Danh Nghĩa

Chương 49



PD cuối cùng vẫn để lại một chiếc gopro cho có. Anh ta biết đưa Lương Ngư thì không đáng tin nên đã thận trọng chọn Hứa Kinh Trập để giao phó.

“Thầy Hứa à.” PD như đang gửi gắm con côi, “Nhờ cậy thầy.”

Hứa Kinh Trập nhận máy quay gopro mà cũng không biết nên có biểu cảm thế nào. Anh chỉ có thể khiêm tốn đáp: “Tôi sẽ cố gắng.”

Đa phần các đài quan sát đều là đài thiên văn. Phía dưới là cột thép nhân tạo, phía trên được thiết kế giống như một pháo đài mái vòm[1]. Người trông coi dẫn bọn họ vào trong. Hứa Kinh Trập cầm gopro từ từ lia máy lên trên, chiếc cầu thang xoắn ốc trong khung hình nối thẳng tới sân thượng phía trên cùng.

Không biết người trông coi ấn nút nào mà phần mái vòm xoay tách sang hai bên tựa bông tiên nhân cầu[2] nở hoa. Bầu trời lúc này đây không phải một màu đen tuyền. Nó ở lưng chừng khoảng màu xanh đen, như dòng sông được gột rửa bằng mực nước.

Lương Ngư đi phía trước, máy quay của Hứa Kinh Trập chỉ quay được bóng lưng của hắn. Sân thượng rất rộng. Lương Ngư quay lại đưa tay về phía Hứa Kinh Trập, nhẹ nhàng kéo anh lên. Những ngôi sao nơi đây khác với trong thành phố, dệt kín cả trời đêm. Hứa Kinh Trập điều chỉnh góc quay của máy gopro, muốn ghi hình tất cả mọi vì sao.

“Em quay từ góc này này.” Lương Ngư đỡ cánh tay Hứa Kinh Trập, như vẽ một vòng tròn, “Xoay ống kính lại.”

Hứa Kinh Trập lo lắng: “Xoay lại thì sẽ quay phải mặt mất.”

Lương Ngư khoác một tay qua vai anh, giữ lấy cằm Hứa Kinh Trập rồi nghiêng đầu, đặt xuống một nụ hôn.

Ống kính đúng lúc quay được cảnh này. Hứa Kinh Trập đờ ra mất một lúc.

Anh không nhịn được hỏi: “Lúc nãy mặt em có bị anh bóp biến dạng không vậy?”

Lương Ngư cười tới mức vai rung bần bật.

Hứa Kinh Trập đạp hắn một cái.

Trên sân thượng có trải thảm sạch. Hứa Kinh Trập đứng mệt rồi bèn dứt khoát ngồi xuống, đặt cố định gopro ở một vị trí để quay trời sao. Lương Ngư kêu anh tắt mic đi, Hứa Kinh Trập có chút nghi ngại: “Được không vậy?”

Lương Ngư: “Có gì hay để thu âm chứ, cũng chẳng có ai khác. Ai biết bọn họ bao giờ mới tìm được đám nhóc kia, chẳng có hơi sức quan tâm chúng ta đâu.”

Hứa Kinh Trập nghĩ thấy cũng phải. Anh nhắn tin cho PD thì được bên kia trả lời rằng hai thầy vui vẻ là được. Vì vậy hai người họ không chút gánh nặng mà tháo hộp mic, vứt sang bên cạnh.

Lương Ngư duỗi chân, vỗ vỗ: “Em nằm chỗ anh này.”

Hứa Kinh Trập thuận theo, gối đầu lên chân hắn.

Anh ngắm bầu trời sao trên đỉnh đầu một lúc rồi nói chuyện vu vơ: “Em cũng từng được chiêm ngưỡng khung cảnh này lúc quay phim ở bên Thanh Hải.” Hứa Kinh Trập giang tay, ra dấu về phía xa xa, “Còn cả dải ngân hà.”

Lương Ngư ngẩm thử, hỏi: “Phim “Du mục” ấy hả?”

“Du mục” là bộ phim truyền hình từ mười năm trước, bộ phim đầu tiên Hứa Kinh Trập đảm nhận vai nam chính sau khi ra mắt. Trong phim anh vào vai một chàng thanh niên du mục trẻ tuổi, mỗi ngày đều cưỡi ngựa, đi săn và hái một bông hoa cánh bướm[3] từ vịnh Nguyệt Nha xa xôi để tặng thiếu nữ chàng yêu.

Hứa Kinh Trập khá bất ngờ: “Anh biết sao?”

Lương Ngư chống hai tay ra sau. Hắn ngẩng đầu, tỏ vẻ thờ ơ: “Anh từng xem.” Hắn bảo, “Em đen hơn giờ nhiều, khi cười thì quá đỗi xinh đẹp, tóc còn thắt bím, cả ngày nô đùa cùng một đám cừu trắng xóa.”

Hứa Kinh Trập cảm thấy trọng điểm trong ký ức của hắn là lạ: “Anh chỉ xem mấy thứ đó thôi sao?”

“Còn phải xem gì nữa?” Lương Ngư thấy khó hiểu, hỏi, “Dáng vẻ em trong bộ phim đó, ai xem cũng mến.”

Hứa Kinh Trập ngày ấy chỉ ngoài đôi mươi, mới cởi bỏ được chút ngây ngô non trẻ. Anh đã vì bộ phim này mà tới Tây Tạng trước nửa năm, ngày ngày chung sống với nhóm dân du mục. Đến khi đoàn phim tới nơi, đạo diễn lúc đầu còn không tìm nổi anh.

Bộ phim “Du mục” năm ấy đạt được những thành công ngoài sức tưởng tượng. Hứa Kinh Trập nhờ nó mà giành được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất, từ đó bước đường bằng phẳng, trải đầy hoa hồng.

“Anh xem lúc nào vậy?” Hứa Kinh Trập hỏi.

Lương Ngư: “Tìm lúc rảnh rỗi xem mấy đoạn cut lúc trước của em.”

Hứa Kinh Trập: “?”

Lương Ngư: “Anh đòi từ chỗ Lương Nhạn. Con bé có đủ hết, gồm cả những đoạn cut từ tất cả tác phẩm sau khi vào nghề của em.”

Hứa Kinh Trập kêu lên một tràng “woa ah oh”, cũng không biết đang cảm thán điều gì. Lương Ngư cúi đầu, khẽ xoa tóc Hứa Kinh Trập, bỗng chợt hỏi: “Em thích hình xăm của Triệu Hán à?”

Hứa Kinh Trập không rõ sao Lương Ngư lại đột nhiên nhắc tới Triệu Hán, thành thật đáp: “Vì em nhớ hồi trước anh từng đóng vai thợ xăm.”

Lương Ngư trầm ngâm hồi lâu. Bản thân hắn thế mà lại quên, không chắc lắm: “Anh từng đóng sao?”

Hứa Kinh Trập hơi nhíu mày. Anh không thể tiếp tục nằm trên đùi Lương Ngư được nữa, nhổm lưng dậy, bộ dạng như người thế hệ trước dạy bảo lớp đời sau không có tinh thần kính nghiệp: “Anh từng đóng những gì, anh không nhớ sao?”

Lương Ngư: “……” Hiếm khi hắn không được tự tin, ngẫm nghĩ kỹ càng mất một lúc.

Hứa Kinh Trập đã lôi điện thoại ra tra cứu. Anh nhanh chóng tìm được trang web giới thiệu phim điện ảnh, đưa tới trước mặt Lương Ngư, nói chắc như đinh đóng cột: “Anh diễn vai nam hai.”

Lương Ngư thở phào, nói năng hùng hồn: “Anh chỉ nhớ những bộ phim mình đóng vai chính thôi, vai phụ đương nhiên anh không nhớ được rồi.”

Hứa Kinh Trập chỉ cảm thấy hắn đang mượn cớ, nét mặt không vui vẻ cho lắm. Anh mở tiếp sang những phim khác của Lương Ngư, tìm được danh sách không ít các vai phụ thời kỳ đầu của hắn.

Lương Ngư chịu không thấu: “Thầy Hứa à, không cần nghiêm khắc vậy đâu. Chúng ta bây giờ không nói chuyện này nữa, ngắm sao có được không?”

Hứa Kinh Trập do dự một chốc, không quá tình nguyện mà đáp “Được rồi”, sau đó nằm lại lên chân Lương Ngư.

Lương Ngư nhìn anh đăm đăm nửa ngày, chủ đề câu chuyện lại vòng về, “Thế là em không thích hình xăm của Triệu Hán?”

Dường như Hứa Kinh Trập đã sớm đoán được hắn sẽ lại hỏi như vậy. Anh mím môi, cuối cùng vẫn không kìm được mà phá ra cười.

Lương Ngư không vui, làu bàu hỏi: “Em cười gì vậy?”

Hứa Kinh Trập uể oải nói: “Anh có thấy nhàm chán không.”

Lương Ngư kéo vai anh: “Anh nhàm chán chỗ nào chứ?”

Hứa Kinh Trập lật người, quay mặt về phía hắn, ôm ngang eo Lương Ngư, bảo: “Anh nhỏ nhen quá đi thôi.”

Lương Ngư lợi dụng ánh đèn mờ mịt mà đảo trắng mắt. Hắn cúi xuống hôn Hứa Kinh Trập, anh cũng theo đó duỗi tay ôm lấy cổ Lương Ngư.

Lúc hai người từ trên sân thượng đi xuống, người trông coi còn đang đứng chờ ở cửa. Anh ta rõ ràng chờ tới díp cả mắt rồi, lúc thấy Lương Ngư và Hứa Kinh Trập tay trong tay còn không nhịn được mà trêu: “Tôi tưởng hai anh ngủ rồi cơ.”

Lương Ngư lắc lắc chiếc gopro trong tay, bình tĩnh như không tìm một lý do: “Bọn tôi quay ít tư liệu.”

Hứa Kinh Trập ở phía sau che miệng, không tiếp lời.

Người trông coi thấy bọn họ bảo là quay tư liệu thì rất hào hứng, tích cực hỏi han: “Trời sao đẹp nhỉ. Vào thời điểm này có thể quan sát được rõ chòm sao Đại Hùng, Tiểu Hùng[4], hai anh có thấy không?”

“……” Mặt Lương Ngư hiện rõ dấu hỏi chấm. Hắn không thể ngờ là ở dưới lại có người kiểm tra kiến thức về các chòm sao, chỉ đành miễn cưỡng đáp: “Hẳn là… có nhỉ?”

Người trông coi không hề nghi ngờ gì hắn, tiếp tục ra đề: “Hai người thấy hình dạng như thế nào, có thể miêu tả không?”

Lương Ngư há miệng, coi bộ có chút mù tịt. Chợt thấy Hứa Kinh Trập ở phía sau nhắc nhẹ hắn: “Là chòm sao Bắc Đẩu[5] ấy…. Cái này anh cũng không biết sao?”

Lương Ngư: “……”