Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 452



Người biết chuyện hắng giọng: "Cô ta nhận tiền hối lộ từ đối tác, không kiểm

tra chất lượng đã nhập đá quý chứa bức xạ, kết quả hại công ty của chúng ta mất

hết danh dự, nên mới bị ghẻ lạnh điều xuống Quảng Đông."

Lời này vừa nói ra cả nhóm người đều xôn xao lên.

Lúc đó, Thẩm Như đang đứng ở chỗ gần đó nghe thấy hết tất cả, nhưng lại

không có sức phản kích.

Từ đó về sau, mỗi bước đi của cô ta ở trong công ty đều rất khó khăn.

Đầu tiên là phạm sai lầm ở một phòng dự án có độ khó trung bình, tiếp đó là kí

tên không đúng một tập tài liệu thanh toán xuất xưởng, mô hình dữ liệu sai...

Dù cho cô ta có cẩn thận tỉ mỉ hơn cũng đều sẽ xảy ra hết vấn đề này đến vấn đề

kia.

Nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ của nhân viên phòng dự án, ánh mắt cười trên nỗi

đau của người khác, Thẩm Như liền biết là do mấy người ở dưới động chân

động tay.

Nhưng cô ta không tài nào mà để phòng hết được.

Tiếp sau đó cô ta mới biết, tin tức chấn chỉnh phòng ban được truyền ra từ văn

phòng tổng giám đốc, còn về việc tổng giám đốc có bày mưu đặt kế hay không

thì Thẩm Như không biết, cũng không muốn nghiên cứu, bởi vì—

Không có ý nghĩa.

Rất nhanh, công ty con đã phải báo cáo công việc với bên phía tổng bộ tập

đoàn, trong đó bao gồm của tình hình của Thẩm Như.

Tình hình gì?

Làm rối loạn dự án, mối quan hệ giữa các cá nhân cũng không tốt.

Một khi phản hồi tin tức như thế này với Thẩm Xuân Giang, vị thì khả năng chờ

đợi cô ta là mãi mãi bị ướp lạnh, mãi không thể trở về trung tâm tập đoàn.

Cuối cùng sẽ bị dòng họ lãng quên, mất đi sự che chở, biến thành một con cờ vô

dụng hoàn toàn!

Sao Thẩm Như có thể trơ mắt nhìn mình thất bại liên tục được?

Cô ta nhất định phải nghĩ ra cách gì đó, giữ vững bên phía công ty con, nói

thẳng ra một chút là giữ vững tổng giám đốc Lưu Khoa, để anh ta đừng nói linh

tinh trước mặt Thẩm Xuân Giang.

Trong một buổi tiệc rượu thương mại, cô ta quen biết Cảnh Ngạo.

Là một ông chủ lớn dính dáng đến cả hắc bạch ở Quảng Đông, thần tài của công

ty con, chỉ cần gặp anh ta là Lưu Khoa y như một con chó đá canh cửa ngoan

ngoãn nghe theo.

Làm cho Thẩm Như nhìn thấy cơ hội.

Mà trong mắt người đàn ông không hề che đậy sự hứng thú và kinh diễm, vì vậy

anh ta trở thành bước đệm lớn nhất của Thẩm Như.

Tất nhiên hai người ngủ cùng nhau.

Cảnh Ngạo tự mình lộ mặt hẹn Lưu Khoa uống trà, từ đó về sau, người này cứ

nhìn thấy Thẩm Như là như chuột thấy mèo, chỉ kém với cúng bái bài vị tổ tiên

là mỗi ngày thắp ba nén hương.

Thẩm Như thuận lợi giải quyết rắc rối, báo cáo phản hồi cho tập đoàn cũng là

những tin tức tốt của cô ta.

Không lâu sau, thái độ của Thẩm Xuân Giang đối với cô ta cũng đỡ hơn.

Lúc trước cô gọi điện thoại qua bên đó đều là trực tiếp từ chối, bây giờ thỉnh

thoảng hai cha con còn nói chuyện vài câu.

Mọi thứ đều phát triển theo dự tính của cô ta, chỉ cẩn kiên nhẫn ngủ đông, tin

rằng không lâu nữa là có thể trở lại tổng bộ, dựng lại cơ đồ.

Nhưng lại không biết, lấp bằng một hố lửa, thì lại nhảy vào một hố lửa khác.

Cũng được xưng là "ông chủ lớn" nhưng Cảnh Ngạo không hề có được phong

độ tư thái cùng sức chịu đựng như Quyền Hãn Đình.

Đầu tiên là tướng mạo, mặc dù không xấu, nhưng cũng không đẹp mà khá phổ

thông, lại thêm một vết sẹo dài từ khóe mắt trái vắt ngang mũi, làm tăng thêm

khí chất hung thần.

Tiếp theo là vóc dáng, cường tráng, dù sao cũng là người lăn lộn bên ngoài,

không có gốc gác thì làm sao thu phục được anh em? Nhưng Cảnh Ngạo sớm

rửa tay gác kiếm, bên ngoài đã không còn chém chém giết giết, chuyển thành

thương nhân chân chính.

"Liều mạng đánh nhau" đổi thành "liều mạng cụng ly", hơn nữa người đang đến

tuổi trung niên khó tránh khỏi phát tướng.

Những điều này còn đỡ, dù sao một khi tắt đèn, ai biết được người đè phía trên

trông như thế nào, béo hay gầy.

Nhưng có một điểm, Thẩm Như thật sự không nhịn được.

Tính cách quá cố chấp, tính khí nóng nảy, nghĩ đủ mọi cách lăn lộn cô ta trên

giường.

Mỗi lần qua đêm, ngày hôm sau Thẩm Như hoàn toàn không xuống giường nổi.

Thậm chí còn vì thế mà phải vào viện, nằm viện ba ngày ba đêm mới miễn

cưỡng khôi phục.

Từ sau đó Cảnh Ngạo kiên nhẫn với cô ta hơn nhiều, cũng cố gắng kiểm soát

tính khí, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Chỉ cần Thẩm Như chọc vào anh ta thì sẽ bị trừng trị giống như tối nay.

Cô ta xoay lưng vào anh ta, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Đến bây giờ Thẩm Như vẫn như người mất hồn, hoàn toàn không biết mình đã

làm cái gì, đang đối mặt với cái gì.

Cô ta không ngừng thôi miên bản thân, Cảnh Ngạo cũng là một lựa chọn không

tồi, mọi thứ bây giờ vẫn đang được nắm trong lòng bàn tay, còn điều gì không

hài lòng?

Nhưng mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy người đàn ông không ngừng ngủ

ngáy bên cạnh gối, cô ta đều không nhịn được sụp đổ khóc to.

Không được...

Hoàn toàn không thể tự lừa mình dối người được.

Cảnh Ngạo không thể so sánh được với Quyền Hãn Đình, cô ta cũng không đấu

lại được Thẩm Loan, mà nhà họ Thẩm đã không đoái hoài gì đến cô ta.

Thẩm Như nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, dường như đủ để chiếu rọi sự dơ bẩn

của cô ta.

Trong một thời gian rơi vào trong mơ hồ và đau khổ vô tận....

Cô ta vốn dĩ là cô cả danh chính ngôn thuận nhà họ Thẩm, là một mỹ nữ nổi

tiếng nhận được mọi sự theo đuổi tán tụng trong giới quyền quý ở Ninh Thành,

giám đốc phòng dự án thông minh nhanh nhẹn làm việc giỏi của tập đoàn Minh

Đạt, cô con gái được nuông chiều của trời từ giây phút được sinh ra đã đứng ở

vạch đích.

Sao bây giờ lại suy bại thành một dạng quỷ quái như thế này?

Thẩm Như có một trực giác mãnh liệt, vận mệnh của cô ta không nên như thế

này!

Nhưng cả thế giới lại cứ tràn đầy ác ý với cô ta.

Bắt đầu từ bao giờ?

Hình như từ lú Thẩm Loan trở về nhà họ Thẩm, mà cô ta thì hết lần lần này đến

lần khác đều bại trong trận chiến đối đầu gay gắt đó, vận mệnh cũng theo đó mà

bị thay đổi.

Đúng vậy, chính là Thẩm Loan!

Mọi sự đau khổ, tội lỗi mà bây giờ cô ta phải chịu tất cả đều vì cái đồ con hoang

kia!

Văn Cẩn cũng bị cô hại thân bại danh liệt, hiện giờ chỉ có thể sống ngắc ngoải

trong tù.

Thẩm Như nắm chặt góc chăn, sự dịu dàng và đoan trang trong mắt sớm đã bị

thay thế bằng thù hận dày đặc, cả người run rẩy.

Bỗng dưng, một bàn tay to lớn ấm nóng chạm vào sau gáy, cảm giác thô bạo

làm cô ta bất thình lình hoàn hồn lại.

Thoáng chốc sự dữ tợn trong mắt biến mất.

Cảnh Ngạo: "Xoay người lại."

Thẩm Như cụp mắt, không nói lời nào xoay lại.

"Ngẩng lên nhìn tôi."

"..." Cô ta không động đậy.

Ngay lập tức anh ta nắm chặt gáy cô ta, hơi dùng sức, giọng nói nguy hiểm:

"Sao lại không nghe lời?"

Cả người cô ta hơi run rẩy, chầm chậm đưa mắt lên, trong mắt như có nước mắt

rưng rưng.

Sắc mặt Cảnh Ngạo dịu lại, hôn cô ta một cái.

Thẩm Như cắn chặt răng, cố gắng hết sức để bản thân biểu hiện dáng vẻ nghe

theo.

Quả nhiên—

Tâm trạng của người đàn ông tốt hơn nhiều.

"Nếu như cô sớm ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tôi cũng không đến nỗi phải

dùng mấy biện pháp đó với cô. Sau này ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi,

bên phía công ty có tôi, Lưu Khoa không dám làm gì cô, còn về vấn đề tiền bạc,

cứ tiêu thoải mái, tôi không thiếu!"

Cảnh Ngạo tay trắng lập nghiệp, lăn lộn đến ngày hôm nay hoàn toàn không

thiếu tiền.

Mà anh ta rất hào phóng với phụ nữ, nhất là người tuyệt sắc như Thẩm Như.

"Anh cảm thấy tôi thiếu không?" Cô ta cười lạnh lùng.

Sự cao ngạo cùng với sự tỉ mỉ vốn có của thiên kim tiểu thư nhà quyền quý

ngay lập tức bộc lộ ra.

Đây cũng là thứ không hề có trên những người phụ nữ Cảnh Ngạo đã từng quan

hệ qua, anh ta rất tò, càng khát vọng chinh phục.

Mặc dù anh ta có sự nghiệp lớn, nhưng rốt cuộc vẫn là xuất thân thấp, rất nhiều

vòng không chen vào được.

Sự xuất hiện của Thẩm Như giống như cánh cửa mà ông trời đã mở ra cho anh

ta, thông qua cánh cửa này, anh ta ung dung thản nhiên nhìn trộm sự chênh lệch

tồn tại giữa gia tộc thế gia và nhà giàu mới nổi.

Ngưỡng mộ nhìn vào, đồng thời cũng âm thầm khinh thường.

Trong lòng thầm nghĩ: người nổi tiếng được coi trong trong giới của các người,

bây giờ không phải đang bị anh ta ôm trong vòng tay muốn làm gì thì làm sao?

Nghĩ đến đây, Cảnh Ngạo cảm thấy vui sướng trong lòng.