Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 454



An Tử Chiêu giật giật khóe miệng: Ông trẻ, ngài thật đúng là... cái hay không

nói lại cứ phải nói cái dở.

Quyền Hãn Đình: "Chẳng ra làm sao."

Minh Anh đã hiểu: "Không sao, sau này mợ sẽ giới thiệu cho cháu người tốt

hơn." Trong cảm nhận của bà ta, đứa trẻ nhà mình không bao giờ sai, không thể

nhìn nổi, chỉ có thể là con gái nhà người ta không hợp ý.

Ừm, bây giờ bà chủ nhà họ An ngang ngược, đơn giản, thô bạo như vậy đó.

Quyền Hãn Đình: "Cảm ơn mợ, cháu đã có rồi."

"Đừng khách sáo, cháu đã có..."

Từ từ!

Minh Anh ngây người, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin nổi: "Cháu có? Cháu

có cái gì?"

Quay đầu nhìn con trai, hai tay An Tử Chiêu nắm chặt, tiếc nuối lắc đầu.

Đôi mắt nhìn cháu trai An Tử Tuấn mờ mịt như lọt vào sương mù.

Minh Anh đành phải nhìn đương sự với ánh mắt dò hỏi.

Quyền Hãn Đình bình tĩnh hơn bất cứ ai ở đây: "Cháu đã có bạn gái."

Tin tức này giống như sấm đánh bên tai, nhưng chỉ trong vài giây đã truyền

khắp toàn bộ nhà họ An.

Ba mẹ, ông ngoại bà ngoại Quyền Hãn Đình đều tới, vây quanh anh như đang

chiêm ngưỡng kỳ quan thế giới.

An Tử Chiêu và An Tử Tuấn bị đuổi ra ngoài.

An Tử Chiêu: Tình yêu của anh tôi quá gây chú ý?

An Tử Tuấn: Wow! Cây vạn tuế vạn năm anh Đình cuối cùng sắpn nở hoa rồi!

Mọi người mồm năm miệng mười, cuối cùng vẫn là bà cụ đứng ra thét to một

tiếng mới dừng lại.

Dạ Cô Tinh lên tiếng, mặc dù trong lòng mọi người ngứa ngáy khó chịu nhưng

cũng chỉ có thể tạm thời đè nén.

Buồn cười, bà cụ ở trong các nhà này ngay cả ông lão cũng không dám trái lời,

huống chi bọn con cháu?

"Tản hết ra, đừng vây quanh A Đình, để thằng bé ngồi xuống, còn rất nhiều cơ

hội hỏi rõ ràng."

Ông lão An Tuyển Hoàng nghe lời vợ vô điều kiện, liếc mắt nhìn hai vợ chồng

An An và Dịch Phong Tước đang kích động không kiềm chế được: "Nghe lời

mẹ mau."

An An lập tức nước mắt vòng quanh, Dịch Phong Tước ôm bà vào lòng, nhẹ

giọng an ủi: "Đừng khóc, con trai đang nhìn."

An An nhìn Quyền Hãn Đình, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy lo lắng của con trai,

trong lòng bà ấm áp.

Dịch Phong Tước: "Chúng ta ngồi xuống đi."

"Ừm."

Một phút sau, sô pha chật kín người ngồi.

Quyền Hãn Đình, An Tử Chiêu và An Tử Tuấn ba người không nhúc nhích,

ngồi gần cuối.

Hai ông bà ngồi vị trí chủ nhân.

Hai bên trái phải là hai vợ chồng Dịch Phong Tước và Minh Anh - người moi ra

được tin tức đầu tiên.

Mọi người nhất trí giao việc hỏi chuyện cho bà lão.

Ngay cả An An cũng không phản đối, suy cho cùng, bà lão là mẹ bà cũng là bà

ngoại của A Đình.

Dạ Cô Tinh không từ chối, tuy mái tóc đã bạc trắng, từ lâu nhan sắc đã không

còn được như xưa, nhưng cặp mắt vẫn sáng chói đầy trí tuệ.

Đối với người ngoài, Minh Anh mới là bà chủ danh chính ngôn thuận có quyền

của nhà họ An, nhưng rất nhiều vấn đề bà cũng phải thỉnh giáo bà lão.

Cho nên, tư duy logic, năng lực biểu đạt và sự nhanh nhạy của Dạ Cô Tinh hoàn

toàn không thể nghi ngờ, hơn nữa với thân phận bà ngoại để cụ ra mặt hỏi

chuyện Quyền Hãn Đình quá thích hợp.

"A Đình này, cháu vừa nói cháu có bạn gái rồi sao?"

"Vâng."

"Là ai? Tên gì?"

"Thẩm Loan, người Ninh Thành."

Ninh Thành, chứng tỏ không liên quan gì đến bên kinh đô, chắc là không thuộc

mấy gia tộc lớn.

Vừa yên lặng vây xem bà lão thu hoạch tin tức vừa trực tiếp dùng máy truyền

tin mini gửi mệnh lệnh, với mạng lưới tình báo của nhà họ An, không quá hai

tiếng tư liệu cá nhân của Thẩm Loan sẽ xuất hiện trước mắt mọi người.

Quyền Hãn Đình thấy thế nhưng không ngăn cản.

Thứ nhất, anh tin tưởng người nhà mình không có ác ý.

Thứ hai, sự tồn tại và tài liệu liên quan đến Thẩm Loan sớm hay muộn đều sẽ

được đưa ra ánh sáng, so với việc bị động thừa nhận còn không bằng chủ động

nói ra.

Bà lão: "Cô bé đó bao nhiêu tuổi?"

Quyền Hãn Đình: "Mới vừa tròn hai mươi."

Dạ Cô Tinh quay đầu liếc An Tuyển Hoàng.

An An đột nhiên nắm chặt tay chồng, người sau dịu dàng nắm lại.

Kể cả hai người An Tử Chiêu và An Tử tuấn từ đầu chỉ ôm tâm trạng xem kịch

vui, bây giờ lại đang hừng hực hưng phấn không chịu nổi.

Hai mươi tuổi vẫn là một cô gái nhỏ, sao Quyền Hãn Đình lại có thể nhẫn tâm

hạ miệng chứ?

Trước đó, An Tử Chiêu vẫn luôn cho anh trai muốn sống cô độc phần đời còn

lại, không ngờ bôn ba khắp nơi lại có thể tìm được bạn gái.

Lợi hại lợi hại!

Bội phục bội phục!

An Tử Tuấn không nghĩ gì, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu: Trâu già gặm cỏ

non!

"Cho nên, cô bé đó vẫn còn là sinh viên?" Bà lão thử nói.

"Không phải."

Không vào đại học...

Hoặc là cái thiên tài, nhảy lớp thành nghiện; hoặc bằng cấp không cao, không

học hành gì.

"Sao hai con lại quen biết nhau?"

"Suối nước nóng trong sơn trang." Còn đã xảy ra chuyện gì, Quyền Hãn Đình

tuyệt đối sẽ không nói.

Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là —

"A Đình, con thích cô bé sao?"

Quyền Hãn Đình không hề có bất cứ sự do dự nào: "Thích."

Bà lão yên tâm, không hề hỏi nhiều, quay đầu nhìn về phía con gái: "An An,

con còn gì muốn hỏi không?"

An An há mồm nhưng lại không biết nên nói cái gì, Dạ Cô Tinh đã hỏi hết tin

tức mấu chốt, cuối cùng, dò hỏi qua ý kiến chồng, bà lắc đầu: "Không hỏi gì."

Tạm dừng trong chớp mắt, lại bổ sung: "Con và ba nó đều rất vui."

Lại nói An An cũng không có yêu cầu gì với con dâu, chỉ cần là nữ, bà đồng ý

hết.

Không bắt bẻ như vậy là do khi Quyền Hãn Đình còn bé đã từng bỏi quẻ nhân

duyên.

Quẻ nói rằng, kiếp này Quyền Hãn Đình hoặc yêu hết mình, hoặc cô độc sống

quãng đời còn lại, hai thái cực đều không có tương lai gì, mấu chốt là người phụ

nữ là anh động tâm có xuất hiện hay không.

An An hỏi: "Cái gì mà "có thể xuất hiện hay không"? Được sinh ra, trưởng thành,

chẳng lẽ không phải là chuyện đã định hay sao?"