Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 453



"Tôi biết là cô không thiếu tiền, nhưng nói thế nào đi nữa cũng là một phần tấm

lòng của tôi."

"Anh dùng mấy chiêu đối phó với những người phụ nữ khác để chăm sóc tôi?"

Cảnh Ngạo cười cắn nhẹ lên vai cô ta: "Tôi không vì người phụ nữ khác mà đi

cảnh cáo đối tác. Vì cô, đến cả thể diện của Lưu Khoa tôi cũng không cho, hài

lòng chứ."

Thẩm Như lạnh lùng nhếch môi: "Lưu Khoa được coi là cái thá gì? Chẳng qua

chỉ là một con chó dưới chân anh, đừng có nói mình vĩ đại như thế, chủ nhân ra

lệnh cho chó là lẽ hiển nhiên, cần gì phải nói đến thể diện hay không."

"Ha ha ha..." Người đàn ông cười lớn: "Lời này tôi thích nghe."

Thẩm Như không hài lòng.

Cảnh Ngạo nhếch mày: "Cô còn có yêu cầu gì, nhân lúc này tâm trạng của ông

đây đang rất tốt thì nói ra đi."

Đáy mắt Thẩm Như lướt qua một tia tối tăm trong nháy mắt, không hề để ý câu

nói đó của người đàn ông: "Chỉ sợ tôi nói ra yêu cầu đó, anh cũng không làm

được."

"Ha ha." Ánh mắt của Cảnh Ngạo sắc bén, đưa tay bóp cổ mảnh khảnh của

người phụ nữ: "Mặc dù cô có rắp tâm không tốt, dùng chiêu khích tướng vụng

về nhất, nhưng hôm nay tôi vẫn chấp nhận dính chiêu này của cô."

Nửa câu trước làm tim Thẩm Như căng thẳng, nửa câu sau lại mạnh mẽ đập lại

bình thường.

Cô ta ngẩng cổ lên, đẹp đẽ và cao quý như thiên nga.

Là dáng vẻ mà Cảnh Ngạo thích nhất.

"Giúp tôi đối phó một người."

"Ồ? Là ai không có mắt làm cô tức giận?"

"... Thẩm Loan."

Nhìn thấy người đàn ông ngờ vực, Thẩm Như bổ sung thêm một câu: "Em gái

cùng cha khác mẹ với tôi."

...

Mùng một tháng giêng.

Thẩm Loan ngủ một mạch đến lúc tự thức dậy.

Cảm giác hồi hộp khi bị bắt làm con tin tối hôm qua và dấu vết mờ ảo vượt qua

giới hạn của người đàn ông cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt hiện giờ

của cô.

Đánh răng rửa mặt xong thì tập yoga tại chỗ.

Sau đó gọi phục vụ mang đồ ăn lên, ăn sáng sau, trang điểm nhẹ nhàng, ra ngoài

đi dạo.

Đầu tiên là đi mua một cái điện thoại mới.

Trả tiền xong, nhờ nhân viên lắp sim lại giúp cô, Thẩm Loan thử qua không có

vấn đề gì thì đi luôn.

Đối diện chính là trung tâm mua sắm lớn nhất của Ninh Thành, Thẩm Loan cầm

thẻ của Quyền Hãn Đình giống như nông dân đi cắt rau hẹ, trong mắt tràn đầy

sự vui mừng như được mùa.

So với tâm trạng tốt của cô thì người nào đó ở trên đảo xa xôi không được thoải

mái như vậy.

Tối hôm qua tiệc mừng thọ kết thúc, phần lớn khách khứa đều rời khỏi đảo, một

bộ phận nhỏ thì tạm ở lại một đêm, sáng hôm nay lần lượt cáo từ.

Cuối cùng, hạ màn phồn hoa, trên đảo chỉ còn lại người nhà họ An.

"Anh, sao anh lại chau mày ủ dột vậy?"

An Tử Chiêu vừa vào đến sảnh lớn, thì nhìn thấy Quyền Hãn Đình đang cau

mày.

Anh ta suy nghĩ một lát: "Kỷ Phi Huyên xông vào phòng của anh, em đã trách

phạt những ám vệ bảo vệ bên ngoài lúc đó rồi. Còn người đó đã rời khỏi đảo

cùng với người nhà họ Kỷ rồi."

Ý là nói, chuyện đã được giải quyết xong, chúng ta có thể thu lại cái khuôn mặt

như quỷ poker kia lại được không?

Quyền Hãn Đình ừm nhẹ một tiếng, nhưng sự nghiêm túc trên khuôn mặt vẫn

không thấy giảm đi.

An Tử Chiêu không ngừng ngạc nhiên: "Anh, anh trúng tà à?"

Quyền Hãn Đình đã sớm trưởng thành từ nhỏ, năm mười tuổi đã bị cô và dượng

đưa ra ngoài rèn luyện, mò mẫm lăn lộn đến ngày hôm nay, vì thế có rất ít

người và việc có thể khiến anh có biểu cảm như thế này.

"Đừng ồn ào nữa, đi chỗ khác chơi đi."

Khóe miệng An Tử Chiêu co giật: "..."

Lúc này, cháu của chi thứ của nhà họ An, An Tử Tuấn đi vào, thấy hai người

đều ở đây, cười hi hi gọi: "Anh Chiêu, anh Đình, hai anh đang làm gì ở đây

vậy? Có thứ gì hay ho à?"

"Tử Tuấn đến đúng lúc lắm, nghe nói gần đây em đi theo ông Tịch học đông y,

mau chóng xem thử xem anh Đình bị bệnh gì."

An Tử Tuấn khó hiểu: "Không phải tối hôm qua anh Đình vẫn còn rất tốt à, sao

bỗng dưng lại bị bệnh?"

"Em nhiều lời thế làm gì? Không phải xem thử là biết rồi à."

"... Ồ."

An Tử Tuấn đi đến bên cạnh Quyền Hãn Đình, đưa tay bắt mạch cho anh, người

đằng sau lạnh lùng đưa mắt nhìn, động tác của anh ta lập tức dừng lại giữa

chừng.

"Anh, anh Đình...:

"Anh không bị bệnh."

An Tử Tuấn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn An Tử Chiêu.

"Khụ khụ! Anh, anh đừng dọa Tử Tuấn nhứ thế, nó nhát gan."

Quyền Hãn Đình mạnh mẽ ngước mắt nhìn An Tử Chiêu, trịnh trọng trang

nghiêm: "Nếu như đã biết em ấy nhát gan, thì từ đầu nên ngăn em ấy tiến lại

gần."

An Tử Chiêu: "Chuyện đó... không phải là em đang quan tâm anh sao."

Quyền Hãn Đình: "Có cần phải nói một câu cảm ơn?"

An Tử Chiêu: "Nếu như anh muốn thì em cũng không ngại."

An Tử Tuấn: "?" Cho nên, sao chuyện tồi tệ của hai anh lại đổ lên người em?

Làu bàu xong, An Tử Chiêu thu lại vẻ mặt cười đùa cợt nhả, nghiêm túc lại—

"Nói thật đi, rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì?"

Quyền Hãn Đình do dự trong nháy mắt: "Giải thích thế nào."

"Giải thích cái gì?" An Tử Chiêu ngồi xuống.

An Tử Tuấn cũng tiến lại gần, bình thường ở trên đảo gần như không gặp được

Quyền Hãn Đình, bây giờ phải nắm bắt thời gian quý hiếm này.

Quyền Hãn Đình: "Chuyện cô gái nhà họ Kỷ."

"Khụ, em còn tưởng rằng thật sự là vấn đề khó khăn kinh khủng nào, chuyện

này còn không dễ sao? Anh cứ nói thẳng với bà nội là không thích cô ta là được,

dựa vào sự yêu thương của bà đối với anh, chắc chắn sẽ không miễn cưỡng, anh

yên tâm đi."

An Tử Chiêu cứ tưởng rằng anh đang lo lắng không biết nên giải thích với bà về

chuyện của Kỷ Phi Huyên như thế nào, tiếp túc giải thích: "Hơn nữa, cảm quan

của bà nội đối với cái cô họ Kỷ kia cũng không được tốt như trong tưởng tượng

của người ngoài. Nghe nói, năm đó lúc bà cố nội làm mẹ chồng không ít lần

xuống tay gây tội cho bà nội."

Gia đình như bọn họ, có thể dùng mấy chữ "xuống tay gây tội" này, có lẽ cũng

không phải xung đột thông thường, mà là kiểu động một tí là muốn lấy mạng

người.

"Những năm nay hai nhà còn giữ mối quan hệ qua lại, nhưng là nể mặt ông lão

Kỷ Tu Thần, phải nói là trong tất cả người nhà họ Kỷ, người đáng để người

khác tôn kính cũng chỉ có vị lão thái sơn này. Ông ấy đến cuối đời cũng không

lấy vợ, không có con nối dõi, tương lai xuôi tay về cõi Phật thì quan hệ nhà họ

An và nhà họ Kỷ cũng hoàn toàn cắt đứt. Chắc là những người khác ở nhà họ

Kỷ cũng ý thức được điều này, vì thế mới dốc hết tâm trí muốn liên hôn với

Chiếm Ngao, để duy trì quan hệ giữa hai nhà."

Quyền Hãn Đình vẫn còn thất thần, cũng không biết là có nghe không.

An Tử Chiêu nhún vai, bỗng dưng nhìn sang phía Tử Tuấn đang im lặng ngồi

một bên, mỉm cười trong mắt lóe lên một ý đồ xấu: "Thật ra, nhà họ Kỷ muốn

tìm một người con rể họ An, điều này không phải rất đơn giản hay sao? Giống

như Tử Tuấn của chúng ta rất thích hợp. Nếu không phải hôm qua anh từ chối

người ta quá tàn nhẫn, đả kích lòng tự tin của người ta, không biết chừng đã gạo

nấu thành cơm với Tử Tuấn rồi ấy chứ, đúng không?"

An Tử Tuấn nằm xuống rồi mà vẫn trúng đạn: "?"

Khuôn mặt ngơ ngác.

Chuyện này liên quan gì đến anh ta chứ?

"Ba anh em con ngồi đó thì thầm cái gì vậy?" Một giọng nói chứa đựng ý cười

truyền đến, người phụ nữ khí chất tao nhã bước vào trong đại sảnh.

Ba người không hẹn mà đồng thời đứng dậy.

Quyền Hãn Đình: "Mợ."

An Tử Tuấn: "Thím."

An Tử Chiêu: "Mẹ."

Minh Anh nhìn lướt qua ba người: "Ngồi xuống đi, đứng hết làm gì? Vừa nãy

đang nói cái gì đó, mẹ nghe với?"

An Tử Chiêu không có cách nào: "Mẹ, ba bọn con đang bàn chuyện, mẹ đừng

quan tâm."

Minh Anh đau lòng, đau đầu nhìn con trai một cái: "Người ta nói chó không chê

chậu nhà, con không chê mẹ xấu. Bây giờ mẹ vẫn chưa xấu mà con đã ghét bỏ

mẹ rồi?"

An Tử Chiêu: "..."

Quyền Hãn Đình: "...."

An Tử Tuấn: "..."

"Đúng rồi, A Đình tối hôm qua chung đụng với cô gái nhà họ Kỷ thế nào rồi?"