Niềm vui bất ngờ của tổ chương trình chính là mời nhóm khách mời bên ngoài tới. Khi đám La Dao Duệ đang dựng lều thì vừa hay Hứa Kinh Trập và Lương Ngư đến nơi.
Hai người họ hình như đang tranh cãi chuyện gì.
“Anh vốn không phải tuổi chó,” Hứa Kinh Trập thật sự hạn hán lời với cái bản lĩnh tỏ vẻ mình có lý nhưng thật ra toàn là nói bừa, lại còn không nhận thấy có vấn đề gì của Lương Ngư, “Em với anh bằng tuổi nhau. Nếu tuổi chó thì anh tự tính thử xem anh phải bao nhiêu tuổi?”
Lương Ngư chẳng hề chi đáp: “Bốn mươi thì làm sao. Bốn mươi thì không phải người đàn ông của em à? Em sẽ ly hôn với anh hả?”
Hứa Kinh Trập: “…..” Đầu ngón chân anh đều quắp cả lại, chịu không nổi kêu, “Anh đừng có lấy mấy câu mắng người để cợt nhả!”
Lương Ngư bĩu môi. Hắn cảm thấy Hứa Kinh Trập soi mói quá nhiều vấn đề nên phía dưới mới không được.
Hứa Kinh Trập có lẽ nhìn thấu được trong đầu hắn đang nghĩ gì, lần đầu tiên thẹn quá hóa giận, đến dụng cụ dựng lều cũng chẳng thèm mang giúp. Lương Ngư vốn cũng không muốn để anh động tay động chân, trực tiếp tự vác lên vai rồi thong dong đi theo sau gọi: “Em đi nhanh vậy làm chi, bị ai cù lòng bàn chân à?”
Hứa Kinh Trập hít sâu một hơi, đứng tại chỗ chờ hắn.
Trong dàn khách mời chẳng mấy người biết cách dựng lều cỡ lớn. Triệu Hán và Giản Chung Linh xem ra nước đến chân mới nhảy, đang dùng điện thoại tìm hướng dẫn dựng lều. Lương Ngư và Hứa Kinh Trập vừa tới là tất cả dừng hết mọi việc trong tay, lần lượt lại chào hỏi thần tượng như thể đang trong buổi fan meeting.
Triệu Hán lúc thấy Lương Ngư thì rất hồi hộp. Vì để chứng tỏ bản thân đáng tin cậy và rất cường tráng, hôm nay anh ta cố ý mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ phần cánh tay xăm hình ra ngoài trông khá dữ tợn.
Hứa Kinh Trập nhìn chằm chằm hình xăm của anh ta, có chút hiếu kỳ: “Đây là gì vậy?”
Hứa Kinh Trập “Ồ” lên một tiếng rồi khen: “Đẹp trai ghê.”
“Đâu có, đâu có.” Không ngờ mặt Triệu Hán lại ửng đỏ. Anh ta xoa xoa đầu rồi nói, “Thầy Lương vẫn đẹp trai hơn.”
Lương Ngư đứng bên cạnh nghe thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì. Hắn ngồi xuống gỡ đống dụng cụ dựng lều ra, sắp xếp phân loại xong xuôi thì bắt tay vào việc. Lúc đóng đinh lều, Triệu Hán và Chung Giản Linh còn qua quan sát, quan sát một lúc thì về đóng lều của mình, đóng xong lại qua xem Lương Ngư xử lý mấy cái còn lại như thế nào.
Lương Ngư giũ mở mảnh vải bạt rồi phủ ngay ngắn lên khung lều. Hứa Kinh Trập ở bên cạnh muốn giúp cũng không biết nên giúp sao. Không lâu sau, Lương Ngư từ sau màn cửa ngó ra nhìn anh.
“Vào xem thử đi.” Lương Ngư nói. Hắn hơi cúi người, nhường ra một nửa lối đi. Hứa Kinh Trập nhún gối chui vào, nhận ra không gian bên trong cũng tương đối rộng rãi. Lương Ngư đã xếp túi ngủ và đèn đuổi muỗi đâu ra đấy, còn có một chiếc bàn nước hình vuông nhỏ, trên bàn đặt mấy món đồ cần dùng để buổi tối đun nấu.
Lều của các khách mời khác còn chưa dựng xong. La Dao Duệ và Thái Tâm Nhị chỉ có thể cùng nhau chạy lại đây.
“Thầy Lương qua giúp một chút được không?” Thái Tâm Nhị ra vẻ đáng yêu nhờ vả hắn, “Không có anh bọn tôi thật sự không làm được ấy.”
La Dao Duệ còn nhớ câu nói đùa “con dân” trong chương trình, bộ dạng như thể chuẩn bị dâng lễ vật, mong muốn được che chở. Lương Ngư cũng không làm khó cô, báo giá tiền công dựng một lều là 100 tệ.
“……” La Dao Duệ sợ hãi, kêu, “Anh chơi mạt chược cướp tiền thì thôi đi, dựng lều cũng muốn cướp hả?!”
Hứa Kinh Trập nhìn hai người họ chí chóe mà cười ngặt nghẽo. Cuối cùng La Dao Duệ phải khuất nhục gửi hồng bao 200 tệ qua Wechat cho Lương Ngư, Lương Ngư mới chịu dựng lều giúp.
Sau khi hoàn tất chiếc lều thứ ba, nhóm PD cùng camera-man vây ở phía ngoài cùng đưa thẻ nhiệm vụ cho mấy người họ. Chắc La Dao Duệ cũng không ngờ tới lại có thẻ nhiệm vụ, đùa đùa rằng còn tưởng mình tới chuẩn bị tham gia hôn lễ ngoài trời chứ.
“Lễ phục tôi mang đủ cả đấy.” La Dao Duệ rất nghiêm túc. Cô còn xác nhận thêm lần nữa, “Thật sự không có hôn lễ sao?”
PD bật cười, khiêm tốn đáp: “Chúng tôi làm không nổi.”
La Dao Duệ nghĩ tới giá trị con người của Lương Ngư và Hứa Kinh Trập tại thời điểm này, rất thức thời mà ngậm miệng lại.
Nhiệm vụ thật ra cũng không hẳn là nhiệm vụ, giống một trò chơi nhỏ để các khách mời tương tác với nhau hơn. Nhân viên khu cắm trại dắt mấy con ngựa đã được thuê sẵn tới, để các khách mời tự mình chọn rồi đi tới đài quan sát.
“Có ba tấm bản đồ.” PD cầm loa thông báo, “Các vị có thể lựa chọn tuyến đường mình muốn. Ai tới đài quan sát muộn nhất sẽ phải chi trả toàn bộ chi phí thuê ngựa và ngắm sao tối nay.”
Lương Ngư vừa nghe thấy phải tốn tiền là sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn và Hứa Kinh Trập vì đóng phim nên đều có kỹ năng cưỡi ngựa cơ bản, thế nên sau khi chọn được hai con ngựa liền lấy bản đồ rồi lên đường.
Máy quay không cách nào theo bám sát ngựa được nên cả hành trình chủ yếu dùng flycam hỗ trợ ghi hình. Lương Ngư ngồi trên lưng ngựa, sóng vai đi bên Hứa Kinh Trập, đầu hai con ngựa thi thoảng lại cọ vào nhau.
Khu cắm trại rộng mênh mông. Hứa Kinh Trập cúi đầu đọc bản đồ. Anh chọn con đường băng qua núi, cảm thấy đi thẳng vậy thì sẽ khá gần.
“Trên núi có đường cho ngựa đi.” Hứa Kinh Trập kéo dây cương. Ngựa anh cưỡi là con cái, rất ỏn ẻn, thụt lại sau con ngựa của Lương Ngư phải gần nửa cái đầu, cứ rúc vào cổ người ta.
Lương Ngư “Hí” lên một tiếng, chợt hỏi, “Có giống cao bồi không?”
Hứa Kinh Trập suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thế thì chúng ta còn thiếu một đàn cừu.”
Lương Ngư bật cười.
Hứa Kinh Trập vốn tưởng Lương Ngư sẽ vội vàng nhưng thực tế lại không phải vậy. Phong cảnh trong núi rất đẹp. Hứa Kinh Trập từ trên lưng ngựa có thể nhìn thấy con suối trong khe núi. Vó ngựa một trước một sau nện xuống con đường bằng gạch bùn, vang những tiếng “lộc cộc”, “lộc cộc”. Mặt trời buổi chiều tà hẵng còn chưa lặn hẳn. Bọn họ lên tới đỉnh núi là có thể nhìn thấy đường vòng cung còn sót lại cuối cùng của vầng thái dương.
Hai con ngựa thở phì phì, thân mật dựa lại gần nhau. Hứa Kinh Trập không có từ ngữ nào để miêu tả sắc trời vào giây phút này. Những đám mây trở nên rực rỡ trong ánh tà dương, như được phết lên một lớp mứt mà chỉ cần ghé sát lại là có thể nếm được vị ngọt.
Anh ngồi trên lưng ngựa, dây cương không biết từ lúc nào đã lọt vào tay Lương Ngư. Hắn dắt ngựa của anh, chầm chậm dẫn anh tiến về phía trước trong cảnh sắc núi trời.
Lúc xuống núi, trời đã sắp tối mịt. Lương Ngư mang theo đèn pha bên người. Hứa Kinh Trập lại gần ánh đèn xem bản đồ, báo rằng sắp tới nơi.
Đài quan sát nằm phía bên kia ngọn núi, từ ngoài nhìn vào như một cột sắt nhân tạo. PD và mấy camera-man đã chờ sẵn ở đó. Hứa Kinh Trập lúc này mới nhớ ra đây là trò chơi đua tốc độ, vội hỏi xem những người khác đã tới chưa.
“Có chút trục trặc.” PD lúng ta lúng túng, “Triệu Hán không biết cưỡi ngựa, La Dao Duệ với anh ấy là một nhóm…. Giản Chung Linh và Thái Tâm Nhị thì không biết xem bản đồ nên lạc đường…. Thế nên bọn tôi đang chuẩn bị một lát nữa đi đón bọn họ.”
Hứa Kinh Trập: “…..”
Lương Ngư chỉ quan tâm độc một chuyện: “Dù sao bọn tôi cũng không phải chi tiền đúng không?”
PD chỉ có thể đáp rằng: “Hai thầy chắc chắn được miễn phí.”
Lương Ngư vô cùng hài lòng. Hắn bỏ lại hai con ngựa, rất hào phóng chỉ huy những người còn lại: “Mấy cậu đi đón người đi, không cần quay bọn tôi.”
PD miễn cưỡng nói: “Như vậy thì không hay đâu thầy Lương… Ít nhất cũng để tôi sắp xếp camera-man ở lại quay chút tư liệu chứ.”
“Cậu muốn tư liệu gì?” Lương Ngư mất kiên nhẫn hỏi, “Tư liệu cả chuyến đi chưa đủ à? Bọn tôi cũng chỉ làm có mấy chuyện hôn hít rồi ngắm sao thôi. Sao cậu lại cảm thấy camera-man thích quay? Cậu hỏi xem cậu ta có ngán không?”