Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 530



"Ba! Ba không thể..." Thẩm Loan không nói gì, Ngụy Minh Hinh không đợi

được mở miệng.

"Bà im miệng cho tôi!" Thẩm Xuân Đình lạnh lùng quở trách.

Ông ta nhìn rõ tình hình hiện giờ hơn Ngụy Minh Hinh.

Đã đến bước này rồi, lại ở trước mặt Quyền Hãn Đình, chỉ có thể đánh gãy răng

lưu thông máu.

Thẩm Nhượng cắn răng, quai hằm cứng nhắc.

Sau đó hít sâu một hơi, làm bộ mở miệng—

"Khoan đã." Quyền Hãn Đình bất thình lình cắt ngang: "Đến cả chén trà cũng

không dâng, đây chính là cái gọi là "nhận lỗi" của nhà họ Thẩm các người? Đến

cả nhận lỗi cũng không làm tốt thì nói gì đến xin lỗi?"

Vốn dĩ Thẩm Nhượng cảm thấy mình đã tê liệt.

Nhưng—

Không có sỉ nhục nhất, chỉ có sỉ nhục nhiều hơn! Trước sức mạnh tuyệt đối

mạnh mẽ trước mặt, sự kiêu ngạo của anh ta bị đạp tan nát.

Xoay người, cầm ấm trà lên, rót đầy một chén.

Trong quá trình đó do động tác quá lớn, ảnh hưởng đến vết thương dưới xương

sườn, anh ta đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch thảm hại, nhưng vẫn cắn chặt răng

không không kêu lên một tiếng nào.

Hay tay đỡ chén trà dâng lên trước mặt Thẩm Loan, cụp mắt, giọng nói trầm

trầm: "Xin lỗi."

Thẩm Loan nhướng mày, nhìn anh ta đúng ba giây mới đưa tay nhận lấy: "Biết

sai có thể sửa, không có gì tốt hơn. Anh, sau này chắc anh sẽ không tái phạm

đâu nhỉ?"

Thà nói là khiêu khích còn hơn nói là hỏi thăm.

".... Không, sẽ không." Nắm chặt nắm đấm.

"Vậy thì tốt. Như thế chú hai và thím hai mới có thể yên tâm, ông nội lớn tuổi

như vậy rồi, cũng không cần phải mất hết mặt mũi, thở không nổi vì anh."

Phút cuối cùng, còn không quên khiêu khích ly gián một câu.

Sắc mặt Thẩm Tông Minh vốn đã không tốt, bây giờ lại càng trở lên khó coi

hơn.

Ngụy Minh Hinh nhìn thấy con trai chịu ấm ức, còn đau lòng hơn khi mình chịu

nhục.

Mà tất cả những điều này, đều do Thẩm Loan gây ra!

Không chỉ giật dây Quyền Hãn Đình gây rắc rối cho A Nhượng, lại còn không

chịu tha thứ, cắn chặt không buông.

Thẩm Tông Minh miễn cưỡng nở một nụ cười: "Bây giờ Lục gia vừa ý chưa?

Còn gì chỉ giáo?"

"Ông cụ đúng là người thông minh."

Nói xong, cũng không ở lại lâu, đưa theo Thẩm Loan ngênh ngang bỏ đi.

Ngụy Minh Hinh nhanh chóng đi đến đỡ Thẩm Nhượng ngồi xuống: "Có phải

vết thương lại đau không? Mẹ có đem theo thuốc..."

"Mẹ, không cần đâu."

"Con đừng bướng bình, không đáng để lấy sức khỏe ra đùa đâu, nghe lời mẹ

uống thuốc đi..."

"Con nói rồi không cần!" Dưới sự thúc đẩy của cơn tức giận, đưa tay lên, trực

tiếp gạt tay Ngụy Minh Hinh ra, nhưng bởi vì kéo căng vết thương, đau đến nỗi

đầu đầy mồ hôi.

Vành mắt người phụ đỏ ửng: "Chậm một chút, không uống thì thôi, mẹ không

ép con..."

Thẩm Xuân Đình chau mày.

Ông cụ lại hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra một sự thất vọng: "Con cũng chỉ

có một chút tiền đồ như vậy!"

Nói xong chống gậy đi thẳng.

Thẩm Xuân Đình nhìn Ngụy Minh Hinh một cái: "Con hư tại mẹ, bà tự lo cho

mình đi."

Qua trận chiến này, chuyện này ngoài mặt Thẩm Nhượng coi là bỏ qua.

Nhưng thù hận lại không chôn xuống như vậy, rồi sẽ có một ngày bén rễ mọc

mầm, mọc cây lan rộng.

...

Tỉnh Việt (một cách gọi khác của tỉnh Quảng Đông).

Chi nhánh công ty Minh Đạt, văn phòng giám đốc, phòng dự án.

Cốc cốc—

"Vào đi."

"Ký tên hai tập tài liệu này." Nhân viên nữ kẹp tài liệu lại đưa đến trước mặt

Thẩm Như.

Thẩm Như đưa tay cầm lấy, mở ra, lướt xem qua.

Không đến hai phút, nhân viên nữ chốc chốc lại đưa tay xem đồng hồ, lông mày

đã nhíu lại nhiều lần, rồi lại dãn ra, dáng vẻ có chút không kiên nhẫn.

Thẩm Như cúi đầu, không hề nhận ra; hoặc là có nhận ra nhưng lại vờ như

không thấy.

"... Giám đốc Thẩm, làm phiền cô nhanh lên một chút được không? Bên dưới

vẫn đang đợi."

Thẩm Như không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Nếu như cần tôi ký tên, vậy thì tôi

nhất định phải xác nhận không có sai sót mới có thể đặt bút."

Nhân viên nữ không nhịn nổi nữa, cười nhạo một tiếng: "Có gì để xác nhận?

Một là cô không tham gia thảo luận phương án, hai là quyết định sách lược, đến

phân công nhân viên cơ bản nhất cũng không rõ, lẽ nào là đang xác nhận lại

xem tên có sai hay không?"

Đáy mắt Thẩm Như lướt qua một tia lạnh lùng, bỗng dưng ngẩng đầu lên:

"Đừng quên, tôi vẫn là cấp trên của cô! Chú ý thái độ nói chuyện hiện giờ của

cô."

"Cấp trên? Cấp trên chỉ ký cái tên, không làm việc, cũng không tham gia 77

quyết định sách lược? Nói thật là, ngoại trừ ký tên ở cuối tài liệu, tôi thật sự

không nghĩ ra cô còn có tác dụng gì khác."

Đến được gần nửa năm, Thẩm Như vẫn không có cách hòa nhập vào nơi này.

Đến tận bây giờ vẫn bị cả phòng ban tẩy chay.

Mà tình huống như vậy chưa bao giờ sảy ra ở tổng bộ của Minh Đạt, vì vậy, cô

ta từng mãi không biết làm thế nào, thậm chí cảm thấy điều này không phù hợp

với lẽ thường, không nên tồn tại.

Trên đời này làm gì có cấp dưới không sợ cấp trên chứ?

Lẽ nào ở nơi làm việc không phải là chức vị cao hơn một bấc ép chết người? Cá

lớn nuốt cá bé?

Nhưng cô ta lại quên—

Trời cao hoàng đế xa.

Con rồng mạnh mẽ không thể ép nổi con rắn địa phương.

Nếu như không có cách nào thích ứng với chỗ này, vậy thì chỉ có bài xích cô

lập.

"Giám đốc Thẩm, cô vẫn nên nhanh một chút, làm chậm trễ dự án, ai cũng

không dễ chịu."

Thẩm Như đặt bút ký xoẹt xoẹt, bịch một tiếng, đóng tập tài liệu ném cho đối

phương: "Cút ra ngoài—"

"Hừ, cái quái gì vậy?"

Nói xong, xoay người, dẫm giày cao gót bước lớn rời khỏi, cửa đập một tiếng

vang dội.

Thẩm Như tức giận, hơi thở không ổ định, phập phồng dữ dội.

Bỗng dưng điện thoại reo lên, cô ta lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua màn hình,

ánh mắt hơi ngưng lại.

"A Nhượng?"

"Chị cả."

"Ừm, tìm chị có chuyện gì?" Giọng nói dịu dàng mà êm dịu, êm tai dễ nghe.

"Em xin lỗi, có thể em không giúp được chị rồi."

Ánh mắt Thẩm Như gấp gáp: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Em ổn không?"

Những vấn đề này Thẩm Như đều tránh không trả lời, chỉ nói: "Thẩm Loan có

Quyền Hãn Đình chống lưng, chị vẫn nên đừng đi trêu chọc vào cô ta nữa."

Trong mắt Thẩm Như lóe lên sự mù mờ: "Quyền Hãn Đình? Anh ta và Thẩm

Loan... có quan hệ gì?"