Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 475



Mà Diệp Khanh coi thường sự cận thận quá mức này của gã lông mày đứt đoạn.

Một Diệp Trăn mà thôi, bây giờ Diệp Quân Hào đang nằm trên giường bệnh,

Diệp Mậu lại là đồ bỏ đi, còn ai có thể cứu được cô ta? Chỉ sợ đến cả tin tức cô

ta mất tích cũng không biết?

"Được rồi, đừng có nhìn đông nhìn tây nữa, sẽ không có ai đến đâu." Cô ta tháo

kính râm xuống, vứt một vali có mật khẩu xuống đất.

"Sau khi thành công, số tiền này đều là của anh."

Mắt của gã lông mày đứt đoạn sáng lên, một triệu chỉ để trói một người phụ nữ,

những người có tiền đúng là coi tiền như giấy.

Vừa hay, có lợi cho anh ta.

"Cô mở vali ra trước cho tôi xem thử, nếu không làm sao tôi biết được bên

trong này đựng tiền hay là giấy?"

"Không tin tôi?"

Lông mày đứt đoạn cười một tiếng, vừa ngắn lại vừa nhanh, một áp lực vô hình

bắt đầu lan rộng trong không khí: "Cô Diệp, cô biết đó, nhưng người liếm máu

trên đầu lưỡi dao như tôi, có thể sống đến bây giờ, luôn luôn phải cẩn thận hơn

những người bình thường."

"Được." Cô ta đi ta xa một chút, dấu vấn tay đặt ở chỗ cảm ứng, lớp kim loại

nhôm bên trên cùng được gập về hai bên, để lộ ra một lớp kính cường lực trong

suốt, vừa hay có thể nhìn thấy bên một trăm nhân dân tệ tiền mặt được xếp ngay

ngắn bên trong.

"Ở đây còn có biên lai rút tiền của ngân hàng chiều hôm nay, không biết như

vậy có đủ để anh yên tâm không?" Người phụ nữ cười nhẹ.

"Đương nhiên." Lông mày đứt đoạn gật đầu, dưới ánh đèn, lông mày đứt đoạn

của anh ta trở nên gớm ghiếc hơn với biểu cảm nhếch môi cười của anh ta.

Trong lòng thầm nói: Người phụ nữ này không ngốc, còn biết dùng khóa mật

khẩu, kính chống đạn bên dưới, hai tầng bảo hiểm.

Anh ta không thể không cẩn thận hơn.

"Làm theo những điều tôi nói lúc trước, sau khi làm xong chuyện, tiền thuộc về

anh." Diệp Khanh để vali có mật khẩu trở về chỗ ban đầu, phủi phủi tay.

Lông mày đứt đoạn nâng cao quần, ánh mắt vội vàng dừng trên mặt cô ta, chứa

đựng ý vị sâu xa.

Có sự thích thú người phụ nữ này hơn so với người nằm hôn mê bất tỉnh ở trong

góc kia, nếu như có thể chơi một ván cả hai...

Diệp Khanh cũng kết giao với bạn trai, cũng có cả bạn gái, lên giường với mỗi

người, sao cô ta lại không hiểu ánh mắt này có ý gì?

Trong lòng vô cùng buồn nôn, nhưng trên nụ cười trên khuôn mặt vẫn không

thay đổi: "Anh không muốn làm? Không sao, tôi có thể tìm người khác..."

"Khoan đã! Cô Diệp đây xinh đẹp như vậy, nhưng tính khí không được tốt như

vậy..."

Người phụ nữ nhếch mày, ánh mắt hơi lạnh: "Chuyện này thì không cần anh

quan tâm, làm tốt chuyện của mình, cầm tiền, rời đi."

Lông mày đứt đoạn cũng không tức giận: "Có một vấn đề muốn thỉnh giáo cô."

"Vấn đề gì?"?

"Cô chắc là cô cả nhà họ Diệp nhỉ, vợ cả sinh ra..." Anh ta lại chỉ sang Diệp

Trăn "Mà em gái này của cô, có quan hệ huyết thống."

"Hừ! Có một số chuyện, không nên biết thì anh đừng tùy tiện mở miệng. Tôi sợ

rằng anh có gan cầm tiền, không có mạng hưởng phúc!"

Người đàn ông nheo mắt: "Cô đang uy hiếp tôi?"

Gái điếm thối tha!

"Chưa nói tới. Tôi chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở anh, dù sao hợp tác một

lần. Còn nữa, tôi đang vội, động tác của anh nhanh lên một chút."

"Gấp cái gì?" Anh ta móc ra một chiếc máy quay từ trong túi nilon treo trên ghế,

lúc cố định vô ý xoay qua phía Diệp Khanh.

"Anh là cái gì?! Tôi bảo anh quay cô ta, không phải quay tôi!" Diệp Khanh đưa

tay che mặt.

"Không cẩn thận lướt qua mà thôi, sợ cái gì?" Người đàn ông xoay người lại,

điều chỉnh lại vị trí của máy quay, đáy mắt xoẹt qua một tia tàn ác đạt được ý

đồ, đáng tiếc Diệp Khanh không nhìn thấy.

Thật ra, lúc bị lôi vào nhà kho Diệp Trăn đã tỉnh lại rồi, cô ta chỉ không mở mắt

ra mà thôi.

Nhưng lại không ngờ rằng, nghe thấy một màn trò chuyện "đặc sắc" như vậy!

Cô Diệp? Vợ cả sinh ra...

Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, cuối cùng Diệp Trăn cũng hiểu câu nói "cục

diện hiện giờ, đã không thể lui lại được nữa" của em trai rốt cuộc là có hàm ý

gì.

Lùi lại sẽ chết!

Buồn cười là cô ta lại vì sự thanh cao và tôn nghiêm không hề có chút giá trị

nào trong lòng, cưỡng ép truyền lại tư tưởng này cho A Mậu.

Trời ơi, rốt cuộc cô ta đã làm cái gì vậy?!

Bây giờ nhớ lại những hành vi của mình lúc trước, ngoại trừ ngốc, chỉ còn một

chữ "ngu" có thể hình dung.

Lông mày đứt đoạn điều chỉnh lại máy quay, như cười như không nhìn Diệp

Khanh một cái, bắt đầu cởi quần.

Khi cơ bắp vừa đen vừa cường tráng kia lộ ra trước mắt, Diệp Khanh lạnh lùng

dời tầm mắt đi.

Thầm nghĩ: Ngược lại lại tiện nghi cho đồ tiện nhân kia!

Lông mi Diệp Trăn hơi động đậy, khẽ mở mắt ti hí, thân thể trần truồng của

người đàn ông đập vào mắt, ánh mắt lướt qua máy quay được cố định ở cách đó

không xa, đối phương muốn làm gì không cần nói cũng biết.

Sự oán hận tự nhiên nảy sinh ra, cô ta muốn hỏi vì sao mình đã lùi đến bước này

rồi, bọn họ vẫn không chịu tha cho cô ta? Người đó là chị gái của cô! Chảy

trong người một nửa dòng máu giống nhau, có cùng một người ba!

Nhưng vì sao?

Sao chị ấy lại dùng cách này làm nhục này để làm tổn thương cô ta?

Lẽ nào Diệp Trăn cô trời sinh ra đã nên bị dẫm đạp sao?

Không...

Cô ta không can tâm...

Nếu như cô ta có thể vượt qua tai nạn này, nhất định sẽ không hèn nhát trốn

tránh, để người khác ức hiếp! Lông mày đứt đoạn trần truồng đi về phía Diệp

Trăn.

Ý cười trên khuôn mặt Diệp Khanh càng sâu, ngếch cẳm lên, một dáng vẻ đang

xem kịch.

Không phải ba rất cưng chiều đứa con riêng này sao?

Vậy thì dùng cổ phần của công ty để đổi lấy cuộn băng ghi hình này đi!

So sánh giữa trong sạch của con gái và vật chết như cổ phần, cô ta tin rằng

daddy sẽ biết nên chọn cái nào, ai bảo ông ta luôn là một người ba hiền "trọng

tình trọng nghĩa" chứ?

Đã từng, hình tượng của ba trong lòng cô ta to lớn bao nhiêu; hiện tại sự thù hận

lại sâu đậm bấy nhiêu!

Đúng vào lúc lông mày đứt đoạn đưa tay lên định cởi quần áo của cô ta ra, Diệp

Trăn mạnh mẽ mở mắt ra, cô ta nên vui mừng vì người đàn ông này khá là tự

phụ lại vừa tự cao, lại chỉ đánh ngất cô ta vứt trong một góc, không hề trói tay

trói chân, mới cho cô ta can đảm và tin cậy để phản kích khi rơi vào bước

đường cùng.

Diệp Trăn hét lên một tiếng, làm người đàn ông đang nhào đến giật mình, cô ta

quyết đoán đá chân vào háng đối phương.

Lông mày đứt đoạn lại trúng chiêu một lần nữa, có thể nói là vết thương lại

càng tăng thêm.

Sắc mặt Diệp Khanh thay đổi, Diệp Trăn trước mắt giống như một con trâu điên

phẫn nộ, không chỉ đá chỗ hiểm của người đàn ông mà còn dùng đầu đâm vào

bên eo của người đàn ông, sự điên cuồng và tàn ác đột nhiên xuất hiện trong

mắt giống như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, làm người khác không dám

nhìn thẳng.

Đó là bản năng tìm cách sống sót khi rơi vào đường cùng, mang theo sự dũng

cảm cô độc đánh cược tính mạng, lấy cái chết để vật lộn, ý đồ mở ra một con

đường máu— Không thành công thì cũng thành nhân*!

*Thành nhân có nghĩa là xả thân, hy sinh vì công lý.

Hóa ra chó điên lên thật sự biết nhảy tường.

Thú vị!

Ánh mắt người đàn ông tàn nhẫn: "Tiện nhân, đám đá ông! Hôm nay nhất định

sẽ cho cô chết..."

Diệp Trăn đã chạy đến cửa, chỉ cần mở cửa ra cô ta sẽ có cơ hội chạy thoát.

Đáng tiếc, cô ta đánh giá sai sức nặng của cánh cửa sắt, chỉ dựa vào sức của một

mình cô ta hoàn toàn không thể dễ dàng mở ra được, nhìn thấy lông mày đứt

đoạn càng ngày càng gần mình, cửa vẫn không hề động đậy.

Diệp Trăn tuyệt vọng.

Từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ oán hận nhà họ Diệp như bây giờ, còn có

tất cả người nhà họ Diệp. Đây là hang động ma gì, những người ở trong đó là

ma quỷ gì?! Nếu như bây giờ được lựa chọn, cô ta thà rằng không làm thiên kim

trong gia đình quyền quý, ở lại cô nhi viện ít nhất sẽ không nhìn thấy những thứ

bẩn thỉu và xấu xí này.

Thương xót, hối hận, oán giận đủ các cảm xúc ập đến bao vây lấy cô ta.

Tay của người đàn ông đã nắm được gáy cô, trời đất trước mắt thay đổi, đợi

phản ứng lại, đã bị ấn xuống đất.

Lần này, sẽ không còn cơ hội để phản kháng nữa