Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 476



Bởi vì người đàn ông này đã đè lên người cô ta, giữ chặt hai tay cô ta trên đỉnh

đầu, bản thân như một cá bị đóng đinh nằm trên thớt mặc người xử lý, dù quẫy

mạnh đến đâu, dù quẫy cao đến đâu, đến cuối cùng cũng không trốn được vận

mệnh bị nuốt vào bụng.

Roẹt —

Âm thanh vải vóc bị xé vụn, hơn nửa đầu vai lộ ra không khí, da thịt như trắng

tuyết đập thẳng vào đôi mắt đỏ rực của người đàn ông.

Bốp —

Một cái bạt tai chói tai vang lên.

Tai Diệp Trăn ù ù, khóe miệng chảy máu tươi.

Diệp Khanh dứt khoát gỡ camera được để trên giá xuống, cầm trong tay, quay

thẳng vào cảnh tượng xinh đẹp trước mắt, cười vô cùng tà ác.

Tiện nhân, đây đều do cô ta tự tìm đến!

Con gái của daddy rõ ràng chỉ có một mình tao, mày là cái thá gì chứ?!

Chẳng qua chỉ là một đứa nghiệt chủng của kẻ thứ ba, sản phẩm của một đoạn

tình yêu không thể thấy ánh sáng, bị gắn mác vô đạo đức, giày rách hàng thật

giá thật!

"Ha ha ha — Lông mày đứt đoạn, sự tàn nhẫn của anh đâu? Sao cũng học mấy

thằng đàn ông vô dụng kia bắt đầu thương hương tiếc ngọc rồi hả?"

Lời nói càng kích thích người đàn ông phát điên!

Áo bị xé rách thành nhiều mảnh nhỏ, chỉ còn lại nội y che chắn, Diệp Trăn cảm

thấy trên người có một con giun đang bò tới bò lui, nổi da gà khắp người.

"Con khốn! Cho mày chạy, cho mày đá..."

Khuôn mặt dữ tợn, sức lực hung ác.

Cạch —

Khóa quần bị kéo mạnh xuống, âm thanh kim loại đập vào nền xi măng vô cùng

rõ ràng.

Trong nháy mắt, khóa quần cũng bị kéo xuống một cách thô lỗ.

Diệp Khanh lia máy quay qua hai người họ.

Diệp Trăn căm hận nhìn cô ta, hận không thể xẻo từng miếng thịt trên người cô

ta xuống!

Cô ta phải nhớ kỹ gương mặt xinh đẹp nhưng dơ bẩn này, vĩnh viễn, vĩnh viễn

sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động ngày hôm nay của cô ta...

Diệp, Khanh!

"Chậc chậc, sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tao? Không phải trước kia mày

rất muốn chung sống hòa bình với tao hay sao? Nếu đã nhịn được nhiều lần,

chắc sẽ không ngại nhịn thêm một lần nữa là cũng không ngại lại nhiều một lần

đi?"

Diệp Trăn cắn chặt răng.

"Đáng tiếc, bây giờ ngay cả bản thân mày cũng khó bảo toàn. Nếu tao đăng

đoạn video này lên mạng, chỉ sợ kiếp này mày chỉ có thể làm một con chuột

chạy trên đường thôi! Mẹ nào con nấy, một con mụ hồ ly tinh già, một con hồ ly

tinh nhỏ!"

"Câm miệng!" Thê lương nghẹn ngào: "Không cho cô sỉ nhục mẹ tôi!"

"Bản thân còn không bảo vệ được còn muốn quan tâm đến người chết, thật

đúng là một đứa con có hiếu nhỉ? Cũng không biết nếu mẹ mày tận mắt nhìn

thấy đoạn video này có bị tức giận quá mà bật nắp quan tài nhảy ra không?"

"Diệp Khanh! Cô khinh người quá đáng!"

"Ồ! Tao dám gọi người tới chơi mày, còn có gì không dám? Bắt nạt mày thì

cũng đã bắt nạt rồi, không phục cũng phải nhịn!"

"Tôi sẽ không bỏ qua cho cô —"

"Được thôi, nghênh đón bất cứ lúc nào!"

Diệp Trăn phẫn nộ xoay đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

Có chút sỉ nhục ghi tạc trong lòng cũng tốt, hận hù khắc sâu trong xương cốt

mới có thể dần dần mọc rễ nẩy mầm.

Chỉ cần cô ta còn sống...

Chỉ cần còn tồn tại...

Từ bỏ chống cự, không hề giãy giụa, Diệp Trăn ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa

sắt.

Đến lúc này rồi cô ta còn hy vọng xa vời gì nữa?

Sẽ không có ai tới cứu cô ta...

Rầm rầm!

Đột nhiên có tiếng động lớn, có người đẩy cửa sắt đi vào, như sầm rền bên tai.

Lông mày đứt đoạn ngây người, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một

đám người mặc đồ đen phá cửa xếp thành hai hàng chỉ để lại một lối nhỏ ở giữa

hùng hổ đi vào.

Một người phụ nữ dạo bước đi đến, áo đỏ, quần đen dài, khuôn mặt lạnh lùng

có cảm giác như có thể giết người bất cứ lúc nào.

Mắt lạnh đảo qua bốn phía, cũng xẹt qua gã long mày đứt đoạn và Diệp Khanh,

cuối cùng dừng trên người Diệp Trăn.

"Thẩm Loan, là cô?" Diệp Khanh nhíu chặt mày: "Chuyện riêng nhà họ Diệp

chúng tôi không cần một người ngoài như cô nhúng tay vào!"

"Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, xin lỗi, hôm nay tôi không thể

không nhúng tay."

"Nhận lời ủy thác?" Diệp Khanh nhíu mày, bỗng nhiên: "Là daddy! Ông ấy, sao

họ lại có thể..."

"Cô cả nhà họ Diệp, cô khiến ông ấy thất vọng rồi, cho nên tài sản ban đầu định

để lại cho cô bây giờ bị thu hồi lại rồi."

"Tài sản?" Diệp Khanh cười lạnh: "Tôi có sao? Không có! Cái gì cũng không

có!"

Thẩm Loan: "Di chúc cô nhìn thấy không phải là di chúc thật, di chúc thật đang

ở trong tay công ty luật sư, các người không có cơ hội được tiếp xúc."

Diệp Khanh như bị sét đánh: "Sao có thể?!"

"Lúc đầu ông Diệp định để lại cho cô một nửa cổ phần công ty, để cô và Diệp

Mậu cùng quản lý, còn một số động sản, bất động sản khác, giá trị vượt qua

mười con số."

"Không... Không thể nào! Cô gạt tôi!"

Thẩm Loan cũng không để ý tới chuyện cảm xúc của cô ta đang thất thường,

nói tiếp: "Để lại cho mẹ cô mấy căn biệt thự, cũng như cổ phần và quyền lựa

chọn đầu tư của các chi nhánh của nhà họ Diệp. Mấy thứ này cũng đủ cho các

người yên ổn sống trong nhung lụa ba đời không hết, đáng tiếc, cô không làm

được."

"Không phải, không phải như vậy! Cô gạt tôi!"

Thẩm Loan liếc mắt về phía sau, có hai người lập tức bước ra khỏi hàng, kéo

Diệp Khanh đi và cả gã long mày đứt đoạn.

Hai người đó Thẩm Loan đã đồng ý với Diệp Quân Hào rồi, để ông ta tự xử lý.

Suy cho cùng, nhà họ Diệp ở Hongkong cũng có danh dự uy tín, việc xấu trong

nhà không rêu rao ra ngoài.

"Chị, chị không sao chứ?" Diệp Mậu chạy tới, nâng cô ta dậy, nước mắt đầy

mặt, vô cùng đau lòng và tự trách.

"Xin lỗi, đều do em không tốt, không thể bảo vệ chị. Chị, chị nói gì với em đi,

đừng làm em sợ mà..." Giọng nói của thiếu niên run rẩy.

Thẩm Loan đi qua, đá đá Diệp Mậu: "Cậu cởi quần áo ra, đắp cho cô ấy."

"Ồ, xin lỗi tôi quên mất..." Nước mắt nước mũi giàn giụa.

Thẩm Loan đứng nhìn khóe miệng co giật.

Nhà họ Diệp thật nhiều người kì quái.

Nhưng, có liều thuốc mạnh là Diệp Khanh này, bệnh "thánh mẫu · tiểu bạch

hoa" chắc là được trị hết rồi chứ?

Tròng mắt Diệp Trăn chuyển động, rồi sau đó đột nhiên hoàn hồn.

Nắm chặt tay Diệp Mậu: "Em trai, chị sai rồi, là chị quá mềm yếu, quá vô dụng,

vẫn luôn ép em thoái nhượng, trói buộc bước chân em. Xin lỗi, chị biết sai rồi,

vôn cùng sai... Em yên tâm, từ này về sau chị sẽ không lại khiến bản thân tủi

thân, sẽ chậm rãi học cách hiểu em, bảo vệ em, được không?"

"Được!"

Hai chị em ôm nhau khóc rống.

Thẩm Loan nhìn về phía hai người mặc đồ đen phía sau, chỉ mấy giây sau đã

biến mất, ẩn nấp không thấy bóng dáng.

Diệp Mậu nhìn cô với ánh mắt cảm kích, giật giật môi, không tiếng động nói:

Cảm ơn.

Chuyện nhà họ Diệp sốt ruột cuối cùng cũng hạ màn.

Trong di chúc phân chia tài sản thế nào Thẩm Loan cũng không có hứng thú

biết, sau đó nghe nói công ty giao cho Diệp Mậu, 70%bất động sản cho Diệp

Trăn, mà Mạnh Giai Linh được 20%, dư lại cho ba chị em Diệp Huệ, Diệp

Uyển, Diệp Viện chia đều mỗi người 10%.

Còn Diệp Khanh, Thẩm Loan không nghe thấy bất cứ tin tức gì.

Lại nói vị này cũng là một nhân vật tàn nhẫn, đáng tiếc, hữu dũng vô mưu*, đã

định sẵn sẽ thất bại.

*Hữu dũng vô mưu: chỉ cậy vào sức mạnh, lòng dũng cảm, nhưng lại thiếu đi sự

mưu trí, tính toán.

Trước khi rời Hongkong, Thẩm Loan đến bệnh viện gặp Diệp Quân Hào lần

cuối, chủ yếu là lấy thù lao.

Cơ thể Diệp Quân Hào đã hoàn toàn không ổn, run rẩy ký vào giấy tờ, chỉ động

tác này cũng mất những mười phút.

"Giữ gìn sức khỏe." Thẩm Loan đóng lại tập giấy tờ, chân thành chúc phúc ông

ta.