Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 816



Trong ấn tượng của thư ký, Thẩm Xuân Hàng luôn là một người dịu dàng như

ngọc, khí chất nho nhã học giả.

Nhưng sự thật chứng minh, học giả không quản lý được công ty, không trấn áp

được cổ đông, càng không cứu vãn được kết cục thảm bại.

Cho nên, Thẩm Xuân Hàng biến thành dáng vẻ sấm rền gió cuốn như bây giờ.

"Ngày kia phải gặp cổ đông Lý, thương lượng việc tăng cổ phần; ngay sau đó

còn phải tham gia nghi thức khánh thành quảng trường vịnh Thạch Tuyền; ngày

kia đối tác ở Kinh Bình đến khảo sát, ngài phải tự tiếp đãi..."

Thư ký báo cáo tất cả các hành trình còn bất cập sau khi sàng lọc.

Nói xong, rất cẩn thận mở miệng: "... Còn đặt vé máy bay đến tỉnh Hải không

ạ?"

Một hổi im lặng dài đằng đẵng, lâu đến mức khiến thư ký cho rằng sẽ không

được đáp lại, Thẩm Xuân Hàng lại mở miệng, chỉ là giọng nói lại lộ ra sự mệt

mỏi chưa từng có.

Anh ta nói: "Thôi."

Thư ký thoáng thở phào nhẹ nhõm, không phải anh ta không muốn sắp xếp, mà

là mỗi một hành trình vừa nói đều không đẩy được.

Loại thời điểm này, Thẩm Xuân Hàng căn bản không có biện pháp thoát thân,

ngay cả một thư ký nhỏ như anh ta còn biết thì sao ông chủ lại không rõ?

Cho nên, đến tột cùng có chuyện gì lại có thể khiến Thẩm Xuân Hàng không

sáng suốt như thế?

...

Tỉnh Hải, phố bar.

"Rượu cũng uống rồi, chuyện cũng đã nói xong, đi thôi?" Miêu Miêu buông

chai cuối cùng xuống, ánh mắt tỉnh táo dò hỏi Lý Phục.

Người đàn ông kinh ngạc: "Tửu lượng không tồi nha."

Tuy phần lớn một tá bia vào bụng anh ta, nhưng Miêu Miêu uống không bốn thì

cũng ba chai, bây giờ mặt không đỏ hơi thở không loạn, mồm miệng rõ ràng,

logic hợp lý.

Miêu Miêu khiêm tốn: "Không thể so với anh."

"Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, nói vậy, trình độ này của cô ra ngoài xã

giao dư sức nha."

"Cho nên?"

Lý Phục nhếch khóe miệng: "..." Có thể uống thế mà lần nào đi xã giao cũng

sống chết đẩy qua cho anh ta, đây không phải là bắt nạt người ta sao?

Miêu Miêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, hơi hơi mỉm cười: "Có thể

uống không có nghĩa thích uống, đã có người gánh thay, vì sao còn phải tự tay

làm lấy?"

Không cần trống rỗng nói suông, cô ấy một chút cũng không đau lòng.

Dù sao trước kia Lý Phục không phải người của Thẩm Loan, tất nhiên tóm được

cơ hội phải đẩy vào hố chết.

"Được rồi, tính tiền chạy lấy người đi." Thật ra là không muốn tiếp tục đề tài

này, thật đau lòng mà.

Miêu Miêu thanh toán cho người phục vụ, hai người sóng vai đi khỏi quán bar.

Lý Phục: "Cô ở đâu?"

Miêu Miêu nói tên khách sạn.

Lý Phục: "Kẻ có tiền."

Cô ấy cũng không phản bác, chỉ cong cong môi, cười cao thâm khó đoán: "Điều

này chứng tỏ đi theo chủ tịch Thẩm có thịt ăn, sau này thành thành thật thật làm

tốt bổn phận công việc, bảo đảm khiến anh ăn sung mặc sướng."

"..." Cô là đại sứ của Thẩm Loan hả?

Cuồng chiêu người mà!

Nhưng mắng chửi thì mắng chửi, đối với lời chân thật này, Lý Phục cũng không

nghi ngờ.

Suy cho cùng, thủ đoạn và tâm cơ của Thẩm Loan anh ta đã sớm lĩnh giáo qua,

là trình độ gì trong lòng biết rõ.

"Ồ, đã biết."

Miêu Miêu gật đầu, vẻ mặt vui mừng trẻ nhỏ dễ dạy.

Lý Phục: "... Tôi đưa cô về."

"Không cần, đi mười phút là đến."

Người đàn ông nâng cổ tay xem đồng hồ, bỗng chốc lông mày nhíu chặt: "Quá

muộn rồi, cô đi một mình không an toàn."

Miêu Miêu liếc mắt anh ta: "Anh cho rằng tôi là một cô gái ra ngoài dạo chơi

phố bar mà lại không chuẩn bị gì sao?"

"?"

Dưới cái nhìn kinh ngạc của Lý Phục, chỉ thấy cô ấy lấy di động, gọi đến một

dãy số, nói với đầu kia: "Xuất hiện đi, chuẩn bị về khách sạn."

Vừa dứt lời, ba người vạm vỡ nhảy ra từ phía sau.

"Cô Miêu!" Nhịp đều, đã trải qua huấn luyện.

Lý Phục: "!"

Đột nhiên á khẩu.

"Đúng vậy, tôi là phụ nữ một thân một mình ra ngoài, lại gặp phải tên háo sắc

như anh, đương nhiên phải cẩn thận một chút. Nếu không anh cho rằng tôi ngu

như vậy, cứ ngớ ngẩn chờ bị anh bắt nạt sao?"

Sắc mặt người đàn ông hoàn toàn thay đổi, một đôi mắt nhìn chằm chằm cô, cái

gì kiều diễm ảo tưởng đều tan thành mây khói, chỉ còn lại phẫn nộ và ác ý:

"Thối ba tám, cô đùa giỡn tôi à?!"

"Anh?" Mắt lộ ra bắt bẻ: "Xứng sao?"

"..."

"Được rồi, chúng ta đi, về sau nhìn thấy người này trực tiếp coi như tên háo sắc

mà xử lý!" Miêu Miêu buông xuống một câu, mấy tên vệ sĩ đi theo phía sau cô.

Người đàn ông giống như một cái giẻ rách, trực tiếp vẫn còn nằm trên mặt đất.

"Úi-"

Lúc này là đá phải ván sắt.

Có điều David cuối cùng vẫn không có gan làm kẻ trộm, thấy Miêu Miêu có khí

thế mười phần, còn có tiền thuê vệ sĩ, nghĩ đến cũng không phải nhân vật dễ

chọc gì.

Sắc tâm vốn ngo nghoe rục rịch trong lòng sau nhiều lần chịu đả kích đã sớm từ

bỏ.

Anh ta có thể dạo chơi bụi hoa nhiều năm như vậy, chút năng lực nhận biết vẫn

phải có.

Trưa hôm đó David liền về phòng, mà cùng thời gian, Miêu Miêu cùng Lý Phục

đang đứng ở trên boong tàu, trên người mặc đồ trang bị, tất cả đều chuẩn bị ổn

thoả.

"Có thể xuống nước." Sau khi nhân viên an toàn kiểm tra ra hiệu xác định

không có vấn đề gì.

Chỉ thấy hai tia nước, trong nháy mắt trên boong tàu đã không có người.

Bởi vì tạm thời thêm Miêu Miêu vào, cho nên ban đầu đội ba người tăng đến

sáu người.

Sau khi Miêu Miêu xuống biển liền dựa theo theo phương pháp được dạy trong

khóa luyện thở, ban đầu còn có chút luống cuống tay chân, trong lòng vô cùng

hoảng loạn, cảm giác mình vẫn chìm xuống, không nổi được, cô chậm rãi điều

chỉnh tốt nhịp thở, dưới sự hướng dẫn của thợ lặn cùng ngày càng tốt hơn.

Bên kia Lý Phục tốt hơn cô nhiều, vừa thấy đã biết không phải lần đầu tiên.

Hai người ở dưới nước thưởng thức thế giới đáy biển, có chút mới lạ, đặc biệt là

Miêu Miêu, lần đầu tiên cô tiếp xúc thế giới thần bí này, tận mắt nhìn thấy

những cảnh tượng chỉ có thể thấy ở trên phim tài liệu, trong lòng rất phấn khích.

Cho nên, vẫn là câu nói kia ——

Thế giới tốt đẹp vượt xa tưởng tượng, một khi đã như vậy, vì sao không hưởng

thụ cuộc sống thật tốt, ngược lại khiến mình lâm vào một hoàn cảnh buồn bực?

Thật sự không đáng giá!

Cùng lúc đó, điên thoại cô để trong phòng thay quần áo ở trên khoang thuyền

rung liên tục.

Thẩm Xuân Hàng đứng ở trước cửa sổ sát đất, nghe giọng nữ lạnh băng máy

móc đầu bên kia——

"Thực xin lỗi cuộc gọi của bạn tạm thời không có người trả lời, xin vui lòng gọi

lại sau..."

Đột nhiên, anh ta rơi vào hoàn cảnh buồn bực không thể giải thích được.

Trên bàn làm việc còn có đống tài liệu chất thành núi đang chờ anh ta ký tên, kế

hoạch do các phòng ban bên dưới gửi lên còn chờ anh ta quyết định, những

cuộc họp vô tận, những khách hàng gặp không hết, những việc vụn vặt lẻ tẻ chờ

anh ta đi xử lý, từng việc từng việc cần anh ta quan tâm, nhưng anh ta thì sao?

Hiện tại anh ta đang làm cái gì?