Đạo Chu

Chương 200: Terumi Mei sinh bệnh!



Màn sương dần dần bao phủ làng Sương Mù... Tại một toà nhà lớn và sang trọng phát ra những tiếng rên rỉ của nam nhân: “Ưm... A...” Tiếng gầm nhè nhẹ người nam nhân phát ra thực sự tiêu hồn thực cốt làm cho người không khỏi nghĩ tới hắn đã đạt được cực sướng.

Quỳ ở trên chiếc giường êm ái, Terumi Mei dùng đôi tay trắng nõn túm lấy cây d*ơng vật Naruto mà vuốt ve liên hồi. Nàng há cái miệng xinh xắn ngậm cây d*ơng vật thật là sâu. Nàng phun ra nuốt vào cây d*ơng vật làm cho nó co giật liên hồi.

Phụt! Một thứ dầy nhầy ấm nóng trực tiếp phọt ra từ cây gậy nóng bóng bẳn thằng vào trong miệng nàng. Terumi Mei trực tiếp há miệng đem toàn bộ thứ dịch lỏng này nuốt vào trong miệng nàng. Mùi vị tinh dịch Naruto khá đặc biệt, nó sền sệt và có mùi hương vô cùng dễ chịu. Khi uống nó làm cho Mei có cảm giác được một cỗ sinh mệnh lực tràn vào trong cơ thể nàng.

“Hô. hô...” Bộ ngực cao vút Terumi Mei liên tục rung động liên hồi. Hai má nàng ửng đỏ như ứ huyết, nàng đem toàn bộ dịch lỏng tiến nuốt vào trong bụng mình. Đôi mắt chớp chớp mê ly ầng ậc nước mắt nhìn về phía Naruto.

“Bà xã...” Naruto khẽ mỉm cười nhìn về phía Terumi Mei. Ngay lập tức hắn hôn lên Terumi Mei thật lâu đồng thời đem nàng trực tiếp đè xuống phía dưới nền trăn mềm mại. Bàn tay không nhịn được ru tẩu khắp người Terumi Mei. Cảm nhận được mềm mại từ làn da Mei truyền tới làm cho Naruto phấn khích không thôi.

Khi ngón tay mân mê tới nơi thần bí nhất của thiếu nữ, một cảm giác ấm lóng nhèm nhẹp truyền tới tay Naruto làm cho hắn thích thú không bỏ. Hai chân thiếu nữ theo bản năng kẹp chặt lấy bàn tay Naruto. Ngón tay Naruto hơi tiến vào kẽ Mei nhẹ nhàng vuốt ve nơi này đem hai cánh thịt tách ra. Hắn gặp phải một màng chắn mỏng ngăn giữa lỗ *m đạo. Hắn muốn tiến vào bên trong Mei nhất định phải đâm rách lớp màng này.

Đột nhiên cả người Terumi Mei run lên bần bật, đôi mắt Mei nhắm nghiền thật chặt. Khuôn mặt nàng có chút sợ hãi làm cho Naruto lo lắng: “Mei, em làm sao vậy?”

“Dan... ôm em thật chặt được không?” Giọng nói Mei theo đó run rẩy liên hồi. Nàng vươn tay ra trực tiếp kéo Naruto vào lòng đem hắn ôm thật chặt. Trong khi Naruto kinh ngạc vì điều này thì Mei lẩm bẩm nói: “Em không làm được? Em không làm được, Dan!”

“Mei...” Naruto trực tiếp hỏi lại. Khi Mei hơi buông lỏng thì Naruto dùng mặt đối mặt với Naruto hỏi: “Mei... đã có chuyện gì xảy ra sao?”

“Dan... hôm nay chúng ta dừng lại ở đây được không?” Vẻ mặt Terumi Mei mang theo sự sợ hãi. Nhìn khuôn mặt sợ hãi của Mei, Naruto chỉ thở dài ra một hơi. Đến cuối cùng hắn nằm vật ra phía bên cạnh Terumi Mei. Ánh mắt hắn hơi hướng về phía cây d*ơng vật to tướng và cương cứng của mình. Đến cuối cùng tất cả hoá thành thở dài một hơi.

Terumi Mei mei lật người lại rúc vào trong ngực Naruto, nàng cảm nhận được mùi vị nam tính trên cơ thể Naruto. Điều đó mới làm cho Mei cảm thấy trở nên an toàn hơn một chút. Thế nhưng nàng lại bắt đầu khóc với giọng nho nhỏ. Ở ngực mình, Naruto còn cảm nhận được nước mắt nóng hỏi của Mei. Điều này làm cho Naruto khó hiểu: “Mei... đã có chuyện gì xảy ra sao? Em hãy nói cho anh biết được không?”

“Em... em mơ thấy con của chúng ta. Đó là một đứa bé rất đáng yêu!” Terumi Mei hơi nghẹn ngào phát ra âm thanh. Nàng nói: “Em vẫn mơ thấy nó. Nó vô cùng đáng yêu lúc nào cũng quấn lấy bên chân em gọi em là mẹ. Thế nhưng em lại không có cách nào bảo vệ được nó. Dan, em có phải là một người mẹ quá vô dụng không? Đến con của mình cũng không bảo vệ được!”

“Em nói gì ngốc vậy!” Naruto thở ra một hơi thật dài. Hắn vươn bàn tay khẽ gát đi mái tóc Terumi Mei: “Em là người mẹ tuyệt với nhất trên đời này. Con của chúng ta ở trên trời hẳn đang nhìn xuống chúng ta. Hẳn con cũng rất tự hào vì có một người mẹ như em dù con còn chưa được sinh ra.”

“Em sợ... Dan... em sợ mình không phải một người mẹ tốt!” Terumi Mei mở miệng nói. Bàn tay nàng đưa lên chạm vào bụng của mình. Đôi mắt nàng đã biến thành đỏ hoe: “Mỗi khi ngủ mê, em đều thấy được con của chúng ta đến bên em. Mỗi khi tỉnh dậy em đều trách mình quá vô dụng. Em có phải một người mẹ không tốt hay không, ngay cả con của mình cũng không giữ được!?” Nàng lại hỏi lại một lần nữa.

“Điều này không trách em được, Mei!” Naruto nhàn nhạt mở miệng nói: “Tất cả là tên đeo mặt nạ Akatsuki đó. Em yên tâm, chúng nhất định phải trả cái giá đắt cho việc này.”

“Dan... em sợ lắm!” Terumi Mei trực tiếp rúc đầu vào trong ngực Naruto mà tham lam hít hơi thở nam tử của hắn: “Em sợ mình lại mang bầu một lần nữa. Em sợ mình lại không giữ được đứa bé. Nếu như em mang bầu lần nữa, em lại không giữ được con chúng ta lần nữa thì biết làm sao đây?”

Khuôn mặt lo lắng Terumi Mei làm cho Naruto hơi ngẩn người. Xem ra thời gian qua làm cho Terumi Mei trở nên áp lực tâm lý và quá căng thẳng. Thần kinh căng chặt làm cho Mei có biểu hiện như vậy. Naruto tưởng rằng Mei đã thoát khỏi bóng ma của đứa bé đã mất. Hắn không nghĩ tới Mei vẫn ở trong bóng ma đứa bé đã mất và còn nặng hơn. Dù sao lần đó là lần đầu tiên mà Mei mang thai, nàng rất lo lắng cũng là chuyện thường tình.

“Mei...” Naruto trầm ngâm một chút sau đó nói: “Nếu không chúng ta nhờ người đẻ thuê. Em biết anh có y thuật rất tốt mà đúng không? Chúng ta dùng tinh trùng của anh và trứng của em cấy vào một người dày dặn kinh nghiệm đẻ như thế nào. Như vậy em không cần lo lắng, sẽ có người giúp em sinh ra đứa bé!”

“Không...” Vậy mà Terumi Mei trực tiếp phủ quyết những lời này. Nàng cực kỳ kiên quyết nói: “Dan... cho em chút thời gian được không? Em muốn tự mình sinh ra những đứa trẻ khoẻ mạnh cho anh. Em muốn sinh con cho anh bằng chính bản thân em. Em muốn mình tự sinh ra chúng, tự tay nuôi dưỡng chúng và tự dạy cho chúng trở thành người có ích là như thế nào? Em còn muốn...” Mei bắt đầu tuồn ra rất nhiều rất nhiều lời nói, Naruto chỉ có thể ôm nàng và lẳng lặng nghe nàng nói.

Đến khi Mei nói ra hết tất cả những gì trong lòng nàng thì nàng cũng bắt đầu mệt mỏi và ngủ thiếp đi trong lòng Naruto. Naruto chỉ có thể thở ra một hơi dài nhìn về phía cây d*ơng vật của mình. Đến cuối cùng tất cả hoá thành một cái hôn lên trán Terumi Mei sau đó kéo lên chiếc chắn đem cơ thể hai người che phủ. Mắt hắn cũng từ từ nhắm lại và lâm vào giấc ngủ an bình.

Mặt trời chiếu xuống ánh nắng chói chang phủ lên thủ đô Phong quốc. Thế nhưng trong ngày hôm nay lại không có ai có chút nào mệt mỏi. Tất cả mọi người đều cực kỳ hưng phấn nhìn về phía trên đài. Ở trên khán đài rộng rãi đó, lão già Ebizo bắt đầu diễn giải bải diễn thuyết nổi tiếng của mình. Đến cuối cùng Ebizo mở miệng nói: “Vậy xin mời ngài Dan, chồng Mizukage đệ ngũ từ Thuỷ quốc lên đài.”

Lập tức làm cho đám người ở đây tất cả đều xôn xao. Phải biết được rằng làng Sương Mù và làng Cát vốn chính là thù địch. Đặc biệt là trong thời kỳ chiến tranh ninja lần thứ ba, làng Sương Mù và làng Cát xô xát không nhỏ. Ở phía dưới nhiều tiếng xì xào không tốt vang lên.

“Khụ, khụ...” Naruto ho khan vài tiếng vào microphone, hắn bắt đầu bài diễn thuyết của mình: “Thời gian vừa qua có rất nhiều người cho rằng Thuỷ quốc ở đằng sau điều khiển Phong quốc và làng Cát. Tôi xin nói thẳng các bạn không nên tin những lời đồn thất thiệt như vậy. Giống như chủ tịch tạm thời Ebizo đã nói với các vị cuộc bầu cử này hoàn toàn là công bằng công chính. Chúng tôi sẽ đem toàn bộ cơ sở dữ liệu về số phiếu, số hiệu phiếu và người được bầu cử đưa lên. Những kỹ sư thông tin có thể lên mạng tải xuống dữ liệu này để xác minh thực hư.”

“Tôi xin nhắc lại các vị một lần nữa. Cuộc tổng tuyển cử này hoàn toàn minh bạch. Số hiệu phiếu hoàn toàn được công khái!” Naruto một lần nữa kiên định nói ra với giọng lớn: “Còn các vị đang thắc mắc vì sao tên cử tri đi bầu cử không được công khai vì đó là bảo vệ cho các vị. Bảo vệ cho quyền lợi của mỗi công dân Phong quốc. Đảm bảo người bầu cử mà các vị đã bầu hoàn toàn là từ tâm mọi người mà không bị thế lực nào đó dùng sức mạnh uy hiếp.”

“Những người được đưa lên bầu cử, mọi người hẳn đã nhận được tư liệu về họ. Họ hoàn toàn là cư dân định cư lâu năm ở Phong quốc. Thân thế hoàn toàn trong sạch. Tôi nhắc lại một lần nữa, nếu các vị không tin có thể có địa chỉ của họ, các vị có thể tự mình điều tra...” Naruto mở miệng nhàn nhạt: “Lần này tôi đến đây không phải chỉ để giải thích những lời đồn vớ vẩn mà các thế lực thù địch không muốn Phong quốc tiến vào thời kỳ dân chủ mà đến. Tôi đến đây để thiết lập mối quan hệ hữu hảo giữa Phong quốc và Thuỷ Quốc và muốn dùng món quà ý nghĩa nhất mà tôi có thể tặng cho các vị.”

Bàn tay Naruto chìa ra đôi với Ebizo. Ngay lập tức Ebizo gật đầu một cái nhìn về phía đám người đang cầm lấy máy quay. Theo máy quay mở lên, một đám hình ảnh được chiếu lên trên màn hình lớn. Nó hiện rõ trước mặt đám người cử tri ở đây. Ở trên đó là hình ảnh từ trên cao chiếu xuống một đám đất sa mạc khô cằn. Một điểm nhỏ ơ nơi đó hình như một người nhưng không giống lắm.

Naruto hơi ôm tay trước ngực rồi cười nói: “Hẳn các vị rất tò mò đối với món quà mà tôi tặng cho Phong quốc. Những nơi này đều là sa mạc cằn cỗi không có bất cứ ngọn có nào có thể sống sót. Thế nhưng bây giờ nó sẽ khác... Và tôi sẽ dành món quà này cho các vị. Các vị hãy chú ý thật kỹ lên màn hình.” Nói xong Naruto kết ấn cực nhanh và tạo ra một ảnh phân thân sau đó ảnh phân thân nhanh chóng thu lại và biến thành khói trắng biến mất.

Đứng ở xa mạc, một con quỷ với hai cánh sau lưng phát ra tiếng khàn khàn nói: “Lui lại đi!” Hắn đem lời nói phân phó với ninja đứng ở sau mình.

Ninja làng Cát gật đầu một cái, hắn từ từ đi về phía sau con quỷ hình người này. Đôi mắt hắn híp lại đối với lệnh Kazekage đệ ngũ Pakura rất tò mò. Hắn đem một cuốn mật thư đến địa điểm nơi này mở ra thì thấy được một con quỷ xuất hiện trước mặt mình. Thế nhưng con quỷ còn có thể nói tiếng người. Đột nhiên ninja làng Cát trợn to mắt há hốc mồm.

“Tiên pháp mộc độn: Thụ giời giáng đản!” Giọng trầm trầm từ miệng con quỷ phát ra sau khi nó kết ấn. Mặt đất bắt đầu rung động và hàng trăm, hàng nghìn cây cối bắt đầu mọc lên ở nơi này. Nó điên cuồng lan tràn bốn phương tám hướng rất nhanh hoá thành một cánh rừng nhỏ. Chưa dừng lại ở nơi này, cánh rừng nhỏ theo đó dần dần mở rộng biến thành cánh rừng lớn.

Camera từ trên cao quay được tất cả cảnh này. Đám cử tri đi bầu cử nhất thời há hốc miệng. Một người trong đó kinh hãi hô lên: “Mộc độn, là mộc độn... thực sự là mộc độn!”