Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 805



"Điên rồi! Quả thật là một chuyện điên rồ!" Thẩm Xuân Hàng thật sự không thể

tin được trên đời lại có những chuyện buồn cười đến vậy.

Để dẫn dụ Thẩm Loan cắn câu, ông ta đã thực sự sử dụng một mạng người còn

sống để làm mồi nhử.

"Vốn dĩ, ba dự định đổi nội tạng của tôi cho Thẩm Phi, không cần nghĩ cũng

biết, thật ra nhất định hứa hẹn này phải có lợi ích, mới có thể làm cho Thẩm

Xuân Giang tốn công tốn sức đến như thế."

"Chẳng trách..." Thẩm Xuân Hàng đột nhiên nhận ra: "Chẳng trách là bệnh tình

của anh cả đột nhiên lại bị lộ ra ngoài như vậy, trong công ty trên dưới cũng

truyền nhau đến náo loạn hết cả lên."

Về cơ bản chính là do ông ta tự biên tự diễn, mục đích là để ép Thẩm Loan phải

chấp nhận phẫu thuật ghép gan.

Trong quá trình phẫu thuật, giống như đã làm với Thẩm Yên vậy, lấy đi tất cả

nội tạng có thể dùng được để cho Thẩm Phi.

Thật sự là quá đáng sợ và cũng quá máu lạnh!

Không có gì ngạc nhiên khi Thẩm Loan cho dù có làm chuyện cả thiên hạ

không tán đồng nhân lúc Thẩm Xuân Giang bị bệnh, một là không làm hai là đã

làm thì phải làm đến cùng muốn mạng của ông ta.

Bởi vì —

Loại người như thế này đáng chết!

Ông ta căn bản không xứng đáng làm một người cha.

Hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng ông ta đã làm những gì?

Thẩm Xuân Hàng còn từng vì việc này mà nghiêm khắc chỉ trích Thẩm Loan,

giống như một nhà giáo dục, đứng trên nền tảng đạo đức cao cả, và không biết

cái gọi là một thánh hiền.

Chẳng trách Thẩm Loan lại dùng loại ánh mắt như nhìn "đồ ngốc" này nhìn anh

ta.

Loại cảm giác này giống như...

Một nàng công chúa không biết đến nỗi thống khổ của người dân đã nói với một

người tị nạn trên người đầy thương tích rằng: "Bạn không thể dùng đôi tay bẩn

thỉu như vậy để lấy đồ ăn, đầu tiên bạn phải rửa nó bằng nước sạch có hương

hoa, sau đó lau khô bằng khăn lông, rồi cuối cùng mới có thể cầm lấy nĩa, dáng

vẻ ưu nhã mà dùng cơm."

Nghĩ lại bản thân mình lúc đó, anh ta chỉ thấy thật nực cười!

"Thật xin lỗi..."

Chưa bao giờ đồng cảm với người khác, nhưng lại muốn khoa chân múa tay chỉ

đạo.

Phản ứng của Thần Loan đối với điều này rất bình thản, không từ chối cũng

không chấp nhận.

Kể từ thời điểm cô ấy chia cổ phần và rời khỏi Minh Đạt, cô và Thẩm Xuân

Hàng nước sông không phạm nước giếng, coi như đã kết thúc rồi.

Mà sự rộng lượng cùng nhân từ chưa bao giờ là phong cách của cô.

Thẩm Loan nói tiếp: "Bây giờ chú đã biết được sự thật, chú dự định sẽ làm gì?"

Người đàn ông hơi sửng sốt.

"Chú còn cảm thấy bản thân có thể báo thù vì Thẩm Khiêm mà sao?"

Trầm mặc không tiếng động.

Không phải anh ta không muốn nói, mà là Thẩm Xuân Hàng căn bản không thể

mở miệng được.

Bởi vì anh ta biết rất rõ rằng nếu muốn đối phó với nhà họ Thẩm ở Kinh Bình,

dù chỉ là một nhánh bên đã khó càng thêm khó, huống chi là cả dòng chính cành

lá xum xuê?

Thẩm Loan tủm tỉm khẽ cười một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống đứng lên:

"Nếu không còn chuyện gì nữa vậy thì cháu đi đây."

Hai vệ sĩ lập tức đi theo sau khi nghe thấy mệnh lệnh.

"... Khoan đã."

Thẩm Loan quay đầu, khẽ nhướng mày.

Thẩm Xuân Hàng không nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên tách trà, trầm giọng nói:

"Có phải cháu đã sớm biết giá cổ phiếu của Minh Đạt sẽ sụt giảm phải không?"

Thẩm Loan cong môi, ánh mắt không phân biệt được là thất vọng hay là giễu

cợt.

"Tại sao chú nhỏ lại nói điều này?"

"Giá cổ phiếu của Minh Đạt đã giảm liên tiếp trong ba ngày, vẫn chưa dừng lại,

toàn bộ hội đồng quản trị bây giờ đã không thể ngồi yên được nữa."

"Cho nên?" Trong giọng nói không bộc lộ cảm xúc.

"Nếu như cháu không biết trước điều này, vậy tại sao lại vội vàng rút tiền?"

"À... lý do tại sao cháu nóng lòng rút tiền ra có thể người khác không rõ, nhưng

chú không nên không hiểu chứ. Rốt cuộc, đích thân chú đã giành lấy vị trí chủ

tịch từ tay cháu mà."

Thẩm Xuân Hàng cũng không nhìn cô, gằn từng chữ nói: "Có thật là bởi vì nhất

thời nóng giận mà bốc đồng không?"

Người đàn ông nói xong, tự mình cười, chậm rãi lắc đầu: "Thẩm Loan, cháu

không phải là con người như vậy."

Cô không nói chuyện.

Thẩm Xuân Hàng từ từ nâng mắt lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào sâu

trong mắt cô: "Dựa vào sự thận trọng và bày mưu lập kế của cháu, làm sao có

thể làm hại chính mình được? Thật nực cười khi lúc đó chú còn tưởng mình đã

thắng một ván, nhưng không nghĩ rới vẫn bị cháu thuận nước đẩy thuyền, tính

kế chui đầu vào."

"Đã nói xong chưa?" Giọng điệu của Thẩm Loan đều đều: "Có thể đến lượt

cháu nói hai câu không?"

"..."

"Thứ nhất, cháu không thần thông quảng đại như chú nghĩ, có thể tiên đoán

được tương lai như nhà tiên tri. Thứ hai, giá cổ phiếu của Minh Đạt giảm đến

cực hạn vì cái chết liên tiếp của một số giám đốc điều hành cấp cao quan trọng,

Thẩm Xuân Giang không nói, ông cụ và... Thẩm Khiêm, một người là linh hồn

trụ cột, một là người thừa kế, khi tin tức bị truyền ra ngoài, giá cổ phiếu bị dao

động là chuyện không thể tránh khỏi."

"Cuối cùng, cháu nóng lòng rút tiền của cháu thực sự không phải là một quyết

định bốc đồng, mà là sớm đã có kế hoạch từ trước, vừa đúng lúc chú đã tạo cơ

hội như vậy, để cháu bán ra với giá cao, tại sao lại không lợi dụng cơ chứ? Còn

chuyện tại sao cháu lại dự định làm như vậy, chuyện đến nước này, không ngại

nói thẳng với chú —"

Ánh mắt Thẩm Loan trong veo: "Từ lúc Thẩm Phi còn sống rời khỏi Ninh

Thành trở lại Kinh Bình, cháu đã đoán trước được người đứng phía sau cô ta sẽ

không chịu thua, ngoài việc tấn công cháu ra, sẽ chỉ có thể ra tay với Minh Đạt.

Cháu tất nhiên sẽ nhân lúc còn sớm thoát thân càng sớm càng tốt, một mặt là để

bảo vệ bản thân, không để bản thân bị thiệt hại nặng nề, mặt khác cũng là để

tránh cho đối phương không làm liên lụy đến công ty, dù sao thì sau khi bán cổ

phiếu cháu và Minh Đạt cũng chẳng có liên quan gì đến nhau nữa rồi."

Vốn dĩ ý định của Thẩm Loan là muốn mặc kệ mọi thứ, vừa lúc muốn mượn thế

lực sau lưng Thẩm Phi để phá hủy Minh Đạt, xong hết mọi chuyện, như thế thù

kiếp trước liền có thể báo xong, cô cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng bây giờ cô lại không nghĩ như vậy, và cũng không thể làm như vậy.

Bởi vì —

Thẩm Khiêm vì cứu cô mà chết, cô nợ anh ta một mạng.

Người chết cũng như đèn tắt, Thẩm Loan không nghĩ ra được nên dùng cái gì để

bồi thường, chỉ có thể giúp anh ta bảo vệ tốt bất động sản Minh Đạt và Thiên

Thủy.

"Mặc kệ chú có tin hay không, cháu không có ác ý, cũng sẽ bỏ đá xuống giếng

nữa, trừ việc khoanh tay đứng nhìn."

Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng nhìn chăm chú cô.

Một lúc lâu sau: "... Bởi vì cậu ta?"

Thẩm Loan: "Chú cũng có thể nghĩ là như vậy."