Đạo Chu

Chương 232: Hộ tống Jinchuriki!



“Phù...” Senju Tsunade kiểm tra thực ký trên cơ thể đám người Jiraiya. Ở trên người bọn họ Tsunade hoàn toàn không phát hiện được bất cứ chú ấn hay phong ấn nào nhằm mục đích khống chế bọn họ. Điều này làm cho tâm trạng nặng nề của Senju Tsunade cũng theo đó thả lỏng xuống.

“Chị Tsunade...” Bất chợt Senju Nawaki lúc này mở miệng nói chuyện. Ngay lập tức Tsunade quay lại nhìn về phía người thanh niên. Vẻ mặt người thanh niên tóc nâu lúc này có vẻ ngờ nghệch. Bàn tay hắn đưa lên gãi gãi đầu mình, ánh mắt hắn đảo quanh thấy được đám người Minato vẫn còn tiếp tục nằm kiểm tra ở phía xa. Hắn mới nhỏ giọng hỏi: “Chị à... Em... này...”

“Có gì mau nói!” Thằng nhóc có vẻ ngập ngừng làm cho Senju Tsunade có chút khó chịu. Nàng giận dữ quát lên một tiếng: “Hừ...” Sau đó nàng tiếp tục cặm cụi nhìn về phía chỉ số đo đạc. Vẻ mặt nghiền ngẫm suy tư.

“Này...” Senju Nawaki gãi gãi sau đầu, nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt người thanh niên: “Em chỉ muốn hỏi Mikoto, cô ấy vẫn tốt chứ?” Nói đến đây nụ cười Nawaki cũng biến thành gượng gạo và cứng nhắc có vài phần khó coi: “Cô ấy hẳn đã biến thành một nữ nhân xinh đẹp đi! Hơn nữa còn hẳn kết hôn sinh mấy đứa bé đáng yêu đi, chị nhỉ!?”

“...” Những lời nói ngờ nghệch và ngốc nghếch ấy rơi vào trong tai Senju Tsunade làm cho nàng cảm giác được phức tạp. Từng ấy năm, Senju Tsunade hiển nhiên khá hiểu biết Nawaki. Nàng biết được thằng nhóc vẫn thầm thích cô bé nhà Uchiha, có tên Mikoto. Quả thực cô bé đó khá xinh đẹp hơn nữa lại hiền thục. Đến nàng cũng thích cho dù nàng có thành kiến với tộc Uchiha đi nữa. Thế nhưng tất cả đã là quá khứ và Tsunade hoá thành một hơi thở dài: “Nawaki, đã có nhiều chuyện xảy ra kể từ khi em chết. Bây giờ việc em cần làm là nghỉ ngơi. Chị sẽ từ từ kể cho em chuyện này...”

“Haha... cũng phải!” Người thanh niên lại thói quen gái đầu một cách ngu ngốc: “Nhớ nhé! Chị nhớ nói cho em biết mọi thứ nhé. Làng so với trước kia em biết khác nhiều quá. Chị phải nói cho em tất cả đấy...”

“Thằng nhóc ngu ngốc này!” Senju Tsunade lẩm bẩm mắng một tiếng. Sau đó nàng lấy ra một cái ống nghiệm dài rồi nói: “Nawaki... Chị cần một chút t*nh trùng của em. Em có thể vào phòng vệ sinh thủ dâm đem t*nh trùng tiến vào trong này được không?”

“Chị...” Con mắt người thanh niên mở lớn. Hắn hoàn toàn không thể tin tưởng được những gì mà Senju Tsunade nói. Hắn còn tưởng mình nghe lầm nữa. Khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng như trái táo, vẻ mặt có vẻ ngượng ngụng và xoắn xít: “Chị... Ngươi đang nói gì vậy?”

“Ta không nói đùa đâu! Thằng nhóc này... chuyện này rất quan trọng đấy!” Senju Tsunade mang theo ánh mắt tức giận quan sát Senju Nawaki. Ngón tay nàng chỉ thẳng về phía cửa ra rồi nói: “Tiến vào phòng vệ sinh sau đó xuất t*nh ra. Đem t*nh trùng rót vào trong ống nghiệm này. Ta cần nó làm xét nghiệm. Ngay bây giờ...”

Vẻ mặt người thanh niên lập tức dại ra. Thế nhưng hắn cực kỳ không cam lòng nhưng vẫn phải cam chịu: “Được rồi!” Đầu người thanh niên cúi thấp xuống sau đó xoay người rời đi. Cánh cửa mở ra và người thanh niên đi ra bên ngoài.

“Tsunade này... cô cần t*nh trùng thằng bé làm gì thế?” Bất chợt Jiraiya đứng ở sau lưng Senju Tsunade như một u linh làm cho Senju Tsunade đang thở ra một hơi giật bắn lên. Nàng quay ra thấy được khuôn mặt đỏ bừng ngượng nghịu của Jiraiya và giọng nói nho nhỏ bỉ ổi phát ra từ miệng hắn: “nếu cô cần t*nh trùng, tôi có thể cho cô mà. Cô muốn bao nhiêu cũng được...”

Ầm! Một tiếng nổ lớn. Bệnh viện làng Lá bị phá hỏng bởi một vật thể không xác định từ bên trong phá tường mà bay ra bên ngoài.

Phong quốc, làng Cát...

Đoàn người ninja làng Lá rời đi làng Cát. Ở phía sau một nữ nhân có đeo một chiếc vải đeo ở trước người. Trong đó có đặt một đứa bé. Người ninja nữ làng Lá này được bao quanh bốn phía là những ninja làng Lá. Họ đem ninja nữ bao bọc gắt gao ở xung quanh. Cầm đầu đoàn ninja là người thanh niên tóc trắng Hatake Kakashi.

“Kakashi...” Maito Gai trong lúc di chuyển không quên quay đầu nhìn sang người thanh niên tóc trắng hỏi: “Đứa bé này thực sự là jinchuriki cửu vĩ sao? ”

“Sao anh lại hỏi thế, Gai!” Hatake Kakashi quay đầu nhìn sang về phía Maito Gai hỏi lại: “Đây là nhiệm vụ ngài Đệ Ngũ giao cho chúng ta. Chúng ta hoàn thành tốt nhiệm vụ đem jinchuriki trở về làng là được.”

“Hahaha... tôi chỉ có chút tò mò thôi!” Maito Gai gãi gãi đầu cười nói: “Chỉ là jinchuriki cửu vĩ không phải là Naruto sao? Từ khi nào Naruto biến thành một đứa bé tóc đỏ rồi!?” Lời nói ra làm cho đám người ở đầy đều chảy đầy mồ hôi hột. Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt như đang xem một kẻ ngu ngốc trong khi quan sát Maito Gai.

“Làng Lá đúng là cáo già!?” Một người thiếu niên tóc vàng đứng ở trên đó nhìn về phía đoàn ninja làng Lá khuất bóng ở xa.

Người thiếu nữ xinh đẹp đeo mũ Kazekage và sau lưng chiếc áo choàng màu trắng kia có mấy chữ Kazekage đệ ngũ nói lên thân phận của nàng. Đôi mắt màu vàng nhìn xa xăm về phía trước. Vẻ mặt nàng mang theo khó hiểu quay sang nhìn về phía người thiếu niên hỏi: “Dan, ý cậu là gì?”

“Cô không nhìn ra sao?” Người thiếu niên ôm hai ngực trước người. Tiếng thở dài ra từ miệng Naruto: “Cô thực sự là làm Kazekage không xứng chức đấy. Đám người đó hộ tống jinchuriki là giả. Thực chất jinchuriki hiện giờ sớm đã ở làng Lá!?”

“Làm sao có thể?” Người thiếu nữ tóc xanh xinh đẹp mở to con mắt màu vàng hỏi lại: “Chúng ta mới đem jinchuriki cho họ không bao lâu. Họ làm sao có thể nhanh như vậy mang theo jinchuriki trở về. Cho dù họ có nhận jinchuriki lập tức trở về với tốc độ nhanh nhất thì hiện giờ họ vừa nhập biên cảnh Hoả quốc là cùng. Họ làm sao có thể đem jinchuriki trở về làng trong thời gian ấy chứ trừ khi họ có người nắm giữ Phi Lôi thần thuật!”

“Nắm giữ thuật Phi Lôi Thần thì tôi không rõ lắm!” Người thiếu niên ôm ngực hơi rung rung đôi tay. Ánh mắt hắn thâm thuý nhìn về phía trước nói: “Thế nhưng tôi biết có một thuật có thể chuyển phát nhanh đấy. Đó là thuật nghịch thông linh.”

“A...” Pakura giật mình tỉnh ngộ. Ngay sau đó khoé miệng nàng kéo lên nở một nụ cười nhẹ: “Ra là vậy! Đây cũng là cô bé tóc hồng đệ tử Tsunade đến nơi này sao? Không chỉ vì cứu trị Kankuro còn là vì dùng thuật nghịch thông linh đem jinchuriki hộ tống an toàn về làng Lá!”

Thường thường thì thông linh thánh địa là không có cách nào sử dụng nghịch thông linh tiến vào trừ khi đạt được sự cho phép của chủ nhân thánh địa đó. Điều này đảm bảo thông linh thánh địa không lộ ra trước thế giới shinobi để đảm bảo an toàn cho thánh địa. Nếu như có người lấy được máu của người thông linh khế ước thì họ có thể thông qua đó tìm được thánh địa. Do đó thánh địa mới có sự bảo hộ cần thiết tránh có người trừ thành địa có thể sử dụng nghịch thông linh tìm tới bọn họ.

“Tính!” Bàn tay người thiếu niên phẩy ra, hắn cười nói: “Mồi câu đã thả ra. Hiện giờ xem Akatsuki có cắn câu hay không mà thôi! Nếu như cắn câu vậy. Hắc...”

Pakura chớp chớp đôi mắt màu vàng xinh đẹp. Đôi môi đỏ hồng được nàng tỉ mỉ trang điểm khẽ mấp máy, ánh mắt nhu tình nhìn về phía Naruto hỏi: “Ngươi chắc chắn họ sẽ cắn câu sao? Phải biết chúng ta giữ thông tin về jinchuriki cực kỳ bí mật. Chỉ có một số ít người biết được. Ngươi cho rằng đám người Akatsuki sẽ biết mà đến cướp đi jinchuriki? Có lẽ ngươi quá đề cao Akatsuki rồi!”

“Pakura...” Hai vai Naruto nhún nhún, hắn cười nói: “Là cô quá coi thường khả năng tình báo của Akatsuki mà thôi! Lần này ta cũng thực coi thường Tsunade đấy. Cô ấy xứng đáng là một Hokage. Nước cờ này được cô ấy đi quả thực không tồi chút nào.”

“Hừ...” Dường như sự ca ngợi của Naruto dành cho Hokage đệ ngũ Senju Tsunade làm cho Pakura khó chịu. Nàng thấy được Naruto dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía mình thì Pakura cũng cực kỳ kiêu ngạo. Bộ ngực nàng hơi ưỡn ra để lộ ra bộ ngực cao vút rung động muốn phún máu. Hôm nay nàng ăn mặc và trang điểm cực kỳ đẹp giống như muốn đi hẹn họ vậy. Điều đó làm cho Naruto có chút ngạc nhiên.

Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, Pakura kiên định nói ra ý tưởng của mình: “Tsunad, cô ta có thể làm được. Tôi cũng có thể làm, hơn nữa còn làm tốt hơn cô ta. Rồi làng Cát cũng sẽ thay đổi dưới tay của tôi. Sẽ có một ngày nó sánh ngang với làng Lá và Phong quốc sẽ sánh ngang với Hoả quốc.”

“Ha...” Khoé miệng Naruto hơi nhếch lên, hắn cười nhẹ: “Vậy tôi sẽ chờ ngày đó...”