“Thế thúc,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường thâm sâu, “Người không nhớ ta sao?”
Cố Thế Hoành bị hỏi vậy cũng hơi ngẩn người, ông ta chưa từng qua lại với Bùi gia, nhìn tuổi tác của Bùi tiểu Tướng quân... lúc ông ta rời khỏi Đại Tề Bùi Khởi Đường mới chỉ có vài tuổi thôi!
Bọn họ làm sao có thể quen biết nhau.
Nhưng Bùi tiểu Tướng quân nói như vậy, Cố Thế Hoành vẫn thật sự có chút cảm giác, người trước mặt nhìn có chút quen mắt.
“Cố thúc thực sự không nhớ sao ạ, trước đây người còn dặn dò Mục Đầu, nếu như ta có chuyện gì, thì đến Cố gia tìm Mục Đầu giúp đỡ."
Mục Đầu là nhũ danh mà ông ta đã đặt cho Tiêu Ấp.
Cố Thế Hoành cẩn thận quan sát Bùi Khởi Đường, trong lòng giống như là có một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó sắc mặt cũng thay đổi theo, “Cháu là... Triệu... ” Đúng, Bùi tiểu Tướng quân là bà con xa của Khánh Vương mà ông ta đã gặp ở phủ Khánh Vương.
Bộ dạng này, thần thái này, mặc dù đã rất khác trước kia, nhưng sau khi được nhắc nhở, cẩn thận nhìn lại bắt đầu có thể nhận ra.
Chính là tiểu gia năm đó của Triệu gia.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu gia của Triệu gia làm sao lại có thể biến thành Bùi Tướng quân, những năm vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Sau khi Khánh Vương bị triều đình định tội mưu phản, những người có quan hệ với Khánh Vương đều bị triều đình thẩm tra, ông ta chỉ biết là Tiểu gia của Triệu gia đã mang theo mấy người hầu trung thành ẩn náu ở Giang Triết.
Ông ta nói với mấy người hầu trung thành của Triệu gia, nếu như Tiểu gia của Triệu gia cần giúp đỡ, nhất định phải tới Cố gia tìm ông ta, Cố gia có mấy điền trang, đều có thể giấu người. Ông ta sợ lúc mình không có nhà, người Triệu gia tới nhờ giúp đỡ, cố tình dặn dò Tiêu Ấp, chỉ cần có người nói là người của Triệu gia, lại có thể gọi được biệt danh của Tiêu Ấp, liền để cho Tiêu Ấp thu xếp chỗ ẩn thân thích đáng cho hắn.
Tiêu Ấp hỏi ông ta việc những người của Triệu gia tới, ông ta nói dối Tiêu Ấp rằng lúc ông ta ở Sơn Đông thu mua hạt giống gặp phải trộm cướp, Tiểu gia của Triệu gia đó chính là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Những lời này không phải đều là giả, sau khi Khánh Vương bị bắt, ông ta mạo hiểm đi nghe ngóng tung tích của Khánh Vương, đúng là gặp phải trộm cướp, được hạ nhân của Triệu gia cứu giúp.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó... triều đình cứ như bị điên vậy.
Từ gây ra tin đồn tạo phản tới việc truy bắt khắp nơi, gϊếŧ người, rồi lại dần dần lắng xuống, mất hơn bốn năm, trước khi ông ta tới Tây Hạ, nha môn Giang Chiết động một chút lại phái người đi bắt phản tặc, thật ra người bị bắt đều là bách tính không nộp đủ thuế lương. “Thế thúc,” Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói, “Chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi!”
Lúc này Cố Thế Hoành mới lấy lại tinh thần, lập tức dặn dò Tiêu ma ma, “Đóng cửa cẩn thận, ta và Bùi Tướng quân phải nói với nhau mấy câu,” Nói rồi dừng lại một chút, “Đến giáo trường gọi Chu Thăng về đây,” Có Chu Thăng và Tiêu Ấp trông coi mới có thể không xảy ra sai sót.
Lang Hoa đứng ở cửa, nhìn thấy phụ thân đón Bùi Khởi Đường vào trong nhà.
Bùi Khởi Đường đúng là da mặt dầy, phụ thân vừa mới tới, hắn đã tìm tới cửa rồi.
Lại nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt phụ thân, hiển nhiên là kinh ngạc vì thân phận của Bùi Khởi Đường.
Cửa được đóng lại, Cố Thế Hoành mới nói: “Tính ra Khánh Vương gia đã mất năm sáu năm rồi.” Nói tới đây ông ta nhìn Lang Hoa ở bên cạnh một cái, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Lang Hoa bưng trà nóng cho Cố Thế Hoành.
Không đợi Cố Thế Hoành nói thêm, Bùi Khởi Đường đã nói: “Thế thúc yên tâm, ta đã nói tất cả mọi chuyện cho Đại tiểu thư rồi.”
Nghĩ cũng đúng, Lang Hoa đến chuyện ông ta còn sống cũng có thể tra ra được, hiện giờ lại cùng Bùi Tướng quân đến Tây Hạ, sao có thể không biết chuyện lúc trước.
Lang Hoa trừng mắt với Bùi Khởi Đường, người này thậm chí cướp luôn cả lời nói của nàng.
Cố Thế Hoành cầm ly trà lên lại đặt xuống, khó trách lúc Bùi Khởi Đường thấy Lang Hoa cũng ở đây, trên mặt không có nửa điểm kiêng dè, né tránh, hiển nhiên là không có bất cứ sự phòng bị nào với ông ta và Lang Hoa.
Một võ tướng dẫn binh đi đánh giặc, một phản tặc bị triều đình truy nã, một người gánh trên vai an nguy của Bùi gia, ở trước mặt người ngoài không nên không có một chút cảnh giác nào.
Nếu như nói Bùi Tướng quân lơ là không cẩn thận, hắn ta làm sao có thể đánh thắng Lý Thường Hiển, thuyết phục được Ninh Lệnh đầu hàng.
Chỉ có thể nói rõ, giữa Bùi Khởi Đường và Lang Hoa có giao tình, chỉ có lúc đối mặt với sinh tử đứng chung một chỗ, mới có thể có được sự tín nhiệm và ăn ý như vậy.
Giữa hai đứa trẻ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bùi Khởi Đường nhìn nét ưu tư biến hóa trên mặt Cố Thế Hoành, không khỏi cảm thấy vui sướиɠ trong lòng, Cố Thế Hoành càng sớm phát hiện ra cảm tình của hắn thì sẽ càng có lợi cho hắn.
Cố Thế Hoành nghĩ một lúc rồi nhìn Lang Hoa, “Trước khi con sinh ra, triều đình đã truyền ra tin đồn Khánh Vương mưu phản, chỉ là lúc đó mọi người đều không để ý... cho đến khi những quan viên nói giúp cho Khánh Vương bị bãi chức, mọi người mới phát hiện chuyện này không phải là chuyện đùa, nhưng lúc đó Khánh Vương muốn phản kích lại cũng đã muộn rồi.”
“Hoàng thượng điều động binh mã kinh kỳ, giam giữ Ninh Vương và Hoài Nam Vương phi muốn ép Thái hậu, điều quân đội đến thẳng Giang Chiết, bắt Khánh Vương.”
Lang Hoa không khỏi liếc nhìn Bùi Khởi Đường, sắc mặt Bùi Khởi Đường hơi tái nhợt.
Đó hẳn là chuyện của mười một năm trước, lúc đó Bùi Khởi Đường mới có mấy tuổi, đã phải đối mặt với biến đổi lớn của gia môn, người thân của hắn đều bị triều đình gϊếŧ chết, còn lại hắn vẫn phải cả ngày trốn đông núp tây, bản lĩnh của Bùi Khởi Đường hoàn toàn được luyện thành trong lúc chạy trốn.
Hiện giờ đã có đủ khả năng để minh oan cho phụ thân, hắn còn phải nhẫn nhịn cống hiến cho tên Hoàng đế ngu đần đó.
Lang Hoa lặng lẽ lắc lắc đầu.
Cố Thế Hoành nói xong rồi, lại hỏi Bùi Khởi Đường, “Ta chỉ biết cháu là một đứa trẻ ở nhà mẹ đẻ của Khánh Vương phi... nhưng mà tại sao cháu lại đến Bùi gia, chẳng lẽ Khánh Vương gia đã nhờ Bùi Tư Thông đại nhân nhận cháu làm con cháu Bùi gia, giúp cháu tránh khỏi kiếp nạn này?”
Cố Thế Hoành là một người tinh tường mạch lạc, rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng tất cả rồi.
Trong lòng Cố Thế Hoành vẫn còn suy nghĩ về chuyện này, Bùi Khởi Đường nói những chuyện quan trọng cho cha con ông ta, từ nay về sau quan hệ giữa hai nhà nhất định sẽ càng thêm bền chặt.
Bởi vì bí mật, chính là đầu danh trạng tốt nhất.
Lúc này Bùi Khởi Đường muốn chính là làm cho mối quan hệ giữa hai nhà ngày càng bền chặt, hắn tiếp tục nói, “Thế thúc, ta không phải là bà con xa của Khánh Vương.”
Những lời này khiến cho Cố Thế Hoành hết sức kinh ngạc.
Lang Hoa cũng có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ vào thời khắc này hắn lại vội vàng nói thân thế ra.
Bùi Khởi Đường nói: “Cố Thế thúc, Phụ vương ta sớm đã giữ lại một con đường sống cho phủ Khánh Vương.”
Phụ vương, con đường sống.
Cố Thế Hoành trợn to hai mắt, lập tức đứng lên. Bùi gia là công thần thời Thái tổ, đã sớm lánh nạn về Phúc Kiến, có thể tiếp nhận chuyện này, tuyệt đối sẽ không che giấu một người gọi là bà con xa cho Khánh Vương.
Đúng vậy.
Bùi Khởi Đường căn bản không phải là bà con xa gì cả, hắn là con trai nối dõi của Khánh Vương.
Khánh Vương vẫn còn có huyết mạch lưu lại trên đời.
Bùi Khởi Đướng tiến lên kéo Cố Thế Hoành, đỡ ông ta ngồi xuống, “Thế thúc, có mấy lời ta nghĩ sớm muộn gì người cũng sẽ biết, cho nên ta không muốn dối gạt người, ta muốn lật lại án cho Phụ vương, phủ Khánh Vương và những quan viên bị liên lụy, không thể cả đời đều gánh tội danh mưu phản.”
Trong mắt Cố Thế Hoành toát ra vẻ kích động.
Đó là một án oan.
Ông ta nhìn cả nhà Khánh Vương bị bắt đi, hơn ngàn người bỏ mạng vì việc này.
Bọn họ vốn đều là nhân tài trụ cột của triều đình.
Nhưng lại dễ dàng bị kết thúc tính mạng như vậy.
Vụ án này phải được lật lại, nhưng đâu có dễ như vậy.
Bùi Khởi Đường nói xong những lời này, sâu sắc nhìn Cố Thế Hoành, “Cố Thế thúc, nếu như ta lật lại được án rồi, người có thể cân nhắc, gả Lang Hoa cho ta hay không?”