Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 477



Đây là một người ba bất công, nhưng cũng là một người ba nhẫn tâm, với

những gì Diệp Trăn phải gánh chịu, Thẩm Loan ngoảnh mặt làm thinh, chẳng lẽ

không phải đều do Diệp Quân Hào nhắm mắt cho qua sao?

Không có lửa làm sao có khói.

Không nhắc đến vấn đề đạo đức cá nhân, ít nhất nhìn từ khía cạnh này, ông ta là

một người đàn ông đáng ghê gớm.

Ba ngày sau, Diệp Quân Hào qua đời, toàn Hongkong chấn động.

Lúc đó, Thẩm Loan đã ngồi trên bay trở về Ninh Thành, còn nửa tiếng nữa là hạ

cánh.

Ra đến sảnh, cô đang chuẩn bị gọi xe, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Người đàn ông mặc áo khoác xám khói, gió lạnh thổi nhăn vạt áo, tóc tai rối

loạn nhưng anh lại không nghiêng không lệch, sừng sững vững vàng.

Trầm như núi, sâu như biển.

Thân hình cao lớn đắm chìm dưới ánh mặt trời, đổ bóng nhỏ nhỏ trên mặt đất.

Dù hai người cách xa một khoảng nhưng Thẩm Loan vẫn có thể thấy được sự

dịu dàng sâu trong đáy mắt của người đàn ông, đó là thứ độc nhất vô nhị thuộc

về cô...

Cô bỏ qua vali hành lý, nhanh chạy tới, đâm đầu vào cái ôm ấm áp đã lâu không

cảm nhận được kia.

"Em nhớ anh..." Cô cọ nhẹ, than vãn như có như không, hờ hững như mây khói

nhưng lại chứa đựng biết bao quyến cùng lưu luyến.

Dù là ở đâu bao giờ, chỉ cần có anh đều sẽ yên tâm.

Không nghe thấy âm thanh bàn tán xung quanh cũng không nhìn thấy ánh mắt

tò mò đánh giá, trong lòng trong mắt trong đầu Thẩm Loan toàn bộ đều là anh

— người đàn ông nhìn đời bằng nửa con mắt, cao ngạo nhưng lại coi cô như

châu bảo.

Quyền Hãn Đình ôm chặt cô vào lòng, lực siết càng ngày càng chặt.

Có lẽ bởi vì vừa mới tắm thuốc xong, bàn tay to rộng của người đàn ông không

ấm áp như trước kia mà mang theo nhiệt độ mát lạnh tựa như dòng suối dưới

ánh mặt trời, không ấm như suối nước nóng, không lạnh như băng tuyết, tươi

mát dễ chịu.

"Loan Loan, anh đến đón em về nhà."

Nếu anh là vùng địa cực băng tuyết, lạnh lùng cao ngạo, tự cao tự đại, nhưng

cuối cùng vì cô mà hòa tan sự lạnh lẽo trở nên dịu dàng như nước.

Chính đôi tay này cho cô sức mạnh và sự dựa dẫm.

Cảm giác như chỉ cần ở trong ngực anh, Thẩm Loan có thể tùy ý làm bậy.

"Trời ạ, đây là phim thần tượng gì đây?"

"Vì sao bạn trai tôi không đến đón tôi chứ? Quả nhiên, người so với người, tức

chết mà."

"Nam quá soái! Nữ dáng người quá đẹp!"

"Họ là minh tinh sao?"

"..."

Hai người ôm quá nổi bật, hơn nữa điều kiện ngoại hình xuất sắc, đã có không ít

người dừng lại vây xem, chụp ảnh và cả hâm mộ ghen ghét.

Quyền Hãn Đình nhặt vali cô vất lại lên, một tay nắm tay Thẩm Loan: "Đi thôi."

Quá trình tắm thuốc đã xong từ ngày hôm trước.

Ông Trâu đề nghị Quyền Hãn Đình ở lại hai ngày để tiện cho thuốc phát huy tác

dụng.

Nhưng anh vội vã muốn gặp bạn gái, khăng khăng không nghe.

Vậy thì thôi... đừng nghe.

Dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, tình trạng cơ thể rất ổn định, chỉ là

hai tuần đầu nhiệt độ cơ thể sẽ hơi thấp, sau đó sẽ từ từ khôi phục lại bình

thường.

Hai người ngồi vào ghế sau, Sở Ngộ Giang làm tài xế.

Quyền Hãn Đình không buông tay cô.

Thẩm Loan: "Sao anh biết hôm nay em về?"

"Hỏi Diệp Mậu."

"Hai người còn liên lạc?"

"Mỗi ngày cậu ta đều sẽ báo cáo với anh." Sau đó dành đủ các loại lời khen

Thẩm Loan, quả thực chỉ có thể là tiên nữ trên trời.

Nói thật, trong lòng Lục gia còn rất đắc ý.

Sau khi xác định thằng nhãi kia sẽ không có bất cứ tư tưởng không an phận gì

với cô dâu nhà anh, mầy lời khen ngợi này Quyền Hãn Đình càng nghe càng

thích.

Lần này, Thẩm Loan đi tám ngày, thu hoạch được khá nhiều.

Quyền Hãn Đình: "Thu hoạch cái gì?"

"Tý cho anh xem."

Trở lại sơn trang Đông Li, Thẩm Loan buông hành lý một cái thì vào phòng tắm

luôn, quần áo sạch để thay cũng không kịp lấy.

Chờ tắm xong mới phát hiện chỉ có thể gọi Quyền Hãn Đình lấy giúp.

Kết quả anh lại cầm một chiếc áo sơ mi màu đen của chính anh vào, Thẩm Loan

đánh giá anh qua khe cửa mở hé, đôi mắt lộ ra sự chế nhạo: "Cái có ý gì?"

"Nhưng... Vali hành lý còn chưa dọn xong, em mặc của anh đi đã."

Lý do sứt sẹo.

Ngoài quần áo trong vali, tủ quần áo còn rất nhiều, anh cố tình lấy áo sơmi của

mình, có ý gì còn chưa rõ sao?

Quyền Hãn Đình bị cô nhìn chằm chằm phát ngượng, không giả vờ nữa, biến

thành một con sói đuôi lớn, trực tiếp khịt mũi: "Anh chưa nhìn thấy em mặc cái

này bao giờ... Thử xem..."

Nể chuyện anh tự mình đến sân bay đón cô, bàn tay Thẩm Loan vung lên,

chuẩn.

Đổi lấy mộ nụ cười ngây ngô của người đàn ông.

...

Đầu tóc sũng nước rũ sau lưng làm ướt chiếc áo sơmi đen, dính sát vào da thịt

phần lưng, vẽ ra đường nét mảnh mai của người phụ nữ, cô mặc đồ của đàn ông

trên người hơi dài rộng, vạt áo quá dài, rũ đến đầu gối.

Quyền Hãn Đình ngẩng đầu, chứng kiến hình ảnh như yêu tinh vừa ra khỏi bồn

tắm, hơi thở bỗng trở nên gấp, đôi mắt càng ngày càng đen.

Cô mặc áo sơmi của anh thật sự là mỹ vị nhân gian.

"Đói bụng quá." Thẩm Loan sờ sờ bụng, ở trên máy bay cô chỉ mới uống mỗi

nước khoáng, từ sáng đến giờ còn chưa ăn gì.

Còn lâu mới đến giờ cơm tối, nhưng nhịn lại rất khó chịu.

Quyền Hãn Đình nhìn cô một thật sâu cái, đứng dậy ra khỏi phòng, chỉ chốc lát

sau vang lên tiếng chân xuống lầu.

Ước chừng qua ba phút, anh quay lại trong tay cầm một đĩa bánh mì nướng cắt

lát và một ly sữa bò nóng.

"Lolita làm đó, ăn tạm đi, bữa tối sẽ khá phong phú."

"Nhanh vậy sao?" Thẩm Loan nhận lấy, ngửi rất hương, nhưng theo cô biết,

trình tự nấu nướng của Lolita không nhanh như vậy mà?

"Khụ... Ngũ ca muốn ăn, anh cầm luôn để Lolita làm cái khác."

Thẩm Loan vui vẻ, hoá ra là vung đao cướp tình, hình như ăn cũng ngon hơn

hẳn.

Quyền Hãn Đình ngồi lại vào ghế, tiếp tục làm việc, trước mặt là giấy tờ và máy

tính đang mở, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, dịu dàng phủ kín nửa sườn

mặt anh, làm giảm đi sự góc cạnh, ngược lại càng thêm ấm áp như ngọc.

Đều nói đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, Thẩm Loan đồng ý tuyệt đối.

Từ lúc người phụ nữ nhìn anh chằm chằm, tim Quyền Hãn Đình đã sớm rối

loạn.

Bộp một tiếng khép tài liệu lại, người đàn ông đứng dậy, hai chân thon dài được

quần tây bao vây, bước đi về phía cô.

Thẩm Loan nhướng mày, dừng động tác nhai nuốt lại: "Quấy rầy anh?"

Duỗi tay ôm người vào lòng, Quyền Hãn Đình than thở một tiếng: "Thật sự

quấy rầy."

Thẩm Loan bỗng thấy buồn cười: "Em ăn của em, anh xem của anh, sao lại

quấy rầy anh? Mấy lời vừa rồi em nói rất tử tế, anh không hiểu sao?"

"Nhìn em ăn, anh đói." Đôi mắt của người đàn ông càng ngày càng sẫm.

"Đây..." Thẩm Loan nhét miếng bánh mì nướng đã cắn dở vào miệng người đàn

ông, cười híp hai mắt: "Mời anh ăn, không cần cảm ơn."

Quyền Hãn Đình sửng sốt, rất nể tình nhai nhai, nuốt vào bụng.

Có thể khiến Lục gia cam tâm tình nguyện ăn đồ ăn dở, chỉ sợ cũng chỉ có mình

Thẩm Loan!

Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt nghịch ngợm nhiễm ý cười gian

xảo: "Còn muốn không?"

Quyền Hãn Đình gật đầu: "Muốn."

Cô lấy một miếng trong đĩa, đưa vào miệng anh, Quyền Hãn Đình lại quay đầu

đi, ghé sát vào tai cô: "So với bánh mì nướng, anh càng muốn ăn em."

Hơi ngẩn người, không đợi Thẩm Loan có phản ứng, người đàn ông cúi đầu hôn

xuống: "Ưm ưm..."

Thẩm Loan đẩy anh.

"Sao?" Tiếng nói trầm thấp.

Cô thở sâu, lấy lại hơi thở, bẹp miệng tủi thân: "Còn chưa ăn xong, rất đói."

"..."