Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 672



"Có phải có hiểu lầm gì không?"

"Hiểu lầm?" Bác sĩ chủ trị lắc đầu: "Vết thương là thật, chảy máu cũng không

phải là giả."

Y tá trầm mặc: "Vậy, hiện tại phải làm sao bây giờ? Có nên báo cảnh sát

không?"

"Không thể báo cảnh sát!"

"?"

"Một khi cảnh sát tham gia điều tra, danh tiếng của bệnh viện cũng xong đời."

Phòng bệnh VIP còn xuất hiện sơ sẩy lớn thế này, vậy phòng bệnh bình thường

có phải càng hỏng bét hơn không?

Nếu như tới mức độ đó, chỉ sợ có mười cái miệng cũng không nói rõ được!

Y tá: "Vậy ý của ngài là?"

Bác sĩ chủ trì trầm ngâm thật lâu: "... Người nhà của bệnh nhân khoảng mấy

ngày thì đến thăm một lần?"

"Để tôi xem thử... ngoại trừ vừa rồi có cô Thẩm kia ra, cũng có cô gái trẻ tuổi

họ Diêu tới một lần."

"Có quan hệ gì với bệnh nhân?"

"Nghe nói là bạn bè."

"Bạn bè?" Đáy mắt bác sĩ chủ trì xẹt qua tia trầm tư: "Điều tra một chút xem

người lần trước tới thăm bệnh là khi nào."

"... Tìm được rồi! Một tháng trước. Ngài để tôi tra mấy thứ này thì có ích lợi

gì?"

"Nếu người nhà bệnh nhân không thường xuyên đến thăm, vậy chuyện này tạm

thời có thể giấu được, cũng không được ai nhắc lại!"

"Giấu, giấu sao?" Đồng tử y tá co rụt lại, vẻ mặt ngạc nhiên.

Bác sĩ chủ trì lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Trừ cách này ra, cô còn cách giải

quyết nào tốt hơn à?"

Thẩm Yên là người thực vật, không thể nói chuyện không thể cử động, ngay cả

ý thức tự chủ cũng không có, chỉ cần bệnh viện bên này không mở miệng, ai

biết cô ta từng bị thương ở phòng bệnh?

"Hời" Bác sĩ chủ thì thở dài một cái: "Vì danh dự của bệnh viện, đây cũng là

cách suy nhất. Nếu như bị người nhà bệnh nhân biết, chắc chắn sẽ truy cứu đến

cùng. Tôi sao, thật ra cũng không sao cả, dù sao bác sĩ không có nghĩa vụ lúc

nào cũng phải trực bên bệnh nhân, nhưng y tá, đặc biệt là y tá trực ban, vậy thì

không như thế."

Lời nói nhẹ nhàng êm tai, nhưng dừng ở trong lỗ tai y tá trung niên thì lại không

khác nào trời giáng sấm sét.

"Nhưng, thật sự không liên quan đến bệnh, cũng không liên quan đến tôi!

Chúng ta có video giám sát, trực tiếp giao cho cảnh sát, đến lúc đó điều tra rõ sự

thật, trách nhiệm rẽ rơi xuống đầu Thẩm Loan thôi..."

"Cô nghĩ cũng quá đơn giản rồi." Bác sĩ phụ trách cắt ngang bà ta, vẻ mặt

nghiêm túc: "Không nói đến việc camera theo dõi không quay được quá trình

hành hung của cô ta, trong tay chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực; cho

dù có quay lại được, cô ta bị cảnh sát dẫn đi, định tội kết án, chẳng lẽ bệnh viện

và cô có thể rút lui an toàn sao?"

Trong mắt y tá trung niên lộ ra mờ mịt: "Vì sao không thể?"

"Đừng quên, lúc bệnh nhân vào đây rồi thì bệnh viện có trách nhiệm chăm sóc

theo dõi, mà loại trách nhiệm này sẽ cụ thể hóa lên trên người nhân viên y tế,

hôm nay là cô trực ban, vậy thì người chịu trách nhiệm trực tiếp là cô."

"Nói đi nói lại, tôi đều trốn không thoát!"

"Đúng vậy, nhưng nếu cô làm như lúc trước tôi nói, sai đó, cô tốt, tôi tốt, mọi

người đều tốt."

"Chuyện này... Thật sự có thể được không? Lỡ, lỡ như bị người nhà phát hiện..."

"Người nhà bệnh nhân đã hơn nửa tháng không xuất hiện, sau này cô chăm sóc

cô ta cẩn thận hơn một chút, đúng giờ thay thuốc cho vết thương, rất nhanh có

thể lành."

Y tá trung niên rối rắm.

Bác sĩ phụ trách cũng đã hết kiên nhẫn: "Còn có bệnh nhân khác đang đợi, tôi đi

trước, tự cô suy nghĩ đi."

Nói xong, chuẩn bị rời đi.

"Từ từ! Tôi đồng ý, nhưng ngài phải dạy tôi..." Y tá trung niên cắn răng một cái,

căng da đầu nói.

"Vậy là được rồi, làm người phải linh hoạt mới có thể tiến xa hơn."

...

Đêm khuya, hai giờ mười lăm phút sáng.

Kiểm tra phòng theo thường lệ kết thúc, trên tầng yên tĩnh không tiếng động,

phải chờ tới 6 giờ sáng, mới kiểm tra phòng lần thứ hai.

Ánh trăng xuyên qua cửa kính, ôn hòa lại ảm đạm chiếu vào trên sàn nhà.

Đúng lúc này, cô gái đang ngủ say đột nhiên mở hai mắt, làn da trắng bệch làm

nổi bật lên đôi đồng tử đen nhánh, không hiểu sao cảm thấy lành lạnh.

Chỉ thấy cô ta lưu loát nhổ tất cả các ông dụng cụ trên người ra, sau đó xốc

chăn lên, chân trần xuống giường, đi đến sau rèm cửa, giống như một bóng ma

đang đứng yên trước cửa sổ.

Ánh trăng lạnh lẽo, nhưng đôi mắt cô gái kia lại lạnh hơn ánh trăng gấp nhiều

lầm.

Sự thâm trầm trên người không hợp với lứa tuổi, bắt đầu sôi trào căm hận và

chán ghét xưa nay chưa từng có.

Nếu ông trời đã hào phóng cho cô ta trọng sinh, vậy thì vì sao lại cố tình chọn

vào ngay lúc này? Hoàn cảnh như vậy?

Thẩm Yên còn nhớ ngày đó lúc "tỉnh lại", nói đúng ra, hẳn là ngày có ý thức, cô

ta cũng đã biết mình là ai, đến từ nơi nào, nhưng lại bị một sức lực vô hình vây

trong cơ thể nửa chết nửa sống này.

Có thể tự hỏi, có thể nghe thấy bên ngoài nói chuyện, nhưng lại không cách nào

mở mắt, cũng không thể nhúc nhích.

Mới đầu, cô ta cũng không hề nghĩa đến chuyện "trọng sinh" này đầu, dù sao

quá mơ hồ, cũng quá vớ vẩn.

Nhưng mà thời gian tỉnh lại càng ngày càng dài, nghe được Dương Lam oán

giận càng ngày càng nhiều, Thẩm Yên mới chậm rãi ý thức được, thế giới này

cũng không phải là thế giới mà ban đầu cô ta sống!

Tuy rằng nhà họ Thẩm vẫn là nhà họ Thẩm kia, ba mẹ vẫn là ba mẹ đó, cô ta

vẫn là cô ta, nhưng rất nhiều thứ lúc bất tri bất giác đã bắt đầu lệch khỏi quỹ

đạo.

Trong đó sai lầm lớn nhất chính là — Thẩm Loan!

Nếu như lúc này của đời trước, cô ta còn đang ở Night Paris làm bia ôm, đang

trong những tháng ngày bán thịt bán rẻ tiếng cười, nhưng đời này vậy mà cô ta

lại trở về nhà họ Thẩm trước bốn năm, thành cô ba nhà họ Thẩm thành danh

xứng thực, không chỉ bộc lộ tài năng trong vòng giao thiệp của giới thượng lưu,

danh tiếng lên cao, mà còn tiến vào tập đoàn, ngồi vào vị trí giám đốc bộ phận

dự án vốn nên thuộc về chị cả.

Mà Thẩm Như lại bởi vì chuyện trang sức phóng xạ mà làm hội đồng quản trị

tức giận, bị điều đến chi nhánh công ty ở Quảng Đông.

Mấy chuyện này hoàn toàn khác với đời trước!

Mà chính vận mệnh của Thẩm Yên cũng đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Kiếp trước, cô ta được như nguyện vọng mà gả cho anh Kỳ, tuy rằng hai người

ở chung cũng có lúc cãi vã, nhưng nhìn chung có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn,

nếu không có trận tai nạn xe đột nhiên xảy ra, tất nhiên cô ta sẽ sống cuộc sống

tươi đẹp hết một đời.

Có chồng đẹp, con gái có hiếu, nhà mẹ đẻ lớn mạnh...

Thẩm Loan ngu ngốc chết ở trên bàn phẫu thuật, chẳng qua cũng chỉ là một nốt

nhạc đệm trong cuộc sống của bọn họ thôi, một cái mạng đổi lấy cuộc sống phú

quý cho nhà họ Thẩm, cũng còn tính là có giá trị lợi dụng.

Nhưng đời này, hoàn toàn thay đổi...

Tất cả đều phát triển theo hướng có lợi cho Thẩm Loan, mọi người đều trở con

tốt trong mê cung, cũng có cả "mình" trước khi trọng sinh!

Ký ức của hai đời làm Thẩm Yên có thể nhảy ra từ mê cung, nhìn thấy hết toàn

cảnh, nếu như không phát hiện ra "Thẩm Loan" đời này có vấn đề, vậy thì đầu

óc của cô ta cũng để không rồi.

Vốn cho rằng khoảng cách hai người giao đấu trực tiếp vẫn còn sớm, nhưng

không ngờ Thẩm Loan thế như chẻ tre.—

Cô đã nhìn thấu sự ngụy trang của cô ta!

Nhưng vậy thì sao?

Thẩm Yên cong môi, dưới ánh trăng, cười đến vặn vẹo.

Chỉ cần cô ta không thừa nhận, Thẩm Loan cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nhưng mà...

Cô ta nâng tay trái lên, nơi chỗ cổ tay quấn một lớp băng gạc, bên ngoài màu

trắng rỉ ra một chút máu đỏ tươi.

Tromg giây phút lưỡi dao dán lên làn da, không cần nghi ngờ nữa, Thẩm Yên

rất sợ hãi.

Cô ta đã chết một lần, bây giờ thật vất vả mới sống lại, nên không muốn chết

lần thứ hai.

Nhưng một khi chuyện cô ta thật sự tỉnh lại bị người thứ hai biết, vậy nghênh

đón cô ta sẽ là 5 năm dài đằng đẵng trong tù giam, mất đi tự do, sống không

bằng chết.

Cho nên, cô ta tuyệt không thể tỉnh!

Đừng nói bị thương, cho dù Thẩm Loan băm nát toàn bộ tay, thì cô ta cũng

không thể biểu lộ một chút đau đớn, hay phát ra tiếng kêu rên nào

Trong khoảnh khắc máu tươi trào ra, trong lòng Thẩm Yên đã nghiến răng

nghiến lợi gọi tên "Thẩm Loan" vô số lần, giống như chỉ có như vậy mới có thể

vĩnh viễn khắc ghi nỗi đau cùng mối hận này vào trong xương cốt.

"Cuối cùng sẽ có một ngày..."

Bóng đêm vắng lặng, mặt người vặn vẹo.

...

Sở Ngộ Giang không hổ là thủ hạ Quyền Hãn Đình coi trọng nhất.

Không biết dùng cách gì, mà ngày hôm sau khi Diêu Quân Lăng chết, ba mẹ

Diêu tự nguyện cầm tiền, rời khỏi Ninh Thành, cũng bảo đảm lúc sinh thời sẽ

không bao giờ đặt chân đến nơi đây!

Người đã chết thì xong hết mọi chuyện.

Người còn sống lại tác oai tác quái.

Thẩm Loan đã trăm phần trăm xác định Thẩm Yên bây giờ là người trọng sinh!

Còn về phần nên xử lý cô ta thế nào...

Vạch trần sự thật, đưa cô ta vào ngục giam?

Hay là trực tiếp dùng hình phạt riêng?

Thẩm Loan còn đang suy nghĩ.

Cốc cốc—

Tiếng gõ cửa kéo suy nghĩ đang bay xa của cô về, lấy lại bình tĩnh: "Mời vào."

Miêu Miêu đẩy cửa đi vào, áp sơ mi chiffon phối với chân váy chữ a, chậm rãi

đi đến, thướt tha yểu điệu: "Tổng giám đốc Thẩm, còn năm phút nữa hội nghị

bắt đầu."

"Đi thôi."

Phòng hội nghị.

Tất cả các bộ phận đã đến đông đủ, đang ghé đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn tán.

"... Theo lý thuyết, hai vị chủ tịch Thẩm đã khoanh vòng phạm vi thế lực của

mình, và các bộ phận dưới quyền quản lý cũng được phân chia rất rõ ràng, theo

lý thuyết thì ai chiếm núi làm vua, từng người xưng bá chứ, sao lại còn cùng

nhau mở họp?"

"Nói như vậy cũng không sai, nhưng các bộ phận cũng không thể không liên hệ

với nhau được? Giống như bộ phận đầu tư bà bộ phận tài chính, bộ phận trước

phải xin chi ngân sách từ bộ phận sau, bộ phận sau phải căn cứ vào báo cáo

đăng ký đầu tư của trước, chuyện này phân ra được sao?"

"Có lý. Nhưng mà cậu chắc chắn oan gia chạm trán, sẽ không đấu đá tại chỗ à?

Người gặp nạn cũng chính là mọi người đó."

"Vậy còn có cách nào? Đúng là cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao, nhưng cá

cũng không thể bỏ sông trực tiếp nhảy khỏi đê được? Nếu như nhảy, chỉ sợ sẽ

càng nhanh chết hơn."

"Hời...hình như cũng có lý!"

"Lát nữa xem tình hình trước rồi nói, dù sao làm việc tùy theo hoàn cảnh, mấy

trưởng phòng đều ở đây, xui thì mọi người cùng xui."

Mọi người dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng sự thật lại là —

Các bộ phận báo cáo xong, Thẩm Loan bắt đầu nói chuyện, cô nói xong, Thẩm

Khiêm nói tiếp.

Hai người đều chỉ lời nhận xét bộ phận thuộc quyền của mình, kiên quyết không

nói người khác đúng sai.

Kết quả không khí lại hài hòa đến bất ngờ.

Sau khi tan họp, hai người đều mang theo nụ cười rời đi.

"Loan Loan."

Dưới chân cô cứng lại, xoay người ngoái đầu nhìn lại, lại thấy Thẩm Khiêm

đứng cách đó không xa, âu phục thẳng thắn, nụ cười ôm hòa.

"Có việc gì?" Ung dung thản nhiên.

Người đàn ông cất bước đến gần, cuối cùng dừng trước mặt cô một bước rồi

đứng yên: "Không ngờ chúng ta có thể cùng nhau làm việc vui vẻ như vậy."

"Vui vẻ?" Thẩm Loan nhướng mày.

"Ít nhất cũng không giống hôm hội đồng quản trị đó, tranh nhau đến đỏ mặt tía

tai." Khuôn mặt anh ta mỉm cười.

"Sai rồi, tranh không chỉ biểu hiện ở lời nói."

"Còn nữa?"

"Trong năng lực."

Cãi lộn là cách giải quyết cấp thấp nhất.

Năng lực mới là nền tảng cuối cùng.

Nhìn cô một cái thật sâu, Thẩm Khiêm: "Anh cho rằng, chúng ta không phải kẻ

thù."

Thẩm Loan cong môi, đón nhận tầm mắt đánh giá của anh ta, không né tránh:

"Người xưa nói rất đúng, một núi không thể có hai hổ."

"Nhưng cư dân mạng còn nói thêm một câu - trừ khi một nam một nữ."

Thẩm Loan nhíu mày.

Trước khi cô mở miệng, Thẩm Khiêm đã nói trước: "Em còn thiếu anh một bữa

cơm."

Cô càng ngày càng không hiểu anh ta.

"Đi thôi." Anh ta duỗi tay ôm vai cô.

Thẩm Loan không dấu vết tránh đi: "CEO một tập đoàn mà thiếu một bữa cơm

sao?"

Thẩm Khiêm cũng không thèm để ý, cánh tay mất tự nhiên rũ xuống bên cạnh,

không thấy chút xấu hổ nào: "Không giống nhau, bởi vì là em mời."

"..."

Trung tâm thành phố, nhà hàng Pháp cao cấp.

Thẩm Loan đưa menu qua: "Anh chọn đi."

Người đàn ông cũng không từ chối, giơ tay nhận lấy, không chỉ chọn một phần

cho mình, cũng thuận tiện chọn thay Thẩm Loan.

Đều là những món cô thích ăn.

Tromg lúc chờ cơm,, hai người không nói chuyện, không khí có chút xấu hổ.

"... Em có ý kiến với bộ phận đầu tư sao?" Bỗng nhiên, Thẩm Khiêm phá vỡ

trầm mặc.

Thẩm Loan không tỏ thái độ: "Sao anh thấy được?"

"Tuy rằng hôm nay em không nhằm vào bất kỳ bộ phận nào, nhưng lúc giám

đốc bộ phận đầu tư báo cao công việc, em nhíu mày tổng cộng ba lần."

"Tiếp tục." Trong lòng hơi trầm xuống, nhưng nụ cười lại không thay đổi.

"Lần thứ nhất là anh ta đề xuất phương án đầu tư mới; lần thứ hai là anh ta báo

cáo xong lợi nhuận của quý trước, nhưng lại nhảy qua phần lỗ; lần thứ ba là anh

ta phân tán trách nhiệm cho bộ phận tài chính và bộ phận dự án, để giảm bớt sai

lầm của bộ phận mình."

"Có phải là tôi nên khen anh một câu quan sát rất tỉ mỉ không?" Ý cười dần dần

lạnh xuống.

Thẩm Khiêm biết cô đang để ý chuyện gì, nói thẳng: "Anh không phải kẻ cuồng

nhìn lén, cũng không có hứng thú với biểu hiện vi mô, chỉ đối với em... mới có

thể hao tổn tâm trí, dùng hết sức lực."

Mày Thẩm Loan nhíu lại: "Anh có biết mình đang nói gì không?"

"Anh rất tỉnh táo." Trong mắt người đàn ông ngoài ý cười ra, thì còn có chút

hưng phấn đang nhảy lên, mắt đen sáng kinh người, giống như bảo kiếm sắp ra

khỏi vỏ, có thứ gì cuối cùng cũng không che dấu được, sắp trào ra ngoài.

Thẩm Loan rũ mắt, tránh đi ánh mắt nóng rực của anh ta, lạnh lùng mở miệng:

"Nếu anh biết bộ phận đầu tư có vấn đề, không nên chỉ khen thôi."

Thấy cô né tránh, trong mắt Thẩm Khiêm hiện lên chút thất vọng, nhưng rất

nhanh lại khôi phục bình thường.

"Nhưng em không thể phủ nhận, chuyện đầu tư này luôn có lỗ có lãi, cũng phải

để cho đối phương một chút không gian để phạm sai lầm, mười phân vẹn mười

chỉ tồn tại trong tưởng tượng thôi, trong hiện thực không nên như vậy."

Thẩm Loan gằn từng chữ một: "Những tổn thất không cần thiết hoàn toàn có thể

tránh được."

Thẩm Khiêm: "Sao em có thể phán định " cần thiết " hay " không cần thiết "?"

Cười lạnh kéo bên khóe môi: "Không hài lòng."

Người đàn ông vẫn không tức giận: "Trách anh à, đến giờ ăn cơm rồi không nói

chuyện công việc nữa."

Sau đó, hai người đều không hề mở miệng, chỉ có thể nghe thấy tiếng dao nĩa va

vào dĩa.

Sau khi ăn xong, Thẩm Loan tính tiền.

Hai người tách ra rời khỏi nhà hàng.

Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô rời đi, lúc này mới xoay

người, bên môi có một nụ cười nhạt, ý cười thấm vào mặt mày.

"Loan Loan, mặc kệ em có tin không, trước nay anh đều không muốn trở thành

kẻ địch của em..."

Nhưng anh ta lại quên mất, hiện thực không bao giờ có thể đưa ra lựa chọn

"muốn hay không muốn", mà buộc phải tiếng về phía trước cho dù muốn hay

không.

Mà phía trước, chỉ có "không thể không", chứ không có "muốn".

......

Ninh Thành vào tháng sáu, ngày sau lại nóng hơn ngày trước.

Thẩm Loan làm tổng giám đốc cũng bận trước bạn sau, nhưng còn có một

người dường như còn bận hơn cô.

"Quyền Hãn Đình đâu?"

"Sao cô hỏi tôi?" Lục Thâm mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ rơi vào khuôn

mặt Thẩm Loan, máy chơi game trong tay còn phát ra tiếng bùm bùm, tình hình

chiến đấu kịch liệt.

"Trừ tôi và anh ra, chẳng lẽ trong phòng khách còn có người thứ ba à?" Thẩm

Loan không khỏi giật giật khóe miệng.

Hồ Chí Bắc từng nói: Tiểu Thất bé nhỏ của chúng ta là đại bảo bối!

Trước kia Thẩm Loan không cảm thấy vậy, nhưng bây giờ càng ngày càng có

thể hiểu hơn rồi.

Lục Thâm đáng ghét là thật, miệng khó ở cũng là thật, nhưng khờ ngốc là thật,

tấm lòng son cũng là thật.

Khó trách mấy người Thiệu An Hành và Quyền Hãn Đình đều yêu chiều anh ta,

gây ra họa cũng không nói hai lời mà ôm lấy để giải quyết.

"Có! Lolita." Nói xong, vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ, những chiếc xúc tua kim loại có

cảm giác hơi lạnh lẽo.

Thẩm Loan: "..."

"Được rồi, không lòng vòng nữa, thật sự tôi không gặp Lục ca, nhưng mà hẳn là

anh ấy không ra ngoài. Cho nên, không ở phòng làm việc, thì ở sân tập bắn, tự

cô đi tìm đi! Nhưng mà phòng làm việc thì có khả năng khá lớn, gần đây không

biết đang bận chuyện gì, thấy Tiểu Giang Giang và nấm nhỏ đều bận bịu theo

luôn..."

Không ai tìm niềm vui cùng anh ta, mắt thấy Lolita là có thể giải buồn rồi.

Nhưng mà, gần đây cô bé không được ba mình vận hành thử, cuối cùng cũng

rèn luyện được chút tình người rồi, không hề động một chút là mở miệng chế

nhạo, tay đấm chân đá anh ta nữa.

Hí Hí...

Thẩm Loan bay thẳng đến phòng làm việc.

Cửa không đóng lại, từ bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện —

"... Chắc chắn tất cả mọi người trên đảo đều bị điều tra rồi?"

"Vâng, nhưng không có bất kỳ phát hiện nào."

"Cậu nói thế nào?"

"Gia chủ vẫn kiên trì với phán đoán ban đầu của mình, cho rằng trên đảo có nội

gián, hơn nữa quyền lực không thấp, hẳn là một bộ phận nhỏ thân cận với trung

tâm quyền lực."

"Bộ phận nhỏ..." Quyền Hãn Đình nhíu mày.

Theo lý thuyết, đối tượng hoài nghi càng ít thì càng dễ loại trừ, nhưng trên thực

tế, bộ phận nhỏ này lại chi phối quan hệ với các bộ phận khác, rút dây động

rừng, không thể không cẩn thận hơn.

Nguyên nhân chính là như thế, mới bó tay chấm com.

Muốn loại trừ hiềm nghi của từng người— khó càng thêm khó.

"An Tử Chiêu nói thế nào?"

"Cậu chủ nhận việc do gia chủ sắp xếp, tháng trước rời đảo, đến nay không có

tin tức quay lại, hẳn là cậu ấy cũng không rõ tình hình trên đảo lắm."

"Tháng trước đến bây giờ cũng không có tin tức gì..." Lông mày Quyền Hãn

Đình nhíu lại, bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía cửa, tia sắc bén hiện ra: "Ai?!"