Đêm giao thừa, trung tâm thành phố vẫn đông đúc như cũ.Hầu hết mọi người đều không thích truyền thống, nhưng mà đó lại là đêm đoànviên của những đôi yêu nhau.Tất nhiên, cũng không thiếu những tốp năm tốp ba "những người tha hương"không được về nhà, nhưng lại không chịu nổi sự cô đơn tụ tập với nhau.Cũng như Thẩm Loan, nhà ở Ninh Thành, nhưng lại một thân một mình láichiếc xe thể thao giá trị xa xỉ nửa đêm xuất hiện ở trung tâm thành phố, như thếlại càng ít hơn.Tất nhiên, cũng kiếm đủ tỉ lệ hoàn vốn.Cô tìm một chỗ dừng xe trước, rồi sau đó bước chậm trên đường phố.Thẩm Loan không định quay về sơn trang Đông Li, không có Quyền Hãn Đìnhở đó, thì cũng chỉ là một căn phòng trống, đối với cô mà nói thì không hề ýnghĩa, cũng không có chút lưu luyến nào.Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, lúc đi ra, trong tay cô có thêm mộtly cà phê.Lấy vỏ giấy cách nhiệt xuống, đặt trong lòng bàn tay, trong thời tiết lạnh lẽonhư vậy thì nhiệt độ rất vừa phải.Thẩm Loan nhịn không được nghĩ, lúc này Quyền Hãn Đình đang làm gì?Cùng người nhà nói chuyện phiến, hay là đã say mèm?Cô muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ quấy rầy anh.Tiến tới tiến lui mới nhận ra mình đã đi được một đoạn dài dọc theo con đườngđi bộ này rồi.Màn đêm tối tăm như như mực, cô gái mặc áo khoác màu đỏ xinh đẹp, tóc đen,áo choàng xõa xuống vai, giống như đám mây u ám nở rộ trong bóng đêm, hoalệ rực rỡ, đẹp đến nao lòng.Cốc cốc—Ngón tay trắng nõn gập lên, gõ nhẹ hai cái trên mặt bàn thủy tinh phản chiếu.Ông chủ quầy thuốc đang ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên bừng tỉnh, lúng ta lúngtúng nhìn cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.Tóc đen môi đỏ, phản chiếu làn da trắng nõn như tuyết, không giống người,giống yêu tinh."...... Ngài, mua cái gì?""Hắc thọ, có không?""À! Vậy ngài hỏi đúng chỗ rồi đấy, không phải tôi khoác lác đây, mấy quầythuốc trong phạm vi mười dặm ở đây, bao gồm những trung tâm mua sắm lớnhay cửa hàng tiện lợi, chỉ có nơi này của tôi mới là chính tông nhất!"Thẩm Loan nhướng mày.Ông chủ cười lấy một bao nilon màu đen từ phía dưới ngăn tủ ra: "Con gái tôithường xuyên đi công tác nước E, mỗi lần đều mang một hoặc hai cái, ngàythường ít người hỏi, người mua lại càng hiếm hơn, cái này từ từ tích trữ mới cómột túi lớn như vậy. Mà cô gái này, cô muốn mấy bao?""Một bao.""Được." Ông chủ lấy một bao đặt trên mặt bàn: "Nếu cô không yên tâm, có thểkiểm hàng, tuyệt đối là hàng thật, không lừa già dối trẻ đâu!"Thẩm Loan nhìn lướt qua, trực tiếp hỏi giá.Ông chủ nói ra một con số, không nói quá, rất hợp lý.Thẩm Loan trả tiền, lấy thuốc, chạy lấy người."Cô gái, có cần bật lửa không?!"Thẩm Loan quay đầu lại.Ông chủ ném về phía cô: "Đón lấy này! Cho cô đấy, không cần tiền, năm mớivui vẻ nha!"Thẩm Loan bắt lấy rất chắc chắn, nở một nụ cười, trong phút chốc giống nhưbăng tuyết tan ra: "Cảm ơn, năm mới vui vẻ.""Về nhà sớm một chút đi, quá muộn không an toàn đâu."Cô vẫy vẫy tay, nhấc bước rời đi.Thuốc lá của phụ nữ không sặc, trái lại có mùi bạc hà nhàn nhạt, Thẩm Loanhút một ngụm, môi đỏ khẽ mở, phun ra một vòng khói xinh đẹp, rồi sau đó lượnlờ bốc lên, chậm rãi tan ra trong không khí.Hút xong một điếu, tâm trạng cô cũng đã tốt hơn.Quán bar ven đường truyền ra tiếng nhạc heavy metal, dưới chân vừa nhấc,Thẩm Loan đi vào trong.Vào trong mới nhận ra bên trong cũng không nhiều người lắm, có lẽ là để trongsôi động hơn một chút, âm lượng mở cũng vừa đủ.Thẩm Loan không ghét không khí náo nhiệt, đặc biệt vào những ngày đặc biệtnhư đêm giao thừa, nhưng cô lại ghét ồn ào, âm thanh quá âm trầm làm hơi thởvà nhịp tim của cô rất khó chịu, dứt khoát mở một phòng riêng, để có thể cảmnhận bầu không khí bên ngoài, nhưng không đến mức đối mặt với chướng khímù mịt như trong hội trường."Mời đi bên này..."Người phục vụ dẫn đường cho cô.Thẩm Loan đẩy cửa ra, phòng có cửa sổ, là cô đặc biệt yêu cầu, có thể thônggió.Bố cục bình thường, trang trí cũng bình thường, nhưng được ở điểm là dọn dẹprất sạch sẽ, cũng không có mùi lạ thường xuất hiện ở nơi thanh sắc này.Người phục vụ thấy cô khá hài lòng, yên lặng rời đi.Rất nhanh đã đưa bia cùng đồ ăn vặt tới."Cô từ từ dùng..."Lạch cạch!Đóng cửa rời đi.Thẩm Loan đi đến gần cửa sổ, gió đêm thổi vào, xen lẫn một mùi máu tươi nhànnhạt?Trong lòng hơi run sợ, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.Bỗng nhiên, cảm giác lạnh lẽo chạm vào nơi sườn cổ, cả người Thẩm Loancứng đờ."Đừng nhúc nhích, dao trong tay tôi không có mắt đâu." Giọng nói của mộtngười đàn ông, trầm và hơi nặng.Cướp bóc? Cưỡng hiếp? Bắt cóc?Rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong đầu, theo người đàn ông kia tới gần, mùi máutươi cũng càng nồng hơn.Ánh mắt Thẩm Loan tối sầm lại, hai tay giơ cao, bày ra tư thế đầu hàng: "Cóchuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, động dao không đẹp đâu."Kinh ngạc với sự bình tĩnh cùng thức thời của cô, trong mắt người đàn ông xẹtqua một tia hứng thú."Cô không sợ sao?""Tôi sợ chết hơn."À, người đàn ông kéo khóe miệng, không ngờ chỉ tiện tay bắt một cô gái thế màlại thú vị như vậy.Thẩm Loan: "Anh cần gì?"Lưỡi dao trong tay người đàn ông dường như có dấu hiệu buông lỏng, ánh mắtThẩm Loan đột nhiên lạnh xuống, một cước tàn nhẫn dẫm trên chân người đànông, khuỷu tay vặn sau, kéo tay đối phương tay tiện thể uốn người, chỉ nghe rênlên một tiếng, người đàn ông đã bị cô đẩy mạnh vào trong góc tường.Lưng nện vào mặt tường, sắc mặt người đàn ông tái nhợt.Thẩm Loan đột nhiên chạy về phía cửa.Đáng tiếc, không đợi cô chạy thoát, người đàn ông nhanh chóng phản ứng đãđuổi theo phía sau cô, nắm lấy đầu vai kéo vào bên trong.Một kế không thành, Thẩm Loan biết, cô không có cơ hội lần thứ hai cơ.Dứt khoát từ bỏ phản kháng, tùy ý để anh ta túm lấy."Xùy— thật ra cô cũng co được dãn được nhỉ." Trên mặt người đàn ông mangmặt nạ, lộ ra nửa khuôn mặt góc cạnh, cùng với hai mắt u ám lạnh lùng.Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Loan lúc này hung ác nghiêm nghị."Tôi nhận thua.""Cô đã ý định chạy trốn, lời nói ra còn mấy phần đáng tin?" Nói xong, đẩy côxuống sô pha.Thẩm Loan ngã xuống, người đàn ông lấn trên người cô."Nguyên nhân là vì đã từng chạy rồi, biết chạy cũng không thoát, nên mớikhông tự tìm đường chết, hẳn là anh càng yên tâm, mà không phải càng thêmnghi ngờ."Ánh mắt kinh ngạc đảo qua khuôn mặt cô, cuối cùng nhìn vào cặp đồng tử trongveo.Trong nháy mắt đó, dường như anh ta thấy được dải ngân hà xán lạn.Bỗng nhiên hoàn hồn, hừ lạnh: "Một cơ hội cuối cùng."Thẩm Loan bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra, mạng được bảo vệ rồi."Anh tránh ra." Thẩm Loan cau mày, đẩy anh ta.Tư thế của hai người bây giờ rất nguy hiểm.Đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia tà khí: "Sợ cái gì?""Sợ anh thấy sắc nảy lòng tham."Thẩm Loan nói trắng ra, trái lại làm người đàn ông ngẩn ra, chợt hóa thành chếnhạo, đảo qua mặt trước, theo cổ đi xuống, không thềm che dấu, không kiêng nểgì."Khuôn mặt bình thường, tính cách bình thường, lá gan không nhỏ, ngực cũngkhông được hai lạng thịt. Loại con gái như cô, trần truồng đưa tới cửa, tôi cũngkhông để vào mắt.""Vậy sao? Vậy không còn gì tốt hơn." Không có xấu hổ và giận dữ, cũng khôngcó tức giận, Thẩm Loan bình tĩnh đẩy ngực anh ta: "Đi xuống.""Bây giờ còn chưa được..."Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn từ bên ngoài truyền đến,giây tiếp theo, cửa phòng bị người ta thô lỗ đá văng.Rầm!Thẩm Loan hét lên một tiếng, dường như bị bọn người xông vào đây dọa đến,vội vàng kéo áo bị cởi một nửa che khuất đầu vai trắng nõn.Mà người đàn ông trên người cô lập tức đưa lưng về phía cửa vào, phần trêntrần trụi, dây quần cũng lỏng lẻo treo ở trên eo, vừa nhìn đã biết là đang tiếnhành loại vận động không thể miêu tả."Không phải hắn, đi!"Ra lệnh một tiếng, mấy người xông vào rời khỏi phòng, còn không quên đóngcửa thay đôi uyên ương vụng trộm.Thẩm Loan không nhúc nhích, người đàn ông nằm trên người cô cũng khôngnhúc nhích, đang nghiêng đầu nắm giữ tình hình bên ngoài, ánh mắt ngưngtrọng, sát khí bốn phía.Quả nhiên —Cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra.Người đàn ông nhanh chóng véo eo cô một cái: "Kêu lên."Thẩm Loan nhíu mày: "Ưm... Anh nhẹ một chút..."Lần này không phải là tiếng hét sợ hãi, mà là tiếng rên rỉ thoải mái.Mấy người xông vào liếc nhau, im lặng không một tiếng động rời đi.Lần này, là thật sự đi rồi.Thẩm Loan lạnh mặt, một chân đá người xuống.Người đàn ông thuận thế dựa vào trên sô pha, ho nhẹ một hồi: "Cô gái này, thậttàn nhẫn."Thẩm Loan ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, đi về phía cửa trước."Đứng lại!""Tôi giúp anh." Cô quay đầu lại, lạnh lùng mở miệng."Cho nên?""Tôi phải rời đi.""Không được."Cô gái kéo lên một nụ cười châm chọc: "Từ nhỏ thầy giáo đã dạy chúng ta, làmngười không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.""Ngại quá, khi còn nhỏ trong nhà rất nghèo, không có tiền đi học.""..."Giằng co im ắng, người đàn ông quơ quơ dao trong tay, ánh mắt Thẩm Loan tốisầm lại, ngừng bước chân."Đưa điện thoại cho tôi."Thẩm Loan đưa qua.Người đàn ông bấm một dãy số: "Quán bar Zero phòng XX... Vết thương nhẹ...nhanh chóng..."Xóa nhật kí cuộc gọi, anh ta trả điện thoại trở về: "Yên tâm, sẽ để cô sống sót rangoài, nhưng mà..." Tạm dừng một giây: "Còn phải tiếp tục chờ một chút."Mười phút sau, tiếng đập cửa vang lên.Vẻ mặt người đàn ông lạnh run, nâng cằm nhìn Thẩm Loan bên cạnh: "Cô đimở đi, hỏi rõ ràng là ai trước."