Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 531



Đầu bên kia chậm chạp trong nháy mắt, giọng nói chứa đựng sự kinh ngạc: "Chị

không biết sao?"

"Biết cái gì?" Trong lòng Thẩm Như sinh ra một sự suy đoán hoang đường,

nhưng lại nhanh chóng bị phủ định.

Không, không thể nào!

"Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình ở bên nhau rồi."

Lời này vừa nói ra, lọt vào trong tai cô ta, không khác gì sấm sét vang lên kinh

động, chấn động đến nỗi trước mặt cô ta đen sì, đầu óc choáng váng.

"... Chị cả? Chị cả?! Chị còn nghe điện thoại không vậy?"

"Còn." Một chữ, dường như hao hết toàn bộ sức lực.

"Em quên mất, bọn họ công khai yêu đương sau khi chị đến tỉnh Việt..."

"Lục gia tự mình thừa nhận sao?" Nếu như trước mặt mà có gương, vậy thì

Thẩm Như nhất định có thể nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như quỷ của mình hiện

giờ.

"Vâng, trong đám cưới của con trai lớn nhà họ Tống, Tống Càn, Quyền Hãn

Đình chủ động công khai, trong vòng một đêm, gần như tất cả các gia đình

quyền quý đều biết."

Hơi thở của Thẩm Như như ngừng lại.

Chủ động công khai ư?

"Đứa con gái riêng kia chuyện khác thì không làm được, quyến rũ đàn ông thì

cả một bộ. Đều nói là Quyền Hãn Đình cao không thể chạm tới, em thấy chẳng

qua cũng chỉ như vậy!"

Loại đàn ông có thể đề ý Thẩm Loan, tầm mắt có thể cao đến đâu?

"Cô ta thật biết tìm chỗ dựa cho mình, bây giờ trong nhà này, đến cả ông nội

cũng không thể không nể mặt cô ta ba phần. Cứ thế mãi, những đứa cháu trai

cháu gái đường đường chính chính như chúng ta còn không phải đứng sang một

bên?"

Thẩm Như không ngừng hít sâu, rất lâu sau mới có thể điều chỉnh được: "Anh

chị đâu? Anh ấy cũng không quản sao?"

"Quản như thế nào?" Thẩm Nhượng cười lạnh: "Bao nhiêu chuyện lớn nhỏ ở

bất động sản Thiên Thủy anh ấy còn không lo hết, làm gì có có thời gian mà

quản? Hơn nữa, em thấy thái độ của anh ấy với Thẩm Loan hình như... khoan

dung đến mức có chút không được bình thường."

Những gia đình giống như bọn họ, lợi ích chính là nguyên nhân sâu xa bùng nổ

mọi cuộc tranh chấp.

Thẩm Khiêm có thể có thể khoan nhượng việc Thẩm Loan được nhận về nhà,

điểm này thì Thẩm Nhượng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng cứ trơ mắt nhìn đứa

con riêng này từng bước từng bước một đi vào trung tâm quyền lực của tập

đoàn, mà anh ấy chỉ ngồi yên không để ý, đây đúng là giàu dư vị nha.

Thẩm Như cười lạnh: "Bản lĩnh của đứa con riêng này còn lớn hơn nhiều so với

tưởng tượng của em, bị mê hoặc đâu chỉ Quyền Hãn Đình?"

Thẩm Khiêm cũng không phải là cắm đầu ngã vào trong đó hay sao?

"Chị, câu này của chị... có ý gì?"

Biểu cảm hơi ngưng lại, Thẩm Như bỗng dưng hoàn hồn lại.

Mặc dù đều họ Thẩm, nhưng quan hệ giữa chi trưởng và chi thứ hai lại hơi ít,

giữa Thẩm Xuân Giang và Thẩm Xuân Đình cũng không thiếu sự cạnh tranh.

Có một số chuyện trong lòng biết là được, nói ra trước mặt của chi thứ làm mất

hết mặt mũi của chi trưởng.

"Không có, ý chị là Thẩm Loan không an phận, giống y như người mẹ tiểu tam

của cô ta, tận trong xương cốt chứa đựng sự lẳng lơ, không sửa đổi được cái tật

quyến rũ đàn ông."

Thẩm Nhượng cầm điện thoại, nhất thời sững sờ.

Những lời chửi rủa dơ bẩn và châm biếm này nói ra từ trong miệng chị cả từ

xưa đến nay rất đoan trang?

Hóa ra, chị ấy cũng giống như những người đàn bà chanh chua kia, dùng những

lời lẽ độc ác nhất công kích người khác.

Giây phút đó, hình tượng của Thẩm Như trong lòng anh ta xuất hiện một vết

nứt, bao gồm cả gương mặt xấu xí.

Đến tận khi kết thúc, Thẩm Nhượng vẫn còn một chút không tiếp nhận nổi sự

thực này—

Tiên nữ không ở trên trời, dưới chân cũng sẽ phải dẫm lên cáu bẩn phàm trần.

"A Nhượng, phải uống thuốc rồi..." Ngụy Minh Hinh bê theo cốc nước, đẩy cửa

vào.

Nhìn thấy anh ta cầm điện thoại, hơi dừng lại một lát: "Con đang nói chuyện

điện thoại với ai vậy?"

"... Một người bạn mẹ không biết."

Ngụy Minh Hinh không tiếp tục gặng hỏi cụ thể là ai, chỉ nói: "Đám bạn bè

không tốt đó của con, cuối cùng cũng có một người đáng tin cậy, con bị thương

rồi, còn biết gọi điện thoại đến hỏi thăm."

Thẩm Nhượng lại sững người ra một lần nữa.

Vừa nãy, trong điện thoại, hình như đến nửa câu hỏi thăm tình hình của anh ta

chị cả cũng không hề hỏi, càng không nói gì đến bày tỏ sự quan tâm.

Sợ rằng đến cả chuyện anh ta bị thương cũng không biết.

Mặc dù bản thân cũng không chủ động nói đến, nhưng trong khoảnh khắc đó,

Thẩm Nhượng vẫn không ngăn nổi lạnh lòng...

"Nào, uống thuốc đi."

"Mẹ, mẹ cảm thấy con người của chị cả... thế nào?" Anh ta cũng không biết sao

mình lại hỏi câu này.

Ngụy Minh Hinh dừng lại một lát: "Con muốn nghe nói thật hay nói dối?"

"Cả hai."

"Nói thật là quen làm ra vẻ, tâm cơ thâm trầm; còn về nói dối, dịu dàng biết

kiềm chế, đoan trang hiền lành."

Thẩm Nhượng lẩm bẩm: "Ra vẻ?"

"Con trai, con phải tin rằng trên đời này người hiểu phụ nữ nhất vẫn chính là

phụ nữ. Thẩm Như như thế nào, mẹ chỉ cần nhìn một cái là nhìn thấu, cho dù

trên người nó có đắp một lớp da dày hơn nữa cũng vậy!"

"Là như vậy sao?"

Ngụy Minh Hinh than thở, đưa thuốc cho con trai: "Bình thường ba con không

cho mẹ nói với con những chuyện vòng vo quanh quẩn của phụ nữ với nhau,

nói sẽ hạn chế kết cấu của đàn ông, để tầm mắt ở một phần ba mẫu đất trong

nhà mà bỏ qua thế giới rộng lớn bên ngoài. Nhưng ông ấy lại quên rằng, nếu

như người và việc đến một phần ba mẫu đất cũng không phân biệt rõ, cho dù

cho họ một thể giới rộng lớn hơn đi nữa thì sẽ đứng không vững."

Thẩm Nhượng nghiêng đầu, cho viên thuốc vào miệng với nước, nuốt chửng.

Ngụy Minh Hinh rút khăn giấy, đưa cho anh ta lau tay.

"Mẹ." Thẩm Nhượng cụp mắt xuống, dùng khăn giấy lau lần lượt từng ngón

tay: "Vậy Thẩm Loan thì sao?"

"Hả?"

"Đánh giá của mẹ đối với Thẩm Loan."

Lần này, Ngụy Minh Hinh trầm ngâm rất lâu.

Bà ta muốn nói ra những lời ác độc nhất, mắng cô tiện nhân, con hoang, đồ lẳng

lơ, tâm tư độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lý trí nói với bà ta, những điều này

không hề khách quan.

Mà điều quan trọng nhất là bây giờ bà ta nhất định phải kiềm chế bản thân, mới

có thể không ảnh hưởng đến con trai.

A Nhượng đã chịu thiệt thòi một lần, không thể bị chọc tức, dẫm lên vết xe đổ.

Vì thế, Ngụy Minh Hinh chỉ bình tĩnh nói một câu—

"Tạm thời không thể trêu chọc nó."

Trên khóe môi Thẩm Nhượng hiện lên một nụ cười tự chế giễu, sự tối tăm cuộn

trào trong đáy mắt.