha, đầu ngón tay nhẹ xoa

huyệt Thái Dương, rượu làm anh ta có chút lâng lâng, cần phải thông qua cách

này này mới có thể duy trì được trạng thái tỉnh táo.

Kiếp trước, tửu lượng của Thẩm Loan rất được, phần lớn là vì xã giao.

Nhưng tửu lượng của Thẩm Khiêm còn tốt hơn cả cô.

Hiện giờ thời gian sớm hơn ba năm, anh ta cũng chưa bộc lộ tài năng như kiếp

trước, trở thành người ta nhìn một cái đã cảm thấy chói mắt.

Có lẽ là do đêm quá yên tĩnh, cũng hoặc là do rượu quấy phá, Thẩm Loan thế

nhưng lại có thêm vài phần kiên nhẫn kì lạ.

Mà loại kiên nhẫn này làm cô có thể bình tĩnh ngồi xuống, nghe Thẩm Khiêm

nói chuyện.

"Minh Đạt, không hào nhoáng giống như em nhìn thấy. Đối thủ như hổ rình

mồi, bên trong tranh quyền đoạt lợi, nhiều quy tắc cơ chế cũng đã không thích

hợp để áp dụng trong công ty ngay lúc này nữa, giống như một cỗ máy, đã rất

lâu rồi không đổi mới, cho nên rất nhiều linh kiện bên trong đã bị rỉ sắt hư thối."

Thẩm Loan: "Đây là nguyên nhân anh chậm chạp không vào Minh Đạt?"

Thẩm Khiêm bảo vệ bất động sản Thiên Thủy của mình, trái lại ném xí nghiệp

của gia tộc sang một bên, không có chút dáng vẻ người thừa kế nào.

Cũng may Thẩm Xuân Giang đang nắm quyền, lại đang trong thời kỳ sung sức

nhất, tuyên bố ra bên ngoài rằng Thẩm Khiêm đang rèn luyện, mới không thu

hút nhiều nghi ngờ.

Giọng nói người đàn ông hơi khàn, lộ ra một sự tối tăm cùng trầm tĩnh: "Anh...

Còn cần một ít thời gian."

Thời gian tích lũy kinh nghiệm, kinh nghiệm nâng cao trình độ, trình độ tương

đương sự từng trải, mà sự từng trải lại là biểu hiện cho tầm mắt của một người,

tu dưỡng cùng với năng lực.

Hiện giờ Minh Đạt là một cỗ máy nhìn có vẻ tiên tiến, nhưng bên trong lại bệnh

ngày càng nặng, bây giờ năng lực của Thẩm Khiêm trị bị bệnh, nhưng lại

không cứu được mạng.

Anh ta còn cần một chút thời gian để tăng "Y thuật" của mình lên, ngày đặt

chân bước vào Minh Đạt, nhất định chứng tỏ rằng anh ta đã định trước.

Chỉ là hiện tại, vẫn chưa được.

Thẩm Loan giống như lần đầu tiên quen biết anh ta.

Vậy nên kiếp trước, người nắm giữ mọi thứ, âm mưu tràn ngập không xuể, bỏ

bao công sức, Thẩm Khiêm giống như một ngọn núi, cũng không phải là trời

sinh lớn mạnh, mà là từng bước một mới leo lên được độ cao kia sao?

Anh ta cũng từng bó tay không có cách, cũng từng không thể làm gì, chỉ có thể

trơ mắt nhìn, không kịp làm gì.

Cho đến khi vượt qua muôn vàn thử thách, có đường sống trong nghịch cảnh,

cuối cùng mới rèn ra một trái tim mạnh mẽ, một linh hồn không thể lay động.

Hóa ra, không phải đời trước Thẩm Loan không đủ nỗ lực, chỉ là về trễ mà thôi.

Chuyện này đã chú định Thẩm Khiêm sẽ vĩnh viễn áp đầu cô, bởi vì, lúc cô còn

cần cố gắng, Thẩm Khiêm đã đứng ở chỗ làm người khác phải nhìn lên, mà cô

chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ bé tồn tại dưới tầm mắt anh ta.

Cô chỉ là chậm thôi...

Trở lại nhà họ Thẩm chậm một bước, lại chú định cô sẽ khó đuổi theo được

bước chân của người trước.

Đây đều là số mệnh...

Kiếp trước không trốn thoát được số mệnh!

Cũng may, kiếp này đi trước thời hạn bốn năm, để cô thấy được một Thẩm

Khiêm đang trưởng thành, chưa luyện được sự mạnh mẽ như kiếp trước.

"Vì sao dùng ánh mắt đó nhìn anh?" Ngạc nhiên cũng bừng tỉnh, giống như nhẹ

nhàng thở ra, như trút được gánh nặng, rồi lại xúc động thật lâu, phức tạp không

hiểu được.

Thẩm Khiêm tự xưng thấy rõ lòng người, lại duy nhất không nhìn thấu được cô

gái trước mắt này.

"Đột nhiên nhận ra, anh cũng không giống như tôi tưởng." Thẩm Loan mở

miệng.

Người đàn ông nhướng mày, trong mắt xẹt qua hứng thú: "Không giống chỗ

nào?"

"Tôi cho rằng anh là người kiên định giữ vững sự nghiệp, nhưng hành động của

anh nói cho tôi, anh có một trái tim liều lĩnh, cần phải thành lập một trật tự mới,

trở thành người gây dựng sự nghiệp sáng lập kỷ nguyên mới."

Ánh mắt Thẩm Khiêm tối sầm lại: "Ồ?"

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, một câu hỏi lại giống thật mà như giả.

Thẩm Loan cũng không cần thăm dò gì từ biểu hiện của anh ta, bởi vì, cô rất có

tin tưởng với phán đoán của mình.

"Chẳng lẽ không phải?"

Anh ta cười khẽ: "Tại sao thấy được?"

"Bất động sản Thiên Thủy chính là chứng cứ."

Ánh mắt Thẩm Khiêm cứng lại.

"Nếu anh chỉ muốn bảo vệ tốt tài sản của gia đình, vậy thì ngay từ đầu nên vào

Minh Đạt, quen thuộc với hoạt động của tập đoàn, cũng nhân tiện tạo dựng uy

tín cho mình trước nhân viên. Nhưng anh không thế, anh mở công ty bất động

sản của mình, hơn nữa trong mấy năm ngắn ngủn, phát triển nhanh chóng, hiện

giờ đã là một trong những công ty bất động sản lớn nhất Ninh Thành."

"Cho nên em kết luận?"

"Có Thiên Thủy phát triển không ngừng để so sánh, tình hình của Minh Đạt

ngày càng xấu đi làm anh rất nhanh đã ý thức được vấn đề..."