Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 817



Thẩm Xuân Hàng nhìn về nơi xa, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng đột

nhiên nhếch lên phát ra tiếng cười khẽ.

Mang theo vài phần tự giễu, lại trộn lẫn mấy phần tự ghét.

Cuối cùng, anh ta buông điện thoại, tuy bóng dáng vẫn cô đơn như thế, nhưng

ánh mắt lại từ từ trở nên kiên định hơn, thỉnh thoảng cuồn cuộn sự xoắn suýt và

giãy giụa, trong lòng như đang vứt bỏ điều gì.

Không biết qua bao lâu, khi Thẩm Xuân Hàng xoay người lại lần nữa, không

đứng phát ngốc nhìn cảnh đường phố qua cửa sổ sát đất nữa, anh ta đã hoàn

toàn bình tĩnh lại.

Gương mặt không còn sự khốn khổ buồn bực vì tình, chỉ có sự quyết tâm cô độc

đi tiếp không lùi bước.

Anh ta vốn đã quen với cô đơn, thật sự không nên cầu mong gì nhiều...

Có lẽ những thứ có được lúc trước đều không nên có.

Không hưởng qua ngọt ngào thì sẽ không tham lam, không tham lam thì sẽ

không vây hãm trong vũng bùn.

Anh ta ấn gọi điện thoại nội tuyến: "Anh vào đây."

Rất nhanh, thư ký đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc Thẩm có gì dặn dò?"

"Đi điều tra một người..."

Lặn sâu đã mở ra một cánh cổng mới cho Miêu Miêu, nếu không phải thể lực

không chống đỡ nổi, cô ấy còn có thể ngụp lặn trong đó lúc nữa.

Rầm —

Dưới sự chỉ dẫn của người hướng dẫn, cõng bình dưỡng khí, phá thủy xông ra.

Cô ấy bỏ các trang bị dư thừa xuống, chỉ chừa một bộ đồ lặn trên người, lập tức

cảm thấy khoan khoái không ít.

Thể lực của Lý Phục tốt hơn cô ấy, cũng có kinh nghiệm hơn, lặn thêm hai

mươi phút mới nổi lên.

Loảng xoảng —

Trực tiếp ném bình dưỡng khí xuống, nằm ngửa trên boong tàu, há mồm thở

dốc.

"Sao, vui không?" Sau khi hồi phục lại bình thường, Lý Phục quay sang nhìn cô

ấy.

Miêu Miêu gật đầu, mắt đen phát sáng.

Hai người ngồi một lát trên boong tàu, gió biển thổi, trò chuyện lung tung chờ

khôi phục sức lực.

Sau đó từng người về lại khoang tắm rửa, thay quần áo.

Miêu Miêu vừa dùng khăn lông lau tóc vừa mở tủ quần áo, lấy điện thoại, lại

thấy màn hình hiển thị năm cuộc gọi nhỡ đều cùng một dãy số.

Ánh mắt cô ấy tối sầm lại, mím môi.

Cốc cốc cốc —

"Cô đã khỏe lại chưa? Bên ngoài đã có đồ ăn rồi." Là Lý Phục.

Miêu Miêu bỗng nhiên hoàn hồn: "Tới ngay!"

Trên boong tàu, mấy thành viên đội lặn đã bày xong bàn BBQ, uống bia lạnh,

thấy hai người tới, vội vàng đi lên đón họ.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, thuyền mới chậm rãi cập bến.

Mấy vệ sĩ Miêu Miêu đưa đến vẫn đang tận chức tận trách chờ trên bờ biển,

thấy thế, một hàng tiến lên: "Cô Miêu!"

Tuy có những người này ở đây không phải lo vấn đề an toàn, nhưng Lý Phục

vẫn kiên trì đưa cô ấy về khách sạn, sau đó mới lái xe rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, có Lý Phục đi cùng, Miêu Miêu đã chơi hết toàn bộ những

trò chơi mà lúc trước không dám thử.

Sau thời gian ở chung, cô ấy mới phát hiện Lý Phục hoàn toàn khác với vẻ lạnh

lùng không hiểu tình người như trong tưởng tượng của cô ấy, có lẽ do vẻ ngoài

của anh ta quá văn nhã khiến người khác bị ảo giác anh ta quá dịu dàng, hoặc có

lẽ lúc anh ta đeo kính rồi không cười nghiêm túc quá mức, tóm lại thực sự ấn

tượng để lại và cảm quan thực tế có chênh lệch.

Tất nhiên, cũng có thể là bởi vì anh ta đã đầu quân cho Thẩm Loan, biến thành

người một nhà, mà Miêu Miêu luôn bênh vực người mình, cho nên nhìn nhiều

liền cảm thấy người này thuận mắt.

Nên ăn đã ăn đủ, nên uống đã uống đủ, nên chơi cũng đã chơi đủ, hai người liếc

nhau, thế mà lại tìm được cảm giác đặc biệt ăn ý —

Lý Phục: "Chúng ta đã nghỉ mấy ngày rồi?"

Miêu Miêu: "Mười ngày." Non nửa tháng.

Lý Phục: "Nếu không..." Muốn nói lại thôi.

Miêu Miêu nói thay anh ta: "Trở về?"

Người đàn ông vội vàng gật đầu: "Đi chơi một chuyến đã tiêu hết tiền rồi, tiếp

tục dọn gạch mới có thể lấp lại chỗ trống."

Miêu Miêu đồng ý.

Nói đi là đi, hai người đều là phái hành động, ngày hôm sau đã mua vé máy bay

về Ninh Thành.

Ba giờ chiều, máy bay vững vàng đáp xuống đất, Miêu Miêu mua không ít đồ

trang điểm cửa hàng miễn thuế ở sân bay, chứa đầy hai túi giấy.

Hai người lấy hành lý rồi sóng vai ra ngoài, đột nhiên —

Bước chân Miêu Miêu ngừng lại, theo bản năng nhíu mày.

"Sao thế?" Lý Phục vốn đã đi trước, thấy thế, lại quay ngược lại.

"Đế giày hình như dính kẹo cao su rồi."

Miêu Miêu đi dép xỏ ngón, mặc váy Bohemian dài, đi tỉnh Hải du lịch rồi về cơ

bản đều ăn mặc kiểu này, vừa tiện lại vừa mát mẻ.

Chẳng qua dép xỏ ngón của cô ấy cầu kỳ hơn dép đi trong nhà, phần quai được

thiết kế để làm nổi bật đường vòm bàn chân, trên mặt dép điểm một bông hoa

sứ, vàng nhạt ánh bạc, tươi sáng xinh đẹp.

Cô ấy thử cọ cọ hai cái lên nền đất, đáng tiếc kẹo cao su cũng không rơi ra,

ngược lại càng dính càng chặt.

Miêu Miêu bĩu môi, chỉ có thể buông túi ở một bàn tay xuống, cởi dép, dẫm

chân lên bên chân còn đi dép, khom người lật đế dép lại.

Đấy!

Thực sự là kẹo cao su.

Cô ấy đứng thẳng dậy, lấy khăn giấy, chuẩn bị dùng tay cậy thứ kia xuống.

Ai ngờ "gà đứng một chân" cũng không dễ dàng, cả người Miêu Miêu đung đa

đung đưa, mắt thấy trọng tâm không ổn ngã trái ngã phải, Lý Phục ở bên cạnh

nhanh tay ôm vòng eo cô ấy.

"Ấy... Cô cẩn thận một chút, được chưa?"

"Xin lỗi xin lỗi, không đứng vững." Miêu Miêu mượn lực đứng thẳng dậy, cuối

cùng lật khăn giấy lên, rút ra một cái rồi giũ giũ.

Khóe miệng Lý Phục run run, giằng lấy từ tay cô ấy: "Để tôi, miễn cho nhìn đỡ

sốt ruột."

Xoạt!

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Miêu Miêu, Lý Phục ngồi xổm xuống, một tay

cầm dép, một tay cầm khăn giấy, vẻ mặt ghét bỏ cậy kẹp cao su dính dưới đáy

dép.

Lạch cạch!

Anh ta đứng lên, ném dép lại trên đất, vo vo giấy ăn thành một túm rồi trực tiếp

quăng vào thùng rác bên cạnh.

"Được rồi."