Trên người cô tựa như có bóng dáng của Quyền Hãn Đình."Nói đi."Sở Ngộ Giang đột nhiên hoàn hồn: "Theo thông tin mới nhất, nhóm người xuấthiện trong lễ tang của Thẩm Tông Minh ngày hôm đó hẳn là có liên quan tớihuyết ngục.""Tổ chức sát thủ đó?""Vâng.""Mục tiêu của bọn họ là tôi?"Sở Ngộ Giang gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.Thẩm Loan cười khẽ, mang theo vài phần tự giễu: "Vậy thì đối phương thậtđúng là hao tổn tâm huyết.""Nếu tôi đoán không sai, đối phương hẳn là biết phía sau cô có Lục gia và HuyĐằng, nếu không sẽ không chi tiền vốn lớn như vậy."Người trong đội không có mười lăm thì cũng có mười người, trang bị đầy đủhết.Nhìn tình huống thương vong của anh em nhà mình, hiển nhiên không phải chỉlà giàn hoa.Có thể điều động một đám "tinh nhuệ" như vậy giữa ban ngày dựa theo giá thịtrường, ít nhất cũng phải bảy con số."Đối phương là ai?" Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng.Sở Ngộ Giang trầm ngâm trong chốc lát: "Kết quả điều tra còn không thể xácđịnh trăm phần trăm, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ hướng Kinh Bình... nhà họThẩm."Đối với điều này, trên mặt người phụ nữ cũng không kinh ngạc.Một câu lẩm bẩm như than thở: "Xem ra, lúc trước để lại một mạng cho ThẩmPhi là sai lầm rồi."Sau cổ Sở Ngộ Giang chợt lạnh.Cho đến nay, kết thù với Thẩm Loan chỉ có Thẩm Phi của dòng bên nhà họThẩm, nhưng rõ ràng một dòng bên cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, bêntrong tất nhiên cũng có dấu vết của dòng chính nhà họ Thẩm."Được! Thật tốt! Đánh kẻ nhỏ, tới kẻ lớn!"Nghiến răng nghiến lợi.Sở Ngộ Giang cụp mi rũ mắt, không dám nhìn thẳng vẻ mặt của cô, thấp giọngthử: "Tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?""Không vội.""?"Thẩm Loan: "Sự chờ đợi của một phút trước sẽ trở thành thu hoạch giây tiếptheo. Cho nên, chờ một chút...""Đúng vậy."Đột nhiên: "Bên phía Quyền Hãn Đình bên vẫn không có tin tức?""Không có..." Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Ngộ Giang mới ý thức được hỏng rồi.Mặt mày người phụ nữ trầm xuống: "Quả nhiên anh có việc giấu tôi!"Sở Ngộ Giang cắn răng, rất muốn cho mình một cái tát: Ai bảo mày lanh mồmlanh miệng!"Nói cho tôi biết, từ đầu tới cuối, nói rõ rang sự việc không sót một chữ! Rốtcuộc Quyền Hãn Đình làm sao vậy? Hiện tại anh ấy ở đây? Có nguy hiểm haykhông?""...""Không nói?" Thẩm Loan đứng lên, bước đến trước mặt người đàn ông.Cô càng tới gần, Sở Ngộ Giang chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo ập vào trước mặt,theo lỗ chân lông chui vào thịt, tựa như giây tiếp theo máu sẽ hoàn toàn đôngcứng lại."Cô Thẩm, đừng hỏi...""Vì sao lại không hỏi? Quyền Hãn Đình muốn anh giữ kín như bưng sao?""Nếu cô biết..."Thẩm Loan ngắt lời anh ta: "Trước đây tôi không định làm khó dễ anh, cho nênkhông có hỏi, nhưng hôm nay tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu cảm thấy cónên nói cho gia nhà cậu hay không?""... Nên." Chính là việc này liên quan gì tới việc cô hỏi tình huống của gia?"Nói cho tôi, tôi tự mình liên lạc với anh ấy. Lúc này, chúng ta đều cần lẫnnhau."Sở Ngộ Giang ngẩn ra.Đến bây giờ gia còn đang trong trạng thái hôn mê, Lăng Vân nói, khí lạnh xâmnhập, khiến cho bệnh cũ bùng phát, có thể tỉnh hay không, bao lâu có thể tỉnh,toàn dựa vào ý chí.Có lẽ, Thẩm Loan có thể kích thích anh ấy..."Được, tôi nói!"...Trong khoảng thời gian ngắn nhà họ Thẩm cùng lúc không còn cả trụ cột là lãogia tử và người thừa kế Thẩm Khiêm, tin tức truyền ra ngoài, giá cổ phiếu MinhĐạt đã giảm xuống mức giới hạn trong ba ngày liên tiếp.Thẩm Xuân Hàng nhậm chức mới, áp lực có thể hình dung được.Giá cổ phiếu rung chuyển khiến cho hội đồng quản trị khủng hoảng, đặc biệtmấy lão già mua cổ phần từ tay Thẩm Loan."... Đã ngày thứ ba, cậu nên đưa ra phương án giải quyết ra đi chứ?" Không thểnhịn được nữa, một cổ đông đập bàn dựng lên, chĩa mũi nhọn lên Thẩm XuânHàng ngồi ngay ngắn phía trên.Người sau không nói một lời, mày nhăn lại."Tiếp tục giảm xuống chỉ sợ căn cơ của Minh Đạt đều sẽ dao động, không thểtiếp tục ngồi chờ chết.""Trước kia lúc Thẩm Loan còn ở đây, công ty bình bình ổn ổn, thuận buồm xuôigió, tại sao cô ấy vừa đi, việc xui xẻo cứ một việc tiếp một việc?"Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.Lúc trước Thẩm Như trở về, ép Thẩm Loan đi, suýt nữa khiến dự án vịnh ThạchTuyền bị gác lại.Sau đó, lại mời Thẩm Loan trở về một lần nữa, tập đoàn Cạnh Lâm mới đồng ýmua sổ sách và giao ra đất.Hiện giờ Thẩm Loan hoàn toàn rời khỏi công ty, không tranh vị trí chủ tịch, cổphần trong tay cũng không cần, lấy tiền đi được tiêu tiêu sái sái, nhưng lúc nàymới bao lâu, giá cổ phiếu Minh Đạt đã tụt thành như vậy...Hiện tại bọn họ đến lý do mời cô trở về cũng không tìm thấy!"Hiện tại làm sao bây giờ?" Vị cổ đông lúc trước nổi giận ngã ngồi lại lên ghế,vẻ mặt suy sụp.Không có ai trả lời."Dựa theo xu thế giảm bây giờ, túi tiền của mọi người lấy mắt thường có thểthấy được tốc độ cạn kiệt, cơ số dù lớn cũng không chịu nổi sức ép như vậy."Cuối cùng ——"Chủ tịch Thẩm, anh cho một ý tưởng đi."Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Xuân Hàng.Hít sâu, anh ta đứng lên, ánh mắt ôn đạm lướt qua mọi người: "Việc xảy ra bấtngờ, trước mắt còn chưa rõ cuối cùng giá cổ phiếu giảm sút là quy luật kinh tếtự nhiên, hay là sau lưng có kẻ ở sau bày ra tất cả, chỉ có tìm được căn nguyênmới có thể hốt thuốc đúng bệnh. Cho nên, mong các vị tạm thời đừng nóng nảy,lại cho tôi thời gian mấy ngày, nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời vừa lòng."Hội nghị kết thúc, các cổ đông nối đuôi nhau đi ra, trên mặt mỗi người đều cóđộ nặng nề khác nhau."Ông nói xem nhà họ Thẩm này gặp việc xui xẻo không ngừng, có phải do đãchọc vào cái gì không nên không?""Quả thật rất xui xẻo. Trong vòng một tháng, người của ba thế hệ liên tục chết,từ Thẩm Xuân Giang, đến lão gia tử, cuối cùng Thẩm Khiêm cũng không có thểtránh được......"Ngay lập tức, đám đông hít hà."Hiện tại ngay cả Minh Đạt cũng vô cùng nguy hiểm, sợ không phải thật chọcphải cái gì không nên dây vào?""Suỵt... Các người càng nói càng lung tung, tôi nghe thấy mà toát cả mồ hôilạnh.""Ngoại trừ nguyên nhân này, tôi không thể nghĩ được còn nguyên nhân gì kháccó thể giải thích tình hình giống như lời nguyền này.""Chỉ có thể nói, mỗi người đều có số mệnh riêng, đều đã định sẵn từ trước."...Thẩm Xuân Hàng trở lại văn phòng tổng giám đốc, đứng ở trước cửa sổ sát đất,đưa mắt nhìn về phía xa xăm.Ánh mắt như hoàn toàn trống rỗng, lại giống như ấp ủ cái gì.Đã từng, nơi này là nơi Thẩm Loan quan sát thiên hạ, hiện giờ đổi thành anh ta,lại có chút không thể thích ứng.Người thân liên tiếp mất đi, nhà họ Thẩm biến cố không ngừng, công ty cũnglâm vào nguy cơ thật lớn, từng việc từng việc trong một đêm toàn bộ đè nặngtrên vai anh ta.Từ sớm đến tối, một hạt cơm cũng chưa ăn, anh ta đã cảm giác được dạ dày đaunhói.Lúc này, đột nhiên anh ta vô cùng nhớ Miêu Miêu, nhớ đồ ăn cô ấy làm, nóichuyện phiếm với cô ấy, còn có... chính cô ấy.Ma xui quỷ khiến mà lấy điện thoại ra, lại ma xui quỷ khiến mà bấm vào dãy sốđã nhớ kỹ trong lòng.Tút tút tút...Mỗi một giây đều là dày vò, trong lòng lại mơ hồ mang theo mong đợi.Cuối cùng..."Alo?"Thẩm Xuân Hàng giật giật môi, lại phát hiện căn bản mình không biết nên nóicái gì.Phía đầu kia tựa như cũng nhìn thấy biểu thị cuộc gọi, im lặng trong nháy mắt."Miêu Miêu..."Nàng khẽ ừ một tiếng: "Ngài có việc gì sao?"Một cái từ "ngài", tựa như mở ra một hố sâu ngăn cách giữa hai người, xa cách,đạm mạc, giống như một người xa lạ.Ngực Thẩm Xuân Hàng đau đớn, trước khi phía đầu kia nói ra lời càng tổnthương người, nhanh chóng cúp máy.Hóa ra anh là một kẻ nhu nhược.Đến dũng khí đối mặt với hiện thực cũng không có.Đợi năm phút, vẫn chưa thấy gọi lại, giống như đối phương chỉ coi đây như mộtcuộc gọi nhầm.Thẩm Xuân Hàng vừa thấy may mắn, lại thẫn thờ.Loại cảm giác này tựa như... tránh được một kiếp.Sau khi anh ta ngồi trở lại bàn làm việc, bình tĩnh trong chốc lát, rối rắm ở đáymắt đã thay thế bằng sự điềm tĩnh, sau đó, bẫm vào số điện thoại của ThẩmLoan——"Gặp mặt đi."...Ban đêm, đèn bắt đầu sáng, đèn nê ông sặc sỡ.Trong một tiệm ăn riêng.Thẩm Xuân Hàng bỏ áo khoác, ngồi xuống, tầm mắt lướt qua hai vệ sĩ cao lớnthô kệch sau lưng Thẩm Loan, giữa mày nhíu lại.Thẩm Loan đổ một ly trà, đầy tám phần, đẩy tới trước mặt người đàn ông: "Tìnhhình trong lễ tang của ông cụ chú cũng thấy được, trong khoảng thời gian gầnđây tôi đều tận lực giảm bớt số lần ra khỏi cửa, nếu có thể, tôi cũng khôngmuốn phiền phức như vậy, vẫn mong chú nhỏ thông cảm."Lời này nói một cách khách khí, trên mặt cô cũng nở một nụ cười, hoàn toànkhông nhìn ra chút chú ý nào tới việc anh ta đoạt quyền bá vị.Giống như một đứa cháu gái đủ tư cách, cung kính với người chú ruột củamình, tôn trọng có thừa.Trên mặt Thẩm Xuân Hàng bất động thanh sắc, trong lòng lại âm thầm kinhngạc."An toàn đứng đầu, tính mạng là quan trọng nhất, nỗi lo lắng của cháu rất cólý." Nói xong, nâng ly trà lên, khẽ uống một ngụm.Thẩm Loan cười cười, ngồi về chỗ, phân phó với người vệ sĩ đứng phía sau:"Người đâu, cho đồ ăn lên đi.""Vâng."Vệ sĩ vẫn chưa rời đi, chỉ nói một tiếng với tai nghe, rất nhanh sau đó, liền cóngười phục vụ đem đồ ăn nóng hầm hập bưng lên bàn.Bày trí tinh xảo, mùi hương lượn lờ.Thẩm Loan: "Cháu không thích nói chuyện khí ăn, tất cả chờ ăn no lại nói, chúthấy thế nào?"Thẩm Xuân Hàng: "Đang có ý này."Sau đó, hai người liền cầm lấy đũa lên và bắt đầu.Không phải kiểu ăn một ngụm nghỉ hai nghỉ, mà là nghiêm túc ăn, vì mục đíchcuối cùng là lấp đầy bụng.