Bùi Khởi Đường này có phải vẫn còn canh cánh trong lòng với chuyện ở điền trang năm đó hay không.
Nếu như không phải là bởi vì hắn là người quen biết cũ với phụ thân, nàng có khả năng đã chôn luôn cái tên phản tặc bị quan phủ truy nã này ở trong điền trang rồi.
Băng bó vết thương cho hắn, đã là lợi cho hắn lắm rồi.
Kiếp trước nàng nghe nói Bùi Khởi Đường là một người bụng dạ đầu óc hẹp hòi, khi ấy Hàn Lâm Viện sử được một bức thư hoạ quý giá, Bùi gia có vị biểu tiểu thư muốn xem một chút, liền dùng danh hiệu của Bùi Khởi Đường đi mượn, ai biết vị viện sử kia là một người keo kiệt, dùng mọi cách từ chối không chịu đáp ứng, cuối cùng đưa một bức họa nông canh khác cho Bùi gia.
Không ngờ, Bùi Khởi Đường còn thật sự học dáng vẻ trên tranh kia, nuôi gà vịt trong nhà, khiến cho Bùi gia trên dưới huyên náo một trận, Hàn Lâm Viện đích thân đến nhà xin lỗi, mới coi là chấm dứt. Chuyện này cũng ồn ào đến mức làm cho vị biểu tiểu thư kia mất hết mặt mũi, bị người nhà đón từ Bùi gia đi, năm sau liền gả cho người ta. Chuyện tương tự như thế xảy ra mấy lần, hôn sự của Bùi Khởi Đường vẫn luôn không sắp xếp được, khiến cho Bùi thái phu nhân gấp không chịu nổi, thắp hương bái phật khắp nơi. Nàng nghe Từ Cẩn Du nói, Bùi Khởi Đường không có hôn phối không phải là bởi vì điều gì khác, mà là hắn ở bên ngoài nuôi rất nhiều nữ nhân không đàng hoàng.
Lang Hoa nhớ tới lời đồn đại về Bùi Khởi Đường ở thành Diêm Châu, “Nghe nói huynh mua ở Hồi Cốt không ít vũ cơ.” Có lẽ những thói hư tật xấu của hắn ở kiếp trước, chính là từ lúc lớn như thế này dưỡng ra.
Bùi Khởi Đường nói: “Cái đó là cố ý lừa gạt người Tây Hạ thôi.”
“Người đâu?” Lang Hoa lãnh đạm hỏi.
Lang Hoa đây là đang quan tâm hắn?
Tinh thần của Bùi Khởi Đường lập tức phấn khởi hẳn, “Chờ đến khi chiến sự qua đi, sẽ thả cho các nàng trở về,” Nói rồi cẩn thận nhìn sắc mặt Lang Hoa, “Lẽ nào nàng cho là ta sẽ giữ lại những nữ nhân kia?”
Lang Hoa nhướng mày chẳng ừ hử gì cả, dựa vào hành vi kiếp trước của hắn, giữ lại cũng là chuyện bình thường thôi. Dù Bùi Tứ công tử tới chỗ nào, bên cạnh cũng không thiếu được oanh oanh yến yến, cái này là nàng từng nhìn thấy ở trên sông Tiền Đường.
Có điều cái này cũng khó trách, hắn thường xuyên ở bên ngoài, bên cạnh không có trưởng bối, ai biết sẽ như thế nào, nàng cũng chỉ là nhắc nhở Bùi Khởi Đường, tránh cho hắn lại giống như kiếp trước, tuổi tác lớn như vậy còn không có hôn phối.
Xử lý xong vết thương, Lang Hoa cầm sợi dây dâu lên khâu lại.
Một kim đi xuống, Bùi Khởi Đường rùng mình, đau, lần này thật sự là đau, Lang Hoa mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng tay đã đáp lại hắn.
“Ta thật sự không có,” Bùi Khởi Đường cúi đầu xuống giải thích, “Ta không làm gì cả, những lời đồn đại bên ngoài kia, không liên quan gì đến ta.”
Lang Hoa không lên tiếng.
Bùi Khởi Đường dứt khoát khom người xuống, “Nàng phải tin tưởng ta, loại chuyện này ta không làm được.” Hắn khom người như vậy, kim trong tay nàng run lên, thấy sắp đâm vào da thịt, Lang Hoa vội vàng dùng tay đẩy ngực hắn ra, giọng cũng lớn hơn, “Có cái gì ngươi từ từ nói, đừng cử động lung tung…”
Dáng vẻ Bùi Khởi Đường nghiêm trang như vậy, ngược lại khiến cho nàng có chút kinh ngạc.
“Ta thật sự là…”
Bùi Khởi Đường còn chưa nói hết, thì đã có người xông vào.
Lang Hoa còn chưa quay đầu nhìn, Bùi Khởi Đường đã nhíu mày cầm trường đao bên người trong tay, trên người nhất thời tản mát ra sát khí dày đặc.
“Cố Đại tiểu thư…”
Lang Hoa nghe ra giọng của Trình Di.
Sắc mặt Trình Di tái nhợt, ánh mắt rơi vào trên người Lang Hoa và Bùi Khởi Đường, hồi lâu mới lắp bắp nói: “Đại tiểu thư, người không sao chứ?”
Lang Hoa lắc lắc đầu, “Không sao.”
Trình Di là một người rất tinh ý, thấy nàng không sao, hẳn sẽ cáo lui ra ngoài, nhưng lại đứng bất động ở chỗ này, dáng vẻ như muốn ở lại trong quân trướng.
Lang Hoa phân phó Trình Di, “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Trình Di nhếch nhếch môi, nhìn Bùi Khởi Đường, sắc mặt Bùi Khởi Đường nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.
Một luồng khí lạnh nồng đậm đập vào mặt, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi, sau gáy Trình Di đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn vẫn cúi đầu như cũ nói: “Tam gia kêu ta không rời Đại tiểu thư nửa bước, ta nghe được tiếng kêu của Đại tiểu thư cho là đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Đại tiểu thư đang trị thương cho Bùi Tướng quân.”
“Bùi Tướng quân chớ trách,” Trình Di quy quy củ củ hành lễ, “Chỉ vì Tam gia nhà chúng ta đã dặn, an nguy của Đại tiểu thư quan trọng hơn cả, nếu như xảy ra chuyện không may, chờ Tam gia từ Thái Nguyên tới, ta không biết phải trả lời thế nào.”
Trình Di cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, mặc dù không chỉ mặt gọi tên, Bùi Khởi Đường thông minh như vậy hẳn cũng có thể đoán ra Tam gia trong miệng hắn là ai.
Hắn muốn nhắc nhở Bùi Khởi Đường, Lục gia và Cố gia có hôn ước, để cho hắn quy củ đừng có ý đồ gì khác.
Tam gia không dễ dàng gì mới sắp xếp được lại quan hệ trong nhà, bây giờ Cố Thế Hoành có thể còn sống từ Tây Hạ trở lại Đại Tề, nếu như cuộc hôn nhân này thuận lợi kết thành, đối với hai nhà mà nói là vô cùng có lợi.
Vừa rồi hắn đi vào, thấy mặt Bùi Khởi Đường khẩn thiết, Cố Đại tiểu thư đặt tay ở ngực Bùi Khởi Đường, lập tức bị sợ hồn phi phách tán. Tiền đồ của Tam gia mới vừa có đầu mối, bây giờ sợ nhất chính là gây thêm rắc rối, nếu như ầm ĩ xảy ra chuyện xấu gì, tương lai Tam gia sẽ khiến cho người nhạo báng.
Cho nên chuyện này hôm nay nhất định phải nói rõ.
Bùi gia cũng coi là cao môn đại hộ, sẽ không thể không hiểu đạo lý này, thật sự mà ầm ĩ lên, Bùi gia mất hết thể diện, Cố Đại tiểu thư cũng sẽ bị liên luỵ, mọi người đều sẽ không sống tốt.
Bùi Khởi Đường lần nữa ngồi xuống, hứng ánh sáng, vết thương trên bụng hắn nhìn có chút dọa người, mặc dù đã được cọ rửa, vết máu đã rất nhạt, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác đau đớn như bị xé rách ra vậy, vết thương như thế, đủ để cho người ta không dám nhúc nhích. Ánh mắt Bùi Khởi Đường nhưng vẫn sáng ngời như cũ, khóe miệng chứa nụ cười nhạt, sâu xa mà kiêu ngạo nhìn hắn.
“Lục Anh là người được Minh Tiến sĩ tiến cử đến Thái Nguyên sao? Minh Tiến sĩ từng đảm nhiệm dạy dỗ ở thư viện Thái Nguyên, có chút lui tới với danh môn ở Thái Nguyên, có chiến sự xuất võ tướng trước, sau khi chiến loạn lắng xuống, thì phải để quan văn thu thập đại cuộc, xem ra Minh Tiến sĩ cảm thấy Lục Anh năm nay nhất định sẽ vinh danh trên bảng vàng kỳ thi Minh Kinh.”
Trình Di không khỏi kinh ngạc, mỗi bước đi của Tam gia cứ như đều bày ra trước mắt Bùi Khởi Đường, lại bị Bùi Khởi Đường thấy rõ như vậy.
Trình Di còn chưa phục hồi lại tinh thần, Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Lục Anh là tài tử nổi danh của Giang Chiết, chờ hắn tới rồi, ta ngược lại muốn nói với hắn mấy câu.”
Bùi Khởi Đường đây là ý gì? Có lời gì muốn nói rõ với Tam gia?
Trái tim Trình Di đập thình thịch không ngừng, hắn vừa ám chỉ vừa nói thẳng rất rõ ràng, Bùi Khởi Đường chẳng những không lùi bước, ngược lại còn đón đầu.
Khiến cho hắn có loại cảm giác tú tài gặp nhà binh.
Nếu quả thật ồn ào, ai sẽ thắng đây?
Trình Di theo bản năng nhìn về phía Cố Đại tiểu thư, Cố Đại tiểu thư chuyên tâm dồn chí băng bó vết thương cho Bùi Khởi Đường. Hình như không nghe ra ý khác trong lời nói của Bùi Khởi Đường.
Một khi tầng cửa sổ giấy này bị chọc rách rồi.
Chẳng lẽ Bùi Khởi Đường sẽ tranh giành với Tam gia sao?
Trình Di chợt phát hiện khả năng bản thân mình đã làm sai rồi, vạch trần thế này rất có khả năng sẽ khiến cho Bùi Khởi Đường không kiêng nể gì nữa, dựa vào địa vị Tam gia bây giờ, căn bản cũng không phải là đối thủ của Bùi Khởi Đường.
Bây giờ hắn ngược lại hy vọng tất cả đều là lo lắng vớ vẩn của hắn, nếu không trận tranh đấu này không chỉ ảnh hưởng đến việc kết thân của hai nhà Cố, Lục, càng có thể sẽ trở ngại đến tiền đồ của Tam gia.
Trình Di thầm lắc đầu một cái trong lòng, lẳng lặng lui về phía sau hai bước.
Bùi Khởi Đường nhướng mày lên, người Lục gia dễ sợ hãi như vậy? Theo lý thuyết hắn hẳn nên cao hứng, nhưng trong lòng lại sinh ra một cảm giác tức giận.
Người này hẳn là tâm phúc của Lục Anh, Lục Anh giao phó cho hắn bảo vệ Lang Hoa, nhưng kẻ hèn yếu, vô năng như vậy, ở lại bên cạnh Lang Hoa thì có ích lợi gì.