Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 673



Thẩm Loan đẩy cửa vào.

Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông thoáng chốc trở nên dịu dàng.

"Đang bàn chuyện sao? Có làm phiền mọi người không?"

Quyền Hãn Đình duỗi tay về phía cô, mặt mày mỉm cười, Thẩm Loan đi qua,

mắt lộ ra dò hỏi.

Ở dưới ánh mắt kiên trì của người đàn ông, bất đắc dĩ câu môi, đưa tay cho hắn:

"Em ở lại không ổn sao?"

"Nói xong rồi."

Sở Ngộ Giang liếc nhìn Lăng Vân,

"Gia, chúng tôi đi ra ngoài trước."

"Ừm."

Hai người rời khỏi thư phòng, lúc đóng cửa nghe thấy Thẩm Loan hỏi:

"Các anh đang nói trên đảo là Chiếm Ngao sao? Chiếm Ngao sao vậy?"

"Việc nhỏ."

Nhẹ nhàng thản nhiên.

Quyền Hãn Đình vừa dứt lời, lạch cạch một tiếng, cửa khép lại, đồng thời cũng

ngăn cách giọng nói và tầm mắt.

Sở Ngộ Giang cùng Lăng Vân đứng ở ngoài cửa, trao đổi một ánh mắt.

"Gia cố ý?" Lăng Vân mắt lộ ra nghi hoặc.

Sở Ngộ Giang gật đầu:

"Hình như vậy."

Nếu Chiếm Ngao thành đồng vách sắt có nội gian còn nói là "việc nhỏ",chắc

không chuyện gì là "chuyện lớn" đâu.

"Lý do?"

Lăng Vân không hiểu.

Thẩm Loan và gia tình cảm rất tốt, bọn họ thấy không lý nào mà sau khi Thẩm

Loan đã biết được sự tồn tại của Chiếm Ngao, còn giấu giếm cô.

Sở Ngộ Giang trầm ngâm một lát:

"Thêm một người biết, nhiều hơn một phần nguy hiểm."

"Ý anh là... Gia không tin tưởng cô ấy?"

Lăng Vân tỏ vẻ kinh ngạc.

"Không phải không tin tưởng, mà là không yên tâm."

"?"

Có gì khác nhau sao?

Sở Ngộ Giang than nhẹ:

"Không yên tâm cô ấy biết được quá nhiều, thêm phiền não; càng không yên

tâm cô ấy đã biết không nên biết, gây hoạ vào thân."

"Bằng bản lĩnh của gia, chẳng lẽ còn không bảo vệ được một người phụ nữ?"

"Bảo vệ không được và không yên tâm là hai chuyện khác nhau. Gia dù cho có

bản lĩnh lớn bằng trời, cũng không muốn lấy Thẩm Loan ra mạo hiểm, cậu hiểu

không?"

Lăng Vân mắt lộ ra trầm tư, sau đó, chậm rãi lắc đầu:

"... Không hiểu."

Sở Ngộ Giang:

"..."

Trong thư phòng, sau khi hai người rời khỏi, Thẩm Loan bị Quyền Hãn Đình

kéo đến trên đùi ngồi, hai tay vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, vùi đầu vào

hõm vai, hít một hơi.

"Thật thơm..."

Than thở ra tiếng.

Thẩm Loan đỡ lấy bả vai hắn, mềm giọng:

"Mệt mỏi?"

"Có chút."

"Vậy..."

Tròng mắt cô chuyển động, bỗng nhiên đứng lên, lui về phía sau một bước, sau

đó rũ mắt xuống, khom lưng một góc 45 độ, giả giọng nói:

"Xin hỏi vị tiên sinh này cần dịch vụ mát xa sao?"

Quyền Hãn Đình ngẩn ra, chợt hai mắt tỏa ánh sáng, giống như sói đói thấy đồ

ăn.

Thật nhanh đã trở lại như thường.

Rõ ràng trong lòngngứa khó nhịn, lại còn muốn giả vờ không dao động, ánh mắt

cấm dục và vẻ mặt lạnh lẽo, so với chính nhân quân tử còn hơn ba phần.

"Mát xa? Dùng cái gì xoa? Bóp chỗ nào?"

Đuôi mắt nhếch lên, bên môi nở nụ cười nhạt, cười như không cười.

Lúc này, người kích động biến thành Thẩm Loan.

Nhìn ánh mắt này, vẻ mặt này, lời kịch này, một giây nhập diễn!

Bốn mắt nhìn nhau, sự ăn ý vào giờ khắc này được thể hiện vô cùng nhuần

nhuyễn.

Thẩm Loan tiến lên nửa bước, ngón tay phất quá gương mặt người đàn ông, trằn

trọc lưu luyến đến cổ, ở hầu kết xoay vòng một cái, một đường đi xuống đến cổ

áo sơ mi.Cởi bỏ cúc áo thứ nhất.

Sau đó, đến cái thứ hai.

Trong lúc đó, cô gái nhìn chằm chằm vào đôi mắt người đàn ông, giống muốn

tiến vào sâu trong linh hồn anh, sóng mắt lưu chuyển, uyển chuyển đa tình

"Anh muốn dùng cái gì xoa thì dùng cái đó, muốn bóp chỗ nào thì bóp chỗ đó,

hài lòng không?"

"Ha ha ha — hài lòng!"

Thẩm Loan bỏ qua bàn tay nóng bỏng của người đàn ông, vòng đến phía sau

anh, đôi tay đặt lên hai vai, tiện thể dùng sức.

Quyền Hãn Đình chỉ cảm thấy da đầu tê rần, đầu vai cứ như có một dòng điện

chạy qua, chạy đến toàn thân, xương cốt toàn thân đều mềm.

"Ahhh......"

"Đau sao?"

Người đàn ông nửa híp mắt:

"Thoải mái."

Thẩm Loan câu môi, nắm lấy đầu vai hắn, tiến đến bên tai:

"Còn muốn nữa không? Hmmm?"

Một cái "Hmmm" kia, mềm mại kéo dài, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc, tựa

như nệm thịt của con mèo nhỏ cào nhẹ lòng của Quyền Hãn Đình.

"... Được."

Âm sắc hơi khàn.

Thẩm Loan câu môi, tăng thêm sức.

Bởi vì rèn luyện lâu dài, cơ bắp ở bả vai anh vừa cứng vừa chặt, lực quá nhẹ chỉ

sợ không có gì cảm giác.

Xoa bóp hai phút, Thẩm Loan bắt đầu ra mồ hôi.

Quyền Hãn Đình nắm lấy tay cô:

"Mệt thì đừng bóp."

"Như thế nào, chê em bóp không thoải mái?"

"Em "

Người đàn ông lắc đầu, mắt lộ ra bất đắc dĩ:

"Không nỡ ghét bỏ, ngược lại, rất giỏi?"

"Cho nên, rốt cuộc thoải mái hay không?"

Cô ở bên tai anh, hơi thở như lan, mềm giọng ôn tồn.

"Anh thật ra rất thoải mái, chỉ sợ tay em nhức!"

"Ở trong mắt anh, em vô dụng như vậy?"

Thẩm Loan bĩu môi.

"Động não còn tạm được, nhưng thể lực lại......"

"Lại như thế nào?"

Quyền Hãn Đình:

"Khụ khụ...... Kém một chút."

"Ahh! Anh dám nói ——"

Véo một cái thật mạnh trên vai anh.

"Chẳng lẽ không phải? Ai ở trên giường di chuyển hai cái đã kêu mệt? Nằm

cũng có thể ngất?"

Thẩm Loan:

"..."

"Tại sao không nói chuyện?"

Người đàn ông cười đến rạng rỡ, đáy mắt đầy chế nhạo.

"Nói cái gì? Thừa nhận chính mình vô dụng, hay là khen anh lợi hại?"

"Nếu có thể, em chọn cái sau."

Khen anh lợi hại.

Thẩm Loan khóe miệng giật một cái:

"Anh cứ đắc ý đi!"

"Sự thật là như thế, không tin..."

Nói đến một nửa, đột nhiên im bặt.

"?"

Quyền Hãn Đình:

"Hiện tại có thể thử xem!"

Nói xong, giống như báo săn nhảy tới, ôm ngang eo Thẩm Loan, đi đến trên bàn

làm việc thả xuống.

Cúi người áp xuống...

Thẩm Loan hai mắt mơ màng.

Không phải sắm vai nhân vật sao?

Sao lại lái sang hướng khác?

Cuối cùng, cô vẫn là chỉ có phần xin tha...

"Đồ vô lại!"

"Ngoan, gia thương em..."

"Được không?"

"Chờ một chút."

"..."

Ánh mặt trời chiếu vào thư phòng, cũng không làm tiêu tan ái muội và kiều

diễm trong phòng.

......

Bệnh viên ở trung tâm thành phố, phòng bệnh.

Thẩm Khiêm đặt hoa bách hợp lên trên tủ đầu giường, hương thơm nhẹ nhàng

tràn ngập ở trong không khí.

Anh ta kéo ghế dựa ra, ngồi vào mép giường, tầm mắt đảo qua khuôn mặt của

người con gái đang trầm tĩnh ngủ.

"Cửa đã khóa kỹ, sẽ không có người tiến vào, em còn giả bộ tới khi nào?"

Nói xong chừng nửa phút, người trên giường bệnh vẫn không phản ứng.

Thẩm Khiêm giữa mày nhăn lại:

"Anh không có thời gian cùng em chơi trốn tìm, nếu không muốn nói, vậy

không cần miễn cưỡng."

Đứng dậy, giả vơf rời đi.

"Anh-"

Bóng dáng người đàn ông cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại:

"Quả nhiên em đã tỉnh."

Thẩm Yên ngồi dậy, thuần thục nhổ dây nhợ trên người, ném qua một bên, đôi

mắt như tẩm nước lập tức nhìn phía Thẩm Khiêm:

"Anh phát hiện khi nào?"

"Làm sao, thật bất ngờ?" Anh ta ngồi trở lại, ý cười không chạm mắt.

"..."

"Nếu em nhờ Diêu Quân Lăng báo tin, nên đoán được sẽ có một ngày như vậy,

không phải sao?"

"Anh, anh vẫn giống trước kia."

Cô ta lạnh nhạt nhếch môi.

Khôn khéo lão luyện, nhìn thấu nhưng không nói toạc, mỗi việc đều hiểu rõ

trong lòng, mỗi quyết định đều nắm chắc phần thắng.

"Trước kia?"

Anh ta nhướng mày, trong mắt hiện lên nghi vấn.

Thẩm Yên lại không nói chuyện, bình tĩnh mà nhìn nơi khác.

Thẩm Khiêm:

"Em tỉnh lại từ khi nào?"

"Nhớ không rõ."

"Vì sao giả bộ hôn mê?"

"Không giả bộ, chẳng lẽ chờ cảnh sát tìm tới cửa, bắt em đi ngồi tù? Đừng đùa."

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trầm:

"Vậy cũng không nên gạt bọn anh! Em biết mẹ vì em chảy bao nhiêu nước mắt,

vì em mà đau lòng bao nhiêu không? Nếu em tỉnh, nói vậy cũng biết bà ấy mỗi

lần tới thăm em, cũng nghe thấy bà nói gì đó, nhưng em tới một chút cũng

không dao động?"

Thẩm Yên cười lạnh, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.

"Rốt cuộc đi một chuyến qua quỷ môn quan, nhẫn nại được, tính tình cứng rắn,

thì tâm cũng tàn nhẫn."

"Anh đang chỉ trích em sao?"

"Vậy thì sao?"

"Dựa vào cái gì?"

Thẩm Yên liễm cười, mặt trầm như nước, không còn là con nhóc lỗ mãng hấp

tấp, khí thế trên người cô ta càng thành thục cùng đanh đá chua ngoa.

Một lần bệnh, thật có thể khiến tính tình thay đổi lớn?

Đáy mắt Thẩm Khiêm hiện lên trầm tư.

"Dựa vào anh một thân sạch sẽ, con đường phía trước rộng mở? Hay là dựa vào

anh sinh ra chính là người thừa kế của nhà họ Thẩm, tất cả tài nguyên đều

hướng về anh? Hoặc là dựa vào vỏ ngoài ôn nhuận nhưng lòng muông dạ thú

của anh?"

Thẩm Yên mở miệng, nhả từng chữ châm chọc:

"Anh không phải em, không có một thân thể nhiều bệnh tật, không có gánh vác

ác danh tội phạm, càng không có lao ngục tai ương treo trên đỉnh đầu! Cái anh

gọi là chỉ trích, chỉ là đứng nói chuyện không đau eo, ở chỗ cao nhìn người

khác thương hại, cùng với cái cảm giác tự cho mình hơn người khác đáng ghê

tởm!"

Thẩm Khiêm trước khi tới, cũng đã dự cảm đến "Thẩm Yên" khi tỉnh lại cùng

em gái ngây thơ trong ấn tượng của anh không hề giống.

Dù sao trước kia Thẩm Yên đấu đá lung tung, không hiểu quanh co, càng không

hiểu giả bộ làm người thực vật để trốn tránh hình phạt như thế nào.

Thứ nhất, cô ta không thông minh.

Thứ hai, cô không can đảm.

Thứ ba, cô không có nghị lực cùng kiên trì.

Người thực vật, không thể nói chuyện, không thể lộn xộn, nếu không có tâm trí

cứng rắn, chịu được nhàm chán, tuyệt đối không kiên trì được đến bây giờ!

Nhưng Thẩm Yên làm được.

Đây mới khiến Thẩm Khiêm thấy nghi hoặc, cũng có cảm giác kinh khủng!

"Coi như em làm như vậy về tình có thể tha thứ, nhưng có thể giả bộ bao lâu?"

Thẩm Yên:

"Sau 5 năm lẻ ba tháng thời hạn thi hành án."

Thẩm Khiêm nhìn cô.

Thẩm Yên không tránh không né:

"Như thế nào, anh cảm thấy em không làm được?"

"Cô có thể bảo đảm bác sĩ sẽ không phát hiện?"

"Phát hiện thì sao? Chỉ cần em không mở mắt, ai dám nói em đã tỉnh?"

Cho đến lúc này, Thẩm Khiêm mới dám xác định, em gái mình thật sự không

giống trước!

Thẩm Yên lúc trước tuyệt đối không có thông minh như vậy!

"Em thay đổi rất nhiều."

Anh nói thẳng không cố kỵ, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

Người con gái cong môi, trên khuôn mặt tái nhợt có một vết sẹo uốn lượn từ

xương gò má kéo dài đến môi trên, tuy đã qua thời gian dài như vậy, nhưng vẫn

có thể nhìn rõ dấu vết khâu lại.

Cô cười, tác động cơ mặt, vết sẹo giống như con rết đang di chuyển.

Làn da trắng như vậy, sẹo lại xấu như vậy.

"Anh, con người ai cũng sẽ lớn lên, chẳng lẽ anh không thay đổi sao?"

Ánh mắt sâu thẳm, ý vị thâm trường.

Đời trước anh ta đối xử với Thẩm Loan cũng không nhân từ như vậy, từ lúc bắt

đầu tính toán thay đổi công ty anh ta đã biết, cũng chưa bao giờ can thiệp hoặc

ngăn cản.

Trầm mặc chẳng khác nào cam chịu, cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn Thẩm

Loan đi tìm chết.

Dù chưa tự mình ra tay, nhưng cũng là đồng lõa cùng người được lợi nhiều

nhất!

Thẩm Loan vừa chết, không ai có thể lại tranh phong với anh ta, tập đoàn Minh

Đại thậm chí toàn bộ nhà họ Thẩmđều là của anh ta!

Bây giờ, Thẩm Loan ôm hận trọng sinh, đời này lại là người đầu tiên mà Thẩm

Khiêm thương hại, lại tự tay gieo xuống đáy lòng anh ta tội ác tình yêu, đến

cuối cùng nhất định phát triển thành mềm lòng và không đành lòng.

Thật là cao tay!

Thẩm Loan ma quỷ kia, không cần phá hủy thân thể anh ta, cũng không nghiền

nát kiêu ngạo của anh ta, chỉ là chặt chẽ nắm lấy cảm tình của anh ta!

Mà tình phát ra từ trong tim, cái gọi là giết người xuyên tim chính là như thế!

Đáng thương người trong cuộc nào đó, lại không tự biết, mặc kệ đắm chìm trầm

luân, vạn kiếp bất phục.

"Anh..." Thẩm Yên mỉm cười,

"Những gì anh biết hay không biết, em đều biết."

"Phải không?"

Nếp uốn giữa mày người đàn ông càng chặt.

Trước mắt Thẩm Yên giống một đoàn sương mù, thấy không rõ, đoán không ra.

Chống lại ánh mắt dò xét của hắn, cô gái hơi hơi mỉm cười, không bối rối,

không hoảng loạn.

"Đúng lúc, có một câu hỏi muốn em giải đáp thắc mắc."

"Câu hỏi gì?"

"Em nhờ Diêu Quân Lăng nói hai câu kia với anh là có ý gì?"

"Lần này đi, chỉ sợ Minh Đại trở thành của một mình Thẩm Loan -là câu này?"

Thẩm Khiêm nặng nề nhìn chăm chú vào cô.

Thẩm Yên:

"Hay là câu- Thẩm Loan sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của anh?"

"Em biết cái gì, không cần quanh co lòng vòng, nói thẳng."

"Anh, chính anh cũng có nghi ngờ mà? Nếu không, với tính cách của anh, sẽ

không bởi vì hai câu nói lập tức lựa chọn ở lại."

Thẩm Khiêm:

"Em có vẻ hiểu rất rõ tính cách của anh."

Hai đời, nếu còn đoán không ra, cô ta cũng sống uổng phí.

"Ở trong tiềm thức của anh, một Thẩm Loan trong ngoài khác nhau cũng đủ

khiến cho anh hoài nghi, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, anh vẫn luôn

lựa chọn lừa mình dối người mà thôi."

Thẩm Khiêm lẳng lặng nghe cô ta nói, không đồng ý, cũng không phản bác.

"Vào thời điểm này, bất kể là ai, chỉ cần có cái nhìn giống anh, như vậy hoài

nghi trong lòng anh không ngừng khuếch đại, cuối cùng khiến anh tin tưởng,

sau đó nghĩ ra cách đối phó!"

Cho dù thái độ Thẩm Khiêm đối với Thẩm Loan so với kiếp trước biến hóa rất

lớn, nhưng thời khắc mấu chốt, anh ta quan tâm nhất vẫn là bản thân!

Thương nhân trục lợi, vốn là ích kỷ.

"Thiện ý" và "nhân từ" anh ta dành cho Thẩm Loan vẫn chưa đủ để anh ta hoàn

toàn xóa bỏ "nghi ngờ" và "đề phòng".

Cuối cùng Thẩm Khiêm lựa chọn ở lại, cũng vừa lúc xác thực điểm này.

"Rốt cuộc em là ai?"

Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, nóira một câu.

Thẩm Yên ngơ ngẩn, sắc mặt trầm xuống:

"Anh, anh có ý gì?"

"Bây giờ em hoàn toàn khác trước đây, nếu không phải cùng một khuôn mặt,

luôn mồm gọi anh, anhsẽ cho rằng bản thân đang nói chuyện với một người xa

lạ."

"Trải qua sống chết, anh cảm thấy, em vẫn còn là em của trước kia sao?"

"Nhưng cũng sẽ không thay đổi hoàn toàn như vậy."

"Vấn đề này không có ý nghĩa gì cả."

"Được, không tranh luận vấn đề này, trở lại vừa rồi vấn đề kia, làm sao em biết

Thẩm Loan sẽ xuống tay với Minh Đại? Lại làm sao mà dù bị nhốt ở phòng

bệnh không có khả năng liên lạc với bên ngoài mà vẫn biết được tin tức anh đi

Bắc Hải?"

"Em không chỉ biết Thẩm Loan muốn Minh Đại, còn biết cô ấysẽ huỷ hoại nhà

họ Thẩm, huỷ hoại tất cả chúng ta!"

Cô gằn từng chữ một, gần như trộn lẫn máu cùng thù hận, trong giọng nói còn

cất giấu một tia hoảng sợ cùng sợ hãi, nhạt đến chính cô ta cũng không phát

hiện.

Thân hình Thẩm Khiêm chấn động,

"Rốt cuộc em đang nói lung tung gì vậy?!"

"Nói bậy? A... Em biết ngay... Em biết..."

Trên mặt cô gái hiện lên sự điên cuồng, vẻ mặt vặn vẹo.

Tất cả mọi người không tin cô!

Cho dù cô nói chuyện trọng sinh ra, phơi bày sự âm hiểm của Thẩm Loan dưới

ánh mặt trời, cũng không có ai tin.

Bọn họ chỉ xem cô ta như kẻ điên, xem lời nói của cô ta như chuyện cười, giống

như Thẩm Khiêm!

"Em cười cái gì?"

"Cười anh ngu ngốc!"

Giọng Thẩm Khiêm lãnh trầm:

"Ngủ một giấc dậy, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng?"

"Vì sao phải nói rõ ràng? Dù sao anh cũng không tin. Anh có bao giờ tin tưởng

người khác đâu? Anh chưa bao giờ tin tưởng ai. À-"

Cô ta ra vẻ bừng tỉnh, nghiêng đầu cười:

"Anh từng thử tin tưởng Thẩm Loan, nhưng cô ta khiến anh thất vọng rồi, đúng

hay không?"