Hứa Kinh Trập cuối cùng cũng lùa được heo về nhà em gái nhỏ. Người anh mướt mát mồ hôi, phần tóc dưới mũ đã bết lên trán nhưng vì sợ kiểu tóc đã bị bẹp nên anh không chịu tùy tiện tháo mũ xuống ở bên ngoài cho mát.
Về tới nhà trọ thì trước tiên đi gội đầu. Hứa Kinh Trập sau khi quay xong phim “Nước biếc” có đi làm tóc một lần, cắt hết phần tóc đã cố ý nuôi dài trước đó. Tóc anh rất mềm, lúc đấy chuyên gia tạo mẫu còn uốn tóc cho anh, làm kiểu tóc xoăn xù mì đang rất thịnh hành.
Lương Ngư không theo anh về, nói xong mấy câu thì hắn lại vác gỗ rời đi. Hứa Kinh Trập thấy em gái nhỏ bảo còn phải bổ củi thì có chút không tin nổi, hỏi: “Người bổ sao?”
Em gái nhỏ gật đầu: “Nếu không thì bằng gì chứ. Đều do mấy anh đàn ông vạm vỡ bổ đó.”
“……” Hứa Kinh Trập nghe cụm “đàn ông vạm vỡ” nhiều tới mức váng vất. Suy nghĩ một lúc rồi anh hỏi em gái nhỏ xem ở nhà trọ có bán lương khô không.
Em gái nhỏ bảo có bánh chiên dầu[1]. Hứa Kinh Trập cũng chưa từng nếm thử nên hỏi cô lấy một bát, nhân tiện mang thêm nước ép mâm xôi.
Anh nhìn ánh mặt trời bên ngoài, vẫn phải chấp nhận thực tế mà đội lại mũ che nắng, trang bị đầy đủ rồi đi tìm “người đàn ông vạm vỡ” của anh.
Địa điểm bổ củi được bố trí vô cùng tùy tiện, chỉ là một khu hình chữ nhật cạnh lâm trường dùng gò đất quây lại. Mấy người bổ củi được phân cho đống gỗ của riêng mình rồi tự tản ra bốn phía, ai làm việc người nấy.
Lương Ngư không vì ngày đầu tới mà được phân cho ít gỗ hơn. Công việc ở đây đều là làm ngày nào tính ngày đó, xung quanh cũng rất nhiều người tới kiếm việc tạm thời kiểu như hắn. Bận rộn hết vụ xuân thì mùa hè không có mấy việc, ngoại trừ đi du lịch, đàn ông trong nhà muốn kiếm thêm thu nhập đều sẽ tới đây làm những công việc chân tay như này.
Có người còn hỏi hắn từ đâu tới: “Cậu không phải người bản địa nhỉ? Một mình tới đây làm lụng, vợ ở nhà phải làm sao?”
Lương Ngư dựng một khúc gỗ đứng thắng. Hai tay hắn vung chiếc rìu lên quá đỉnh đầu, phần cơ phía sau lưng như sóng cuộn. “Pặc” một tiếng, khúc gỗ đã bị chẻ đôi: “Vợ tôi cũng tới.” Hắn nói rồi lại đặt một khúc gỗ lên bệ.
Người kia hâm mộ: “Chưa có con hả? Tốt thật đấy, tối đến có người để ôm đi ngủ.”
Lương Ngư liếc thoáng qua anh ta, chỉ cười chứ không nói gì. Hắn thật ra rất kiệm lời trước mặt những người không quen thân. Với địa vị hắn trong giới thì cũng không cần nói nhiều, thêm vào đó Lương Ngư nổi tiếng kết bạn qua mạt chược, trên bàn mạt chược thì cũng chỉ cần nói mấy từ “ăn, phỗng, chiếu, ù” là được.
Lúc Hứa Kinh Trập tìm tới thì chỉ còn một mình Lương Ngư đang bổ củi. Chỗ gỗ bên cạnh hắn đã vơi đi một nửa, nửa còn lại đều đã bổ gọn rồi.
Từ xa Lương Ngư đã nhìn thấy Hứa Kinh Trập. Hắn quẳng rìu đi, cởi bao tay xuống, dẫm một chân lên bệ gỗ, chờ anh đi tới.
“Anh đói chưa?” Hứa Kinh Trập hỏi. Anh lấy bát ra, bên trong là những chiếc bánh chiên dầu vàng ruộm. Lương Ngư đi rửa tay xong quay lại, bèn xé ra coi thử. Bên trong là gạo nếp bọc nhân đậu, mùi thơm phức.
Hứa Kinh Trập nhìn đống gỗ chưa được bổ, lại thấy đau lòng: “Phải bổ hết chỗ này sao?”
Lương Ngư đang nhét bánh chiên dầu vào miệng. Hắn lau mấy mảnh vụn dính bên miệng, vo lại giữa hai ngón tay rồi đáp: “Mấy ngày này là bổ xong rồi. Phải ở đây quay phim nửa năm mà, quay tới mùa đông còn có việc khác để làm.”
Hứa Kinh Trập cùng lắm thì có thể ở tới cuối năm. Cũng khó xác định tới lúc đó tiến độ của đoàn phim bên này đã đạt tới mức nào. Quay phim trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt thì tình huống ngoài dự tính nào cũng có khả năng xảy ra. Lúc trước Kiều Chân Khiêu có một bộ phim điện ảnh quay tại Châu Phi, đúng lúc mùa hè gặp phải đợt trâu nước di cư, thế là cả đoàn phim buộc phải đình công hai tháng. Lương Ngư lúc ấy còn có ảo giác bản thân sắp hóa thành dân tị nạn châu Phi rồi.
Hắn không nói ra mấy chuyện này nhưng Hứa Kinh Trập làm cùng ngành cũng rõ. Đóng phim điện ảnh chính là vậy, tốn tiền tốn thời gian, đương nhiên tỷ suất lợi nhuận thu về cũng nằm ở đó, vàng thật bạc thật. Mấy thứ như doanh thu bán vé tại rạp được phản ánh một cách trực quan. Trong lịch sử cũng có không ít những bộ phim điện ảnh vì chi phí khổng lồ mà đã phá sập cả một công ty sản xuất phim. Như dòng phim Lương Ngư hiện tại đang đóng, chỉ cần diễn viên chịu khổ một chút, không cần quá nhiều hiệu ứng đặc biệt, có được ưu thế về mặt thiên nhiên đã tính là tốt rồi.
Lâm Chước Dự mấy ngày nay vẫn luôn chạy khắp nơi để lấy cảnh. Anh ta đến sớm hơn cả mấy người Hứa Kinh Trập, đã hoàn toàn hòa nhập với nơi đây, không còn chút nào xa cách.
Lương Ngư thật sự đã lao động hơn nửa ngày trời nên đói mềm cả rồi. Hắn ăn sạch chỗ bánh chiên dầu trong vòng một nốt nhạc, còn uống hết nước ép mâm xôi mà Hứa Kinh Trập mang tới. Hắn hỏi Hứa Kinh Trập xem có phải Tần Uyển tìm anh không.
“Cô ấy hỏi xem em có muốn lộ mặt không.” Hứa Kinh Trập hơi do dự, “Nếu em lộ mặt thì giờ cũng phải bắt đầu lao động nhỉ?”
Lương Ngư nhìn anh, bảo: “Em có thể diễn vai kế toán trẻ bị điều từ thành phố tới. Anh gặp kế toán bên lâm trường này rồi, không thô kệch đến vậy đâu.”
Hứa Kinh Trập bật cười, hỏi: “Trong kịch bản có vai diễn này sao?”
Lương Ngư: “Lâm Chước Dự hay đột xuất sửa kịch bản, thêm vai linh tinh. Em ở trường quay nhìn vài lần là biết.”
Nhóm đạo diễn và quay phim đang bận rộn, diễn viên cũng rất bận, chẳng ai quan tâm bên ai cả. Nhưng Tần Uyển phụ trách sản xuất phim thì đã có kinh nghiệm với mấy chuyện này. Cô ở thêm vài ngày, xác định hợp đồng không có vấn đề gì, những giấy tờ để bọn họ khởi quay đều đã đủ, người dân và chính quyền khu vực cũng ủng hộ công việc của bọn họ thì tính rời đi.
“Một thời gian nữa tôi vẫn phải quay lại.” Hôm cô đi thì vừa đúng lúc các diễn viên khác tới. Tần Uyển cố ý tìm Hứa Kinh Trập nói vài lời, “Nếu đạo diễn Lâm tính cho anh vai cameo nào thì anh báo với tôi để tôi soạn hợp đồng với Trương Mạn.”
Ngoài miệng Hứa Kinh Trập đáp “Được”, nhưng trong lòng không quan tâm lắm. Mấy chuyện chưa đâu vào đâu thế này thì ai biết được chứ.
Hơn nữa so với chuyện anh có vào vai cameo trong phim không thì Lương Ngư mới là điều anh quan tâm nhất.
Ngày hè ở Mạc Hà có thể kéo dài tới mười sáu tiếng đồng hồ. Hơn chín giờ tối, Lương Ngư mới hoàn tất công việc trở về. Hắn ăn uống, tắm rửa xong thì lúc lên giường đã mệt tới mức không mở nổi mắt.
Hứa Kinh Trập nằm bên cạnh hắn, cẩn thận nhìn những nốt mụn nước mới do cọ sát tạo thành trong lòng bàn tay hắn.
“Đừng để ý.” Lương Ngư nhắm mắt nói, “Mai là vỡ rồi.”
Hứa Kinh Trập “Ừ” một tiếng thì Lương Ngư ghé sát lại, đòi anh hôn.
Hứa Kinh Trập hôn hắn, tâm trạng có chút rối bời. Anh hỏi: “Sao anh làm được mấy việc nặng nhọc như vậy, rõ ràng tính tình nhõng nhẽo thế này mà.”
Trong mắt Hứa Kinh Trập, Lương Ngư thật sự là một người rất mâu thuẫn. Rõ ràng rất dễ cáu gắt, cả ngày cứ như lửa cháy nhưng lại rất mẫn cảm, mí mắt vừa mềm vừa mỏng, thổi một cái cũng có thể rớt vài giọt nước mắt. Nhõng nhẽo vô cùng nhưng cũng là người giỏi chịu khổ nhất, không sợ mệt nhất.
Hắn như ngọn núi, như vầng trăng sáng lặng lẽ treo trên đỉnh núi, lại cũng như lớp đất đen thui và dòng suối trong veo uốn lượn kia.
Lương Ngư lẩm bẩm: “Em nói gì vậy, anh cũng đâu có khóc.”
Hứa Kinh Trập cười ôm lấy đầu hắn, nói: “Em có bảo anh khóc đâu.”
Hứa Kinh Trập không thể xác định được hai người họ thiếp đi từ lúc nào. Anh chỉ cảm thấy mắt mới nhắm vào đã phải mở ra. Lương Ngư vậy mà đã dậy. Hứa Kinh Trập nghe thấy tiếng động loáng thoáng ở bên cạnh thì theo bản năng lấy điện thoại ra xem giờ.
Còn chưa tới năm giờ sáng, thế mà trời Mạc Hà đã hửng sáng.
Hứa Kinh Trập: “…..”
Tay chân Lương Ngư vô cùng nhẹ nhàng, có lẽ sợ đánh thức anh. Hắn tự mặc quần áo rồi đi giày, cầm chậu rửa mặt ra ngoài rửa ráy.
Em gái nhỏ chỗ nhà trọ cũng đã thức dậy. Hứa Kinh Trập nghe thấy tiếng hai người chào hỏi nhau ngoài hành lang.
“Bữa sáng có cháo không?” Anh nghe thấy Lương Ngư hỏi.
Em gái nhỏ trả lời: “Không có đâu, hôm nay ăn bánh bao chay. Nhưng mà có gạo, anh trai muốn tự nấu không?”
Lương Ngư đáp một tiếng “Được”, có điều giọng điệu hắn sau đó chẳng ra làm sao, như đang hất hàm sai khiến, “Hôm nay cô đừng bắt bạn tôi làm việc nữa. Với cả lát nhớ nhẹ chân nhẹ tay thôi, đừng có đánh thức em ấy.”