Cho nên, trong bữa ăn chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm của bát đũa và tiếngnhai nhẹ đến không thể lại nhẹ hơn.Mười lăm phút sau, Thẩm Loan buông đũa xuống trước tiên.Thẩm Xuân Hàng ăn them hai phút mới dừng tay, lôi khăn ăn ra, ưu nhã laumiệng."Chú nhỏ ăn ngon chứ?""Ăn ngon."Thẩm Loan giơ tay ra hiệu, vệ sĩ lập tức mở tai nghe ra kêu người phục vụ đivào dọn bàn.Những người này hiển nhiên đã được huấn luyện kỹ càng, không chỉ có độngtác nhanh nhẹn, trong lúc làm việc cũng không hề phát ra một chút âm thanhnào.Lặng lẽ đến, rồi lại lặng lẽ rời đi, dọn hết tất cả đồ còn sót lại.Một ấm trà xanh, hai tách trà, bàn ăn lập tức biến thành bàn trà.Thẩm Loan chủ động rót trà cho anh ta.Thẩm Xuân Hàng: "Cảm ơn."Cô nhoẻn miệng cười: "Nên thế."Sau đó ngồi xuống, vẫn còn nếm trà, không hề mở miệng.Bầu không khí im ắng, theo thời gian dần dần trở thành cứng nhắc.Cuối cùng, vẫn là Thẩm Xuân Hàng mở miệng đầu tiên phá vỡ sự im lặng——"Có tra được ngày đó người tập kích cháu là do ai phái tới hay không?""Ừm" Vẻ mặt Thẩm Loan bình thản: "Có chút manh mối."Ánh mắt người đàn ông căng thẳng: "Là ai?"Thẩm Loan nhướng mày, ánh mắt quan sát nhìn thẳng vào đáy mắt anh ta.Thẩm Xuân Hàng không tránh: "Sao, cháu nghi ngờ tôi?""Chưa nói tới nghi ngờ, chỉ là không rõ vì sao chú lại đột nhiên cảm thấy hứngthú với chuyện này, tóm lại không phải xuất phát từ sự quan tâm và lo lắng vớitôi.""Nhỡ đúng thế thì sao?"Thẩm Loan cong môi: "Làm người nên tự hiểu rõ bản thân, tôi cũng không đánhgiá cao chính mình."Ánh mắt người đàn ông căng thẳng: "Cháu không cần lấy lời nói kích tôi. Thứnhất, mặc kệ chúng ta ầm ĩ như thế nào, cháu trước sau vẫn là cháu gái của tôi,điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi; thứ hai, A Khiêm chết ở trong trận ám sátkia, không thể cứ mất mạng một cách mơ màng như vậy, oan có đầu nợ có chủ,ít nhất phải cho người còn tồn tại biết tìm ai báo oan, tìm ai báo thù."Nhắc tới Thẩm Khiêm, người phụ nữ thoáng chốc im lặng.Giọng điệu của Thẩm Xuân Hàng không khỏi dịu xuống: "Thằng bé là vì cứucháu, cam tâm tình nguyện bị chết, tôi làm người ngoài cuộc không có tư cáchđánh giá hành vi này là đúng hay sai, cũng không có sức lực để đi chỉ trích cáigì. Nhưng là có vài điều tôi hy vọng cháu rõ ràng, A Khiêm là người của nhà họThẩm, tôi là cháu trai, chú ấy chết tôi không thể thờ ơ.""Chú đã biết, thì sao?" Thẩm Loan giương mắt, ánh mắt trong trẻo, gần nhưlãnh khốc: "Chú có thể giúp anh ấy báo thù sao?"Thẩm Xuân Hàng hỏi vặn lại: "Ngay cả kết quả cháu cũng không nói cho tôi,sao biết tôi không thể?""Được, nếu chú lại hỏi lần nữa, tôi cũng không ngại nói cho chú - nhóm ngườingày hôm đó là do nhà họ Thẩm phái tới."Sự lạnh lẽ hiện lên trong mắt người phụ nữ, gằn từng chữ một: "Nhà, họ, Thẩm,ở Kinh, Bình."Mắt Thẩm Xuân Hàng lộ ra khiếp sợ: "Dòng chính?! Sao có thể?!""Vì sao không thể?""Lúc trước sau khi lão gia tử tách ra khỏi Kinh Bình, liền cắm rễ ở Ninh Thành,tự lập môn hộ. Nhiều năm như vậy, tuy rằng hai bên đồng tông cùng tộc, dùngchung một dòng họ, nhưng trước nay nước giếng không phạm nước sông, saocó thể đột nhiên gây khó dễ?Đám họ Thẩm ở Kinh Bình kia lại không phải chó điên, bắt được người liềncắn."Chú nhỏ là không biết thật, hay là giả ngu giả ngơ?" Thẩm Loan uống ngụmtrà, tươi cười mỉa mai.Giữa mày người đàn ông căng thẳng: "Có chuyện nói thẳng.""Trước đây không phải chú hỏi tung tích nội tạng của Thẩm Yên, hiện giờ cómanh mối sao?"Trong mắt Thẩm Xuân Hàng lộ ra vẻ khó hiểu: "Việc này có liên quan gì tớiđiều hiện tại chúng ta nói sao?""Đương nhiên là có. Nếu chú biết tung tích nội tạng của Thẩm Yên, vậy nhấtđịnh cũng biết Thẩm Phi kẻ giết chết tình nhân của cha còn sống, thông quaviệc đổi nội tạng của Thẩm Yên kéo dài hơi tàn cho chính mình.""Cháu, nói cái gì?!" Chấn động mạnh mẽ, Thẩm Xuân Hàng khó có thể tin:"Thẩm Phi cô ta làm sao dám?!""Một người vì sống sót, cuối cùng có thể vượt qua sức tưởng tượng của chú.""Nhưng Thẩm Yên là em gái ruột của cô ta, làm sao có thể làm được..."Thẩm Loan cười nhạo ra tiếng: "Chú sẽ không thật sự cho rằng Thẩm Phi làviên ngọc trai biển cả tặng cho ba chứ?"Thẩm Xuân Hàng lại lần nữa bị đổi mới nhận thức: "Chẳng lẽ không phải?!""Thẩm Phi chính là thiên kim tiểu thư dòng bên của nhà họ Thẩm ở Kinh Bìnhnhận hết sự nuông chiều, khinh thường nơi nhỏ bé như Ninh Thành của chúngta."Nhà họ Thẩm ở Kinh Bình... Dòng bên... Thiên kim tiểu thư... Nội tạng..."Lần tập kích này có liên quan tới cô ta?!"So với sự kích động của Thẩm Xuân Hàng, Thẩm Loan trước sau vẫn duy trìbình tĩnh, không có chút phẫn nộ vì bị coi như "mục tiêu ngắm bắn", tự nhiêncũng không có khủng hoảng."Ngoại trừ cô ta, tôi không thể nghĩ ra được bên phía dòng chính còn có lý dokhác để ra tay với tôi.""Nhưng vừa rồi cháu nói cô ta là dòng bên...""Cô ta ở nhánh bên nơi đóng quân của Kinh Bình, quan hệ gần nhất với dòngchính."Thẩm Xuân Hàng giật giật môi, sau một lúc lâu lại không thể phát ra âm thanh.Anh ta chẳng thể nghĩ tới bọn họ an phận ở một góc thế nhưng sẽ có một ngàytrở thành cái đinh trong mắt những người ở Kinh Bình đó, cái gai trong thịt, đãtới mức không thể không rút.Nhưng mà, Thẩm Loan còn có tin tức càng làm cho người ta kinh hãi rớt cằm——"Tôi thậm chí còn nghi ngờ, cái chết cảu ông cụ cũng là do bọn họ một tay sắpxếp, chỉ vì có một lý do quang minh chính đại khiến tôi xuất hiện ở thành nhàtang lễ vùng ngoại, tiện lợi cho bọn họ ra tay!"Nếu không làm sao giải thích biến cố xảy ra trong nháy mắt, toàn bộ nhân viêncông tác ở nhà tang lễ biến mất, không có một ai báo động xin giúp đỡ?Mà trong linh đường, tất cả tín hiệu điện thoại đều bị chặn, internet bị gián đoạnkhông thể giải thích, tương đương với việc gián tiếp cắt đứt liên lạc với bênngoài.Rõ ràng đều đã sắp xếp tốt!Đã sớm có kế hoạch!