Danh Nghĩa

Chương 66



Tuy Lương Ngư nói vậy nhưng Hứa Kinh Trập biết cũng chỉ có mình anh là có thời gian để vui chơi, còn Lương Ngư nhất định phải chăm chỉ đóng phim. Người trời sinh ương bướng, thừa năng lượng, hiếu thắng như hắn, nếu thật sự không có chút bản lĩnh nào thì sao có thể có nhiều đạo diễn nổi tiếng tranh nhau tới tìm hắn hợp tác như thế được.

“Đợt này tôi sẽ không chăm sóc da nữa.” Sau khi chuyển hai chặng bay nối chuyến, Lương Ngư vừa đặt chân tới Mạc Hà lúc buổi chiều thì đã phải đi thử trang phục ngay lập tức. Đạo diễn tên Lâm Chước Dự, là người Hoa Kiều quốc tịch Mỹ, cũng dẫn theo cả nhà cùng tới. Anh ta và Lương Ngư quen biết nhau đã lâu, đặc biệt lại xem thử.

Lâm Chước Dự rất hài lòng với hiệu quả tăng cường cơ bắp của hắn, lúc thấy hắn bảo không chăm sóc da thì còn chưa hiểu lắm.

Lương Ngư vuốt mặt, ung dung nói: “Phải phơi nắng cho ngăm da. Da dẻ không thể quá đẹp, nếu không sẽ không hợp với vai diễn.”

Thật ra thông thường các đoàn phim đều có chuyên viên hóa trang có thể xử lý vấn đề này, thế nhưng ống kính màn ảnh lớn luôn yêu mặt mộc hơn. Lương Ngư thuộc tuýp diễn viên rõ ràng không phải đạo diễn nhưng hiểu rõ đạo diễn cần gì.

Lâm Chước Dự hỏi hắn: “Bọn tôi chắc sẽ để ra một tuần để làm quen với môi trường xung quanh và bố trí nhân viên. Cậu có yêu cầu gì không?”

Lương Ngư: “Kiếm giúp tôi vài công việc lao động ở địa phương. Tùy tiện việc gì cũng được. Mỗi ngày đều phải làm việc, phải là việc nặng.”

Lâm Chước Dự nói “OK”. Thật ra nếu không phải lúc trước vì chuyện gia đình mà trì hoãn thời gian thì Lương Ngư hẳn là đã tới đây trước kế hoạch. Những bộ phim điện ảnh kiểu này thời gian quay sẽ rất dài. Đạo diễn nào cũng đều thích những diễn viên yêu nghề. Lương Ngư lại có tiếng nói nên những yêu cầu hắn đưa ra về cơ bản đạo diễn đều sẽ thỏa mãn.

Thành phố Mạc Hà trải qua nhiều năm phát triển, ngành du lịch cũng đã tương đối hoàn thiện. Nhưng đoàn phim lại muốn vào sâu trong núi để quay phim nên địa phương đã cử vài nhân viên kiểm lâm chuyên nghiệp vây lại những địa điểm quay mà bọn họ chỉ định, tránh cho thú hoang xâm nhập.

Trong khi Hứa Kinh Trập một mình ở lại nhà trọ homestay cả buổi chiều để dọn dẹp đồ đạc thì Lương Ngư đã ra ngoài kiếm việc làm.

Đồ đạc trong vali được xếp rất ngăn nắp, Hứa Kinh Trập chỉ cần lấy ra là được. Bọn họ thuộc tốp đầu tới sớm nhất, vẫn phải chờ mấy diễn viên sau bay tới. Anh ngồi không một lúc thì cảm thấy mình có thể kiêm thêm chức, làm trợ lý cho Lương Ngư. Thế là anh cầm phích nước nóng xuống lầu, hỏi phục vụ xem có thể lấy nước nóng ở chỗ nào.

“Ở chỗ bọn em đều tự mình đun cả.” Em gái nhỏ rất nhiệt tình. Cô ngẩng lên nhìn Hứa Kinh Trập, trên hai gò má hơi ngăm có hai đám mây hồng. Người nơi đây không được tiếp xúc nhiều với minh tinh nên em gái nhỏ cũng chỉ coi anh là một vị khách nam siêu cấp đẹp trai, thái độ rất bình thường: “Em dẫn anh đi đun nhé?”

Hứa Kinh Trập đồng ý. Anh xách phích nước nóng, theo em gái nhỏ tới phòng lấy nước đun nước. Trong lúc chờ nước sôi thì người phụ trách sản xuất phim cũng tới. Người phụ trách sản xuất phim Hứa Kinh Trập có quen biết, là Tần Uyển, nhà sản xuất phim nữ hàng đầu trong nước. Hai người bọn họ từng có lần trao đổi tài khoản Weixin trong một buổi tiệc tối từ rất lâu trước đó, nhưng quan hệ cũng chỉ dừng ở mức thả like ảnh trong vòng bạn bè mà thôi.

(Người phụ trách sản xuất phim/Nhà sản xuất phim: là người giám sát quá trình sản xuất phim, có trách nhiệm lên kế hoạch, xử lý các vấn đề trước khi bắt đầu quay phim, cân đối tài chính….)

“Thầy Hứa.” Tần Uyển mỉm cười chào hỏi anh. Cô cũng tới đun nước, cầm một phích nước nóng, nhìn quanh một vòng, “Thầy Lương đâu rồi?”

Hứa Kinh Trập đáp: “Anh ấy đi lao động rồi.”

Tần Uyển: “Lao động? Giúp hộ làm nông gần đây sao?”

Hứa Kinh Trập gật đầu: “Hẳn là vậy.” Thật ra anh cũng không chắc lắm, chỉ nói được đại khái.

Tần Uyển gật đầu. Cô không giống những ngôi sao nữ mà đi tới đâu cũng phải trang điểm xinh đẹp lộng lẫy. Tần Uyển khoác tạm một chiếc áo phao quân đội[1], chân đi dép lê, lấy thuốc lá từ trong túi ra rồi châm lửa. Cô hỏi Hứa Kinh Trập có muốn làm điếu không thì bị từ chối.

“Diễn viên nam mấy anh cũng không dễ dàng gì.” Tần Uyển bật cười, “Phải kiêng cái này, kiêng cái kia.”

Hứa Kinh Trập khá nghiêm túc: “Vẫn nên chú ý mà.”

Tần Uyển biết tính anh nên không nói tiếp mà cùng anh tán gẫu sang chủ đề khác. Chờ nước sôi rồi rót nước vào phích, bỗng cô hỏi: “Thầy Hứa có muốn lộ mặt không?”

Hứa Kinh Trập chớp mắt, không hiểu ý cô.

“Chính là vào vai cameo trong bộ phim này ấy.” Tần Uyển nói, “Tới lúc thì sẽ treo tên lên, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”

(vai cameo: thường là những vai diễn khách mời do những nghệ sĩ có tiếng có quan hệ tốt với đoàn làm phim tham gia để tạo sự thích thú với khán giả)

Hứa Kinh Trập không ngờ phim để tranh giải Oscar cũng có thể làm như này, sau rồi mới biết đây là phong cách nhất quán của đạo diễn Lâm Chước Dự.

Có vài đạo diễn đặc biệt thích “sự bất ngờ”, hơn nữa “sự bất ngờ” lại thường dễ trở thành bất hủ. Như trong phim “Bố già”, con mèo của Marlon ở đầu phim là vô tình lọt vào phim trường. Nó đang động dục, tiếng gầm gừ lớn tới mức át cả lời thoại của nhân vật. Thế nhưng cảnh quay này lại trở thành cảnh mở đầu kinh điển của phim ‘Bố già”, cho tới giờ vẫn được say sưa bàn tán tới, chẳng bao giờ ngưng.

Có điều, dù sao Hứa Kinh Trập cũng không phải một con mèo nên Tần Uyển vẫn phải có lời mời diễn chính thức. Đương nhiên cô tới hỏi là căn cứ vào mục đích có thể tận dụng danh tiếng của Hứa Kinh Trập để thuận tiện quảng bá cho bộ phim, còn chuyện chấp nhận quay hay không thì cuối cùng vẫn phải do đạo diễn quyết mới được.

Với những chuyện còn chưa chốt chắc kiểu này, Hứa Kinh Trập vốn cũng không quá để tâm. Anh rót nước nóng xong, về tới phòng lại tra cứu cẩm nang hướng dẫn. Tháng Bảy, tháng Tám tại Mạc Hà được tính là mùa hè, thời gian ban ngày rất dài, đứng dưới nắng thì nóng, đứng vào râm thì lạnh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cao, tới tối có lúc phải mặc quần áo dài tay.

Em gái nhỏ dưới tầng mang sữa dê cùng nước ép mâm xôi tươi tới. Cô hỏi: “Anh trai có muốn ra ngoài chơi không?”

Mấy người Hứa Kinh Trập đặt chân tới nơi lúc tầm hai, ba giờ chiều, chờ tới khi trời tối hoàn toàn thì cũng phải hơn chín giờ. Hứa Kinh Trập nghĩ rồi, hỏi cô xem gần đâu có công việc gì để làm hay không.

“Cái đó thì nhiều lắm.” Em gái nhỏ nói, “Vùng lân cận chỗ bọn em là lâm trường, đốn củi trồng cây, nuôi dê nuôi bò. Nhà em còn có heo nè. Anh trai muốn coi không?”

Hứa Kinh Trập lúc trước từng nuôi dê trong đoàn làm phim nhưng chưa từng nuôi heo. Anh hơi tò mò, bèn muốn đi coi thử. Em gái nhỏ nhắc anh phải chú ý chống nắng: “Da anh trai trắng, nên che đi chút.”

Hứa Kinh Trập chỉ đành vòng về đội mũ với bôi kem chống nắng lên. Tuy bên ngoài rất nóng nhưng anh vẫn bọc kín toàn thân, để tránh bị phơi nắng.

Em gái nhỏ đi đằng trước, luôn miệng kể cho anh nghe về chuyện heo nhà mình. Năm ngoái sinh được mấy lứa, năm nay sinh được mấy lứa, lại về được mấy con heo giống, hoa văn như nào, tới cuối thậm chí còn nói với anh xem thịt màu nào thì ăn sẽ ngon, ngậy. Cả đường đi Hứa Kinh Trập nghe rất chăm chú, kết quả phát hiện ra em gái nhỏ không dẫn anh tới chuồng heo mà là vào trong rừng.

Cô bảo: “Heo nhà em buổi sáng đều thả cho chạy bên ngoài à.”

Hứa Kinh Trập cực kỳ sốc. Anh đưa mắt nhìn, lâm trường rộng tới mức gần như không thấy được ranh giới. Ở Mạc Hà có rừng chuyên để lấy gỗ. Em gái nhỏ chỉ hướng cho anh. Giờ đang là thời gian làm việc buổi chiều. Hứa Kinh Trập còn có thể nghe thấy tiếng máy cưa gỗ rầm rầm cùng tiếng kêu lanh lảnh.

Có người hô to “Đổ —-“. Hứa Kinh Trập ngẩng lên, nhìn thấy một cây thông Triều Tiên[2] cao ngất như đang vạch đôi bầu trời, đổ thẳng xuống.

Không biết vì sao mà em gái nhỏ cũng trở nên hưng phấn, gào về phía bên kia: “Cây đổ rồi!”

Hứa Kinh Trập híp mắt, thấy có một nhóm người đang đứng vây dưới gốc cây, vẫy tay với bọn họ.

Em gái nhỏ dẫn Hứa Kinh Trập đi tiếp vào trong lâm trường: “Mấy anh trai đốn cây vạm vỡ lắm đó, lát chúng ta cùng qua xem.”

Hứa Kinh Trập cảm thấy cô nhóc muốn đi xem “mấy anh trai vạm vỡ” là thật, còn bốn chữ “chúng ta cùng qua” chỉ là tiện kèm theo.

Heo của nhà em gái nhỏ quả nhiên đều được nuôi thả. Hứa Kinh Trập tìm thấy heo mẹ trước, đằng sau heo mẹ là một đàn heo con. Đây thật sự là lần đầu anh được nhìn thấy heo nhỏ như vậy, đầu trắng đuôi đen, phì phà phì phò ở dưới gốc cây ủn cái gì đó. Chúng cũng không sợ người lạ. Em gái nhỏ đi bắt hai con rồi ôm lại cho Hứa Kinh Trập chơi, còn dạy anh cách bắt.

“Bọn nó đang ủn nấm đó.” Em gái nhỏ bảo, “Bọn em bình thường cũng tới hái.”

Hứa Kinh Trập nghĩ không biết Lương Ngư đi lao động thì liệu có phải là hái nấm không nữa, bèn hỏi cô bé xem khu vực gần đây có nhà nào chuyên hái nấm không.

Em gái nhỏ: “Có đó, nhưng mà đều dậy hái từ sáng sớm rồi.”

Hứa Kinh Trập “À” một tiếng. Em gái nhỏ bảo muốn lùa heo về nhà, Hứa Kinh Trập bèn hỗ trợ cô.

Mấy con heo lớn cực dễ lùa nhưng mấy con nhỏ lại không nghe hiệu lệnh. Em gái nhỏ đuổi theo sau mà có chút không chạy nổi, Hứa Kinh Trập chỉ đành đuổi thay cô. Mấy người đàn ông đốn cậy đúng lúc ấy cũng đang khiêng gỗ về. Hai nhóm người chạm mặt nhau trên một con đường trong rừng. Em gái nhỏ nhìn thấy nhóm “người đàn ông vạm vỡ” mình nhớ mong thì heo cũng mặc. Hứa Kinh Trập chỉ có thể vừa trông heo mẹ, vừa tay ôm bốn con heo con, chân còn phải đuổi theo năm con.

Nhóm đàn ông đốn cây có tầm bảy, tám người, đa số đều để tiện làm việc nên mặc rất ít. Hứa Kinh Trập liếc thoáng qua đó một cái, không phát hiện ra điểm nào bất thường. Phải một lúc sau anh mới nhìn lại.

Người kia nhìn anh chằm chằm khá lâu thì Hứa Kinh Trập mới nhận ra là Lương Ngư.

Hắn đội mũ bảo hộ, mặc chiếc áo ba lỗ rách, trên cổ có buộc một chiếc khăn bông. Bộ đồ lao động chỉ mặc một nửa, nửa trên còn lại thì dùng tay áo buộc quanh hông. Mắt Lương Ngư như dán lên mặt Hứa Kinh Trập. Hắn đứng cách đó khá xa nhưng tiếng truyền qua vẫn rất rõ ràng.

“Hứa Kinh Trập.” Hắn gọi tên anh, “Em đang làm gì đấy?”

Trong lòng Hứa Kinh Trập vẫn còn đang ôm heo. Anh chạy mấy bước tới chỗ Lương Ngư, heo lớn heo bé đều bám theo, như thể tha lôi cả gia đình.

“Em ra ngoài chơi.” Anh lúng túng đáp. Rồi anh lại thấy trên mặt Lương Ngư có vài chỗ bị cháy nắng tới tróc cả da, vẻ đau lòng hiện ra trên khuôn mặt. Anh hỏi hắn, “Còn phải làm bao lâu nữa?”

Lương Ngư: “Làm tới khi nào mặt trời xuống núi.” Hắn cụp nửa mí mắt, nhìn quét qua con heo trong lòng Hứa Kinh Trập rồi nhấc mí lên. Con ngươi với hai màu trắng đen tách biệt nhìn Hứa Kinh Trập, hỏi anh: “Cái gì đây? Con trai, con gái em à? Em đẻ được nhiều thế này từ lúc nào vậy, sao anh không biết?”